Thấy cô ăn mặc không tệ lắm có lẽ gia cảnh rất tốt, giọng điệu tốt hơn khi đối mặt với người nhà quê, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
"Đồng chí, một người chỉ được mua một lọ, mỗi lọ 6 tệ."
"Vậy mua 1 lọ."
Lục Thanh Nghiên không quan tâm giọng điệu lạnh nhạt của nhân viên tiêu thụ, niên đại này có thể đi làm ở hợp tác xã mua bán chính là bát sắt, có chút kiêu ngạo như thế cũng rất bình thường.
Chỉ cần không thực sự trêu chọc cô, cô có thể làm lơ chuyện này.
"6 tệ, một phiếu rượu."
Lục Thanh Nghiên móc phiếu rượu và sáu tệ, đưa cho nhân viên tiêu thụ.
Cầm lọ rượu Mao Đài mình mua, Lục Thanh Nghiên cẩn thận đánh giá.
Cô không có nghiên cứu gì đối với phương diện Mao Đài, nhưng mà cô từng thấy một chú mang lọ này đến trong tiệc rượu, hình như là mười mấy vạn một lọ.
Ừm, tuy không đắt lắm, cũng coi như là thu thập đầu tiên sau khi xuyên qua.
Mua Mao Đài, Lục Thanh Nghiên đi ngang qua khu kẹo, thấy trên quầy hàng vậy mà có kẹo sữa thỏ trắng.
Không biết có phải kẹo sữa thỏ trắng ở niên đại này ăn ngon hơn ở niên đại của cô hay không?
"Làm phiền cho tôi hai lạng rưỡi thứ này."
"Hai lạng rưỡi kẹo sữa thỏ trắng tám hào, phiếu kẹo hai lạng rưỡi."
Đưa tiền và phiếu xong, Lục Thanh Nghiên thấy không có gì cần mua nên rời khỏi hợp tác xã mua bán.
Ra khỏi hợp tác xã mua bán, nhân lúc không có ai chú ý Lục Thanh Nghiên ném rượu Mao Đài và kẹo sữa thỏ trắng vào không gian.
Cô lấy một viên kẹo sữa thỏ trắng trong không gian ra bóc vỏ cho vào miệng ăn.
Mùi sữa nồng đậm tràn ngập khoang miệng, Lục Thanh Nghiên gật đầu, quả nhiên ăn ngon hơn kẹo sữa ở thế kỷ 21.
Tới gần giữa trưa, Lục Thanh Nghiên đi tới Tiệm Cơm Quốc Doanh ở huyện thành. Tiệm cơm là nhà lầu hai tầng, người đến người đi, ngoài cửa có mấy chữ to hơi cũ kỹ.
Lục Thanh Nghiên đi vào Tiệm Cơm Quốc Doanh, đi tới cửa sổ nhìn cung ứng hôm nay dán trên cửa sổ.
Thịt kho tàu 8 hào một suất phiếu thịt nửa cân.
Cá kho 5 hào một suất phiếu thịt hai lạng rưỡi.
Mì 1 hào một suất phiếu gạo hai lạng.
Cải thảo xào 5 hào một suất phiếu gạo hai lạng.
Sủi cảo 2 hào một suất phiếu gạo hai lạng rưỡi.
Màn thầu 4 xu một suất phiếu gạo một lạng.
Cơm 5 xu một suất phiếu gạo hai lạng.
Giá cả này rất rẻ đối với Lục Thanh Nghiên, nhưng đối với người ở niên đại này lương tháng chỉ hai ba mươi tệ mà nói giá cả cũng không rẻ, càng đừng nói người nhà quê quanh năm suốt tháng không kiếm được hai xu.
"Làm phiền..."
"Nhường một chút..."
Không đợi Lục Thanh Nghiên gọi đồ ăn xong, một người đẩy mạnh cô ra.
Bả vai truyền tới đau đớn, Lục Thanh Nghiên nhíu mày, gương mặt tỉnh xảo lập tức âm trầm.
Va trúng người ta là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo thanh tú, mặc váy dài lưu hành hiện giờ, hai bím tóc dài rủ trước ngực, vừa nhìn là biết gia cảnh không tệ.
"Tiểu Tĩnh, em va trúng người ta, còn không mau xin lỗi."
Đứng bên cạnh cô gái trẻ tuổi còn có một người thanh niên hai mươi tuổi, mặc quần áo của xưởng dệt, gương mặt thoạt nhìn còn tính là tuấn tú. Thấy Phó Tiểu Tĩnh va trúng người ta, thì hơi bất mãn mở miệng.
Phó Tiểu Tĩnh chẳng thèm để ý hừ một tiếng: "Em không có cố ý, ai bảo cô ta chắn trước em."
Lâm Phúc Sinh vừa nghe thấy lời này thì gương mặt âm trầm, muốn xin lỗi thay Phó Tiểu Tĩnh, ngẩng đầu thấy Lục Thanh Nghiên thì không khỏi hoảng hồn.
"Anh Phúc Sinh, anh đang nhìn gì thế?" cô ta, nhìn theo tầm mắt của anh ta, vừa thấy diện mạo của Lục Thanh Nghiên thì cảm thấy tràn ngập nguy hiểm.
"Anh Phúc Sinh!"
Phó Tiểu Tĩnh nhanh chóng chắn trước mặt Lâm Phúc Sinh, trừng Lục Thanh Nghiên một cái.
"Đồng chí, là tôi tới trước."
Lục Thanh Nghiên lạnh giọng mở miệng, không chiều thói xấu đại tiểu thư của Phó Tiểu Tĩnh.
"Cô trước thì thế nào, ăn được sao?"
Trong lòng Phó Tiểu Tĩnh tràn ngập ghen tị, một lòng chỉ chú ý gương mặt của Lục Thanh Nghiên đẹp quá mức, đâu nhìn thấy Lục Thanh Nghiên còn mặc đẹp hơn cô ta.
"Hình như chuyện này không liên quan tới cô."
Lục Thanh Nghiên bắt đầu gọi món ăn, làm lơ ánh mắt phẫn nộ của Phó Tiểu Tĩnh.
"Làm phiền cho tôi một suất thịt kho tàu, một suất cá kho, lại thêm một suất khoai tây xào, một bát cơm."