"Đồng chí Lục, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Đường Quyên cười tủm tỉm hỏi, đôi mắt nhỏ không ngừng đánh giá Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên không quá thích bị người ta đánh giá không lễ phép như vậy, cười càng xa cách:
"19 tuổi."
"Ai ui, tuổi này cũng không còn nhỏ nữa, có suy xét tìm đối tượng hay không?"
"Tôi còn nhỏ, đợi thêm một thời gian nữa."
Lục Thanh Nghiên hơi đau đầu, muốn rời đi.
"Đợi cái gì, tôi bằng tuổi cháu đã sinh mấy đứa rồi. Vừa vặn trong tay tôi có mấy cậu nhóc không tệ, cháu có muốn suy xét không?"
Đường Quyên nhiệt tình giới thiệu, không màng giọng nói của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, ước gì có thể giới thiệu mọi người cho Lục Thanh Nghiên.
"Thím Đường, đội chúng ta có không ít cô gái ở độ tuổi này, hay là thím hỏi người khác đi? Đúng rồi, hình như nhà thím cũng có hai con gái tuổi xấp xỉ tuổi tôi, thím có thể giới thiệu cho hai bọn họ."
Lục Thanh Nghiên dùng giọng điệu dịu dàng nhất mở miệng với Đường Quyên.
Yết hầu của Đường Quyên như bị xương gà kẹt ở cổ, lập tức á khẩu không trả lời được.
Có người nào không biết tình hình của hai con gái nhà bà ta, nếu có thể giới thiệu ra ngoài, bà ta cần sầu như vậy ư?
"Mẹ. Mẹ làm sao vậy?"
Ngô Tiểu Anh mặt đầy mụn ngồi bên cạnh Đường Quyên.
Đường Quyên vừa thấy con gái mình, thì giận dỗi.
Bà ta trông cũng không kém, sao lại sinh ra hai đứa con gái đòi nợ như thế?
Thực ra dung mạo của con gái cả và con gái út không tính là kém, nhưng mà mặt đầy mụn, khiến người ta sợ tới mức xem mắt mấy lần cũng không thành công.
Ngô Tiểu Anh không rõ mình trêu chọc mình lúc nào, trên mặt đều là dấu chấm hỏi.
Lúc này Trần Ni và một cô gái vừa gầy vừa lùn ngồi xuống.
"Thanh Nghiên, cô cũng tới ăn tiệc à?"
Trên gương mặt đen vàng của Trần Ni lộ ra tươi cười xấu xí.
Vết thương trên trán không biết có phải do không xử lý tốt hay không, đến bây giờ còn chưa khép lại, thoạt nhìn dữ tợn còn khó coi.
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt gật đầu, không để ý tới Trần Ni.
"Đồng chí Lục, Trần Ni tốt bụng chào hỏi với cô, sao cô có thể không để ý tới cô ấy như vậy?"
Cô gái lùn gầy ngồi bên cạnh Trần Ni bắt đầu bênh vực kẻ yếu thay Trần Ni.
Cô ta tên Từ Ngọc Mai, là bạn tốt nhất của Trần Ni.
Từ Ngọc Mai ở nhà cũng không được ưa thích, có lẽ là vì đồng bệnh tương liên, quan hệ của Từ Ngọc Mai và Trần Ni tốt hơn so với những người khác.
Nhưng mà rõ ràng đầu óc của Từ Ngọc Mai không đủ dùng, khi Trần Ni khóc mấy tiếng thường xuyên ra mặt thay Trần Ni.
"Sao cô nhận định tôi không để ý tới Trần Ni?"
Lục Thanh Nghiên hỏi lại, biểu cảm lạnh nhạt.
Khí thế vô hình từ người Lục Thanh Nghiên tỏa ra, Từ Ngọc Mai nhất thời bị dọa sợ:
"Tôi... Tôi..."
"Thanh Nghiên, Ngọc Mai chỉ đang giúp tôi thôi, cô đừng hiểu lầm."
Trần Ni nhỏ giọng nói, lộ ra tươi cười áy náy.
Lục Thanh Nghiên không kiên nhẫn nhìn kỹ thuật diễn vụng về của Trần Ni: "Giúp cô bênh vực kẻ yếu ư? Tôi làm sai chuyện gì mà cần cô ta giúp cô bênh vực kẻ yếu?"
Tươi cười của Trần Ni hơi cứng đờ, khó khăn lắm da thịt trên mặt mới giật giật.
"Cô đừng bắt nạt Trần Ni, cô không thích cô ấy chúng tôi đều biết, cô chính là cố ý không chữa bệnh cho Trần Ni, cô không phải người tốt gì."
Từ Ngọc Mai nói một đống, lời trong lời ngoài đều chỉ trích Lục Thanh Nghiên vô tình.
Ngô Tiểu Anh kéo Từ Ngọc Mai, hơi xấu hổ. chúng tôi, sao lại có thể không chữa cho Tiểu Ni?"
Đường Quyên vừa nghe thấy thế lập tức nói chuyện giúp Trần Ni.
Ai ui, đây là muốn ép buộc đạo đức ư?
"Đồng chí Ngọc Mai, thím Đường, miệng vết thương của Trần Ni đã bị nhiễm trùng. Muốn chữa khỏi cần 2 tệ, nếu hai người tốt như vậy, có lẽ nguyện ý trả tiền giúp cô ta đúng không?"
Nụ cười trên gương mặt kiều diễm của Lục Thanh Nghiên càng thêm dịu dàng.
Từ Ngọc Mai vừa nghe thấy thế gương mặt lập tức đỏ bừng, cô ta đâu có tiền chữa trị cho Trần Ni.
"Sao có khả năng? Trần Ni có cha mẹ mình, dựa vào cái gì tôi phải giúp cô ta?"
Đường Quyên vừa nghe thấy thế lập tức phản bác.
"Cho nên mình không muốn làm, đừng đẩy cho người khác, các người đều không muốn vì sao phải đổ lên người tôi?"
"Dù sao tôi không mở thiện đường, chỉ cần Trần Ni có tiền trả tiền thuốc, sao tôi không chữa trị cho cô ta? Dù sao phục vụ vì nhân dân mà, chúng ta đều ở cùng một đại đội, không phải sao?"