Đút cháo trắng, Lục Thanh Nghiên lại lấy thuốc mỡ ra bôi lên vết thương của Tiểu Cảnh Diên.
Giống với Bảo Nhi, Tiểu Cảnh Diên mười tuổi cũng cảm thấy xấu hổ: "Chị, để em tự mình làm đi."
Lục Thanh Nghiên nhướng mày, đưa thuốc mỡ cho Tiểu Cảnh Diên.
Cô xoay người đi tới cửa nhìn phía xa, lọt vào tầm mắt là một vùng hoang vu, gần như không có một ngọn cỏ.
Lục Thanh Nghiên không biết Tiểu Cảnh Diên vẫn luôn nhìn cô, chưa từng rời mắt, sợ cô biến mất.
"Chị sẽ không rời đi đúng không ạ?"
Tiểu Cảnh Diên nằm trên giường, gương mặt vừa gầy vừa vàng tràn ngập kỳ vọng, trong đôi mắt đen đều là Lục Thanh Nghiên.
"Chị sẽ không rơi đi."
Lục Thanh Nghiên nghĩ nằm mơ nên không cần chịu trách nhiệm, Lục Thanh Nghiên gật đầu.
Tiểu Cảnh Diên lộ ra tươi cười vui sướng, thật cẩn thận vươn tay chạm vào tay Lục Thanh Nghiên.
Kế tiếp, Lục Thanh Nghiên vẫn luôn ở bên Tiểu Cảnh Diên.
Cho cậu bé ăn uống, giảng đạo lý làm người cho cậu bé, nói với cậu bé chỉ khi mình cường đại hơn, mới không bị người ta bắt nạt.
Sau này cô biến mất trước mặt Tiểu Cảnh Diên, bên tai giống như nghe thấy tiếng khóc đau khổ.
Sau khi tỉnh lại, cô đã gần như mơ hồ đối với cảnh trong mơ.
Chỉ nhớ rõ mình ở trong mơ với đứa bé gầy yếu một thời gian.
Nếu không phải lần này nằm mơ nhớ lại, Lục Thanh Nghiên gần như sắp quên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Chu Cảnh Diên.
Hóa ra cô từng đồng ý sẽ không rời đi với anh ở trong mơ, kết quả cuối cùng cô lại nuốt lời.
Mở mắt ra, đầu Lục Thanh Nghiên choáng váng, im lặng thở dài.
Trong sân, Lục Thanh Nghiên xử lý đơn giản dược liệu hái hôm qua, lại cầm ra phơi nắng.
"Thanh Nghiên, có ở nhà không?" Ngô Tiểu Anh nắm chặt tay Đường Quyên: "Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút được không, sáng sớm mẹ ầm ï đến Thanh Nghiên thì làm sao bây giờ?"
Đường Quyên vừa nghe thấy thế thì im miệng.
Trong tay bà ấy còn có giỏ tre, bên trong có trứng gà và cà chua.
Cửa sân được mở ra, Đường Quyên vừa thấy Lục Thanh Nghiên thì lộ ra tươi cười.
"Thanh Nghiên, thím không quấy rầy cháu đúng không?"
"Không quấy rầy, thím vào đi ạ."
"Ừm!"
Đường Quyên vừa mới bước vào sân của Lục Thanh Nghiên, lập tức kêu ai ui: "Thanh Nghiên, cháu đúng là chăm chỉ, sao sân này dọn dẹp đẹp như thế?"
Lục Thanh Nghiên nhìn Đường Quyên như biến thành hai người khác so với ngày hôm qua, hơi mỉm cười không nói lời nào.
Không được Lục Thanh Nghiên đáp lại, Đường Quyên da mặt dày cũng không cảm thấy xấu hổ, đưa giỏ tre trong tay cho Lục Thanh Nghiên.
"Thanh Nghiên, ngày hôm qua là thím không đúng, cháu đừng so đo với thím, đồ trong giỏ là thím nhận lỗi với cháu."
Vì con gái, Đường Quyên chuẩn bị quà rất chân thành.
Trong rổ được bà ấy cho vào 10 quả trứng gà, mấy quả cà chua hái từ đất phần trăm nhà mình.
"Thím Đường, cháu không thể nhận được, thím mang về đi."
"Thanh Nghiên à, có phải cháu không tha thứ cho thím hay không?"
Đường Quyên vừa nghe thấy thế, lộ ra biểu cảm sắp khóc.
"Thanh Nghiên, cô nhận lấy đi, đây là chút tâm ý của mẹ tôi."
Ngô Tiểu Anh đặt giỏ tre lên bàn ở nhà chính.
Lục Thanh Nghiên không có biện pháp chỉ có thể nhận lấy.
Nhìn thấy cô nhận lấy, lúc này Đường Quyên mới vui tươi hớn hở mở miệng:
"Thanh Nghiên, ngày hôm qua Tiểu Anh nhà thím trở về nói cháu có thể chữa khỏi mặt cho con bé đúng không?"
Đường Quyên vì hai con gái mà rầu thúi ruột, bà ấy không có bệnh chung trọng nam khinh nữ như đa số phụ nữ thời đại này, trái lại càng thích "Vâng, có thể chữa khỏi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu.
Đường Quyên vui đến mức suýt nữa không biết nên nói gì.
"Tiểu Anh và thím ngồi đợi một lát, cháu đi phối thuốc."
"Đừng để ý tới bọn thím, cháu cứ đi bận việc đi."
Mấy phút sau, Lục Thanh Nghiên đi ra, tay cầm bốn liều thuốc.
Đường Quyên gấp không đợi nổi nhận lấy, ôm thật chặt.
Ngô Tiểu Anh ở bên cạnh cố nén kích động, ước gì có thể lập tức trở về sắc thuốc.
"Thanh Nghiên, thuốc này bao nhiêu tiền?"
"Thuốc này thím đưa cho cháu 2 tệ là được, nhưng nếu muốn mặt Tiểu Anh khỏi hoàn toàn, còn cần bôi thuốc mỡ."
"Chẳng qua... Thuốc mỡ này có giá không rẻ."
Trong tay Lục Thanh Nghiên lại có hai hộp thuốc mỡ nhỏ.
Thuốc mỡ là trước đây Lục Thanh Nghiên mọc mụn, tự mình dựa theo phương thuốc cổ điều chế, hiệu quả rất tốt.
Đường Quyên nghe Lục Thanh Nghiên nói không rẻ, nhưng vẫn nghiến răng nói: "Cho dù bao nhiêu, thím đều lấy."