Lục Thanh Nghiên dùng sức kéo tay Chu Cảnh Diên ra, cũng không cho Thẩm Lâm cơ hội dò hỏi, nhanh chóng xoay người rời đi.
Thẩm Lâm không rảnh lo Lục Thanh Nghiên rời đi, ngồi xổm xuống ôm lấy Chu Cảnh Diên hôn mê, sợ anh xảy ra chuyện còn dùng tay vỗ lên mặt Chu Cảnh Diên.
"Anh Diên, anh tỉnh lại đi!"
Chu Cảnh Diên tỉnh táo lại từ trong hôn mê, bắt lấy người trước mặt theo bản năng, đợi nhìn thấy là Thẩm Lâm thì lạnh lùng đẩy ra.
Anh nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt tìm kiếm khắp nơi.
"Cô ấy đâu?"
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên ửng đỏ nhìn chằm chằm Thẩm Lâm, vội vàng dò hỏi.
Anh lại đánh mất tung tích của cô lần nữa, còn chưa kịp nói mấy câu.
Trong huyện anh cho rằng là mình đang nằm mơ, lần này anh dám chắc chắn cô thực sự tới đây.
Kích động không nói nên lời, khiến anh lần đầu tiên dấy lên khát vọng đối với tương lai.
"Ai cơ? Anh nói người đàn ông kia ư? Anh Diên, chúng ta đổi người khác được không, cô gái trong đội không được chúng ta tìm trong thành phố."
Thẩm Lâm căng da đầu nói.
Anh Diên của anh ta trông không kém gì, năng lực còn lợi hại.
Cho dù thực sự không thích con gái, cũng không nên tìm một người đàn ông bình thường như thế?
"Cút!"
Tìm một vòng, Chu Cảnh Diên xác định không tìm thấy được Lục Thanh Nghiên nữa xong, cả người anh tỏa ra hơi thở người sống chớ tới gần, kèm theo chút tuyệt vọng.
Vì sao anh không nắm chặt một chút, vì sao trước khi hôn mê không nói cho cô.
"Anh Diên, sao ở đây còn có người đàn ông hôn mê như vậy?"
Thẩm Lâm chỉ Lương Dũng nằm trên đất, gọi một tiếng.
Đây không phải là người vóc dáng thấn mới rời đi đấy chứ? Chu Cảnh Diên lạnh nhạt vô tình nhìn Lương Dũng trên đất, cất bước rời đi.
Thẩm Lâm vội vàng đi theo, sợ Chu Cảnh Diên ném anh ta.
Chỉ một lát sau có hai cô gái trẻ tuổi đi từ bên ngoài vào ngõ nhỏ.
Vừa thấy Lương Dũng nửa thân trần nằm hôn mê trên đất, sợ tới mức thét chói tai.
"Người đâu, bắt lưu manh."
Ngõ nhỏ nhanh chóng có đầy người vây quanh, một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ người trên đất.
Lương Dũng tỉnh lại trong tiếng chỉ trích, không đợi kịp phản ứng hai tay đã bị người ta chế trụ.
"Nhanh bắt tên lưu manh này ngồi tù đi."
Lương Dũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn xung quanh tràn ngập người chỉ trỏ anh ta thì cúi đầu theo bản năng, ngay sau đó sắc mặt thay đổi.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi, tôi không phải lưu manh."
Lương Dũng mồ hôi đầy đầu giải thích.
Đâu có ai nghe anh ta giải thích, có một số người đã nhặt đá trên đất lên ném về phía Lương Dũng, ném cả người Lương Dũng đều là vết thương.
Lương Dũng bị người ta mang tới đồn công an, cuối cùng bị phán tội lưu manh, cần sung quân đến nông trường lao động cải tạo 5 năm.
Lục Thanh Nghiên không biết hậu quả của Lương Dũng, nhưng mà đoán được đại khái, dù sao cũng là cô cố ý.
Trong không gian, Lục Thanh Nghiên nâng tay phải lên nhìn vệt đỏ trên cổ tay.
Đây là do người đàn ông thần kinh không bình thường kia để lại.
Tầm mắt của cô bất tri bất giác nhìn ngón giữa, ở đó có dây đằng màu xanh lục quấn quanh ngón giữa cô.
"Không phải là anh ta nhìn thấy được đấy chứ?"
Lục Thanh Nghiên nói một câu, cuối cùng tự mình phủ định: "Không có khả năng, chỉ có mình mới thấy được, sao anh ta có thể thấy được."
Suy nghĩ miên man một lát Lục Thanh Nghiên lắc đầu, oán hận gặm quả táo.
Cẩn thận hồi tưởng lại dung mạo của người nọ, trông thực sự không tệ. không bình thường.
Còn có đôi mắt đẹp kia nữa, thâm thúy vô ngần khiến người ta kinh diễm, dáng vẻ chuyên chú khiến người ta trầm mê.
Tuy cô chống cự lại được sức quyến rũ của anh, nhưng không thể không thừa nhận người đàn ông đó thực sự đẹp trai.
Đáng tiếc...
Ở trong không gian một đêm, ngày hôm sau Lục Thanh Nghiên đi nhờ xe về đại đội Thịnh Dương.
Trong tay xách theo hộp thuốc và tay nải, Lục Thanh Nghiên đi về phía nhà mình.
"Thanh Nghiên."
Khi đi ngang qua nhà đại đội trưởng, một người phụ nữ trẻ tuổi đi từ trong ra, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên thì lộ ra tươi cười vui sướng.
Từ Kiều Kiều ôm con trai vừa mới đầy tháng, đi về phía Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên gật đầu với Từ Kiều Kiều, tầm mắt nhìn đứa bé trong lòng cô ấy.
Đứa bé ở niên đại này vừa gầy vừa đen.
Cho dù Từ Kiều Kiều gả đến nhà không tệ, đứa bé vẫn nhìn nhỏ gầy, cũng may cơ thể khỏe mạnh.