Tóc ngắn ướt đẫm dán vào trán, đôi mắt vì nóng bức mà hơi bực bội.
Anh mặc áo ngắn tay nên lộ ra cánh tay thon dài có lực, gân xanh trên hai tay nhô lên, phát ra sức mạnh cường hãn.
Thấy Lục Thanh Nghiên uống nước bị sặc, đôi mắt Chu Cảnh Diên hơi âm trầm, anh đứng dậy khỏi vị trí của mình, muốn đi vỗ lưng cho cô theo bản năng.
"Anh Diên, anh đi đâu thế?"
Trong miệng Thẩm Lâm đầy cơm, vừa thấy Chu Cảnh Diên đứng dậy vội hỏi.
Chu Cảnh Diên ý thức được mình mất khống chế, vội ngồi trở về.
"Xin lỗi, tôi không cố ý dọa cô đâu, nhưng mà nhìn thấy cô thực sự rất vui."
Chuyện Chu Cảnh Diên không làm được, Thẩm Nguyệt đã làm thay anh.
Cầm cơm trưa của mình, Thẩm Nguyệt chạy vội tới bên cạnh Lục Thanh Nghiên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.
Ánh mắt sắc bén lập tức nhìn về phía tay phải của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống, cũng không biết có phải ảo giác của cô ấy hay không.
"Không sao, không trách cô."
Vất vả lắm mới ngừng ho khan, Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng với Thẩm Nguyệt.
Cô không nghĩ tới tìm một chỗ yên tĩnh, vậy mà gặp phải đám Chu Cảnh Diên.
Trên gương mặt bị phơi đến ửng đỏ của Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười vui vẻ, cũng mặc kệ Lục Thanh Nghiên có chê mình hay không, tùy tiện ngồi bên cạnh cô.
"Sao các cô lại ở đây?"
Lục Thanh Nghiên uống ngụm nước lần nữa, liếc thấy Chu Cảnh Diên ngồi một bên, luôn cảm nhận được tầm mắt của anh nhìn về phía mình.
"Tôi làm việc ở đằng kia!"
Thẩm Nguyệt chỉ đồng ruộng cách đó không xa.
Lúc này Lúc Thanh Nahiên mới biết chỗ mình làm viêc cách hon ho không xa, cách khoảng 20 mét.
Xem ra nơi này là chỗ giao đồng ruộng của đội một và đội hai.
"Ăn bánh bột ngô không?"
Thẩm Nguyệt mở hộp cơm của mình ra, cầm lấy một cái bánh bột ngô rau dại đưa cho Lục Thanh Nghiên.
"Cô đừng nhìn trông có vẻ tệ, nhưng mà hương vị không tệ lắm đâu, có muốn nếm thử không?"
Lục Thanh Nghiên không ghét bỏ, nhận lấy bánh bột ngô nói lời cảm ơn.
Cô cắn một miếng, ngoại trừ hơi cứng ra thì hương vị thực sự không tệ lắm.
"Hương vị khá ngon."
"Là tôi làm."
Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười, bởi vì Lục Thanh Nghiên khen nên vô cùng vui sướng.
Lục Thanh Nghiên mở hộp cơm của mình ra, bên trong có hai chiếc màn thầu to, đồ ăn kèm còn có cá kho và đậu que.
Cô cầm lấy một chiếc màn thầu đưa cho Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt vừa thay màn thầu trắng to, đâu dám nhận lấy.
"Không cần, tôi ăn bánh bột ngô của mình là được."
Thẩm Nguyệt lắc đầu, nhưng mà bụng bị màn thầu trắng và cá kho làm cho thèm đến sôi lên.
Cô ấy lập tức đỏ mặt.
Ôi trời ơi, quá mất mặt!
"Thẩm Nguyệt, bụng cô làm sao vậy?"
Thẩm Lâm ở bên cạnh cười ha ha, không chút lưu tình cười nhạo.
Thẩm Nguyệt tức giận nhìn Thẩm Lâm, ước gì có thể dùng ánh mắt giết chết anh ta:
"Câm miệng!"
Lục Thanh Nghiên hơi nhếch miệng, không cho Thẩm Nguyệt cơ hội từ chối, gắp một cái màn thầu trắng và miếng cá kho để vào hộp cơm của Thẩm Nguyệt.
"Tôi không..."
"Ăn đi. tôi đã ăn bánh bê† ngô của câ. không nhải sao2" Lục Thanh Nghiên không nói nữa, ngồi ở trên cỏ cầm đũa ăn đồ ăn trong hộp.
Thẩm Nguyệt lén nhìn Lục Thanh Nghiên, cảm thấy cô gái trước mắt không chỉ xinh đẹp còn ăn cơm cũng đẹp như thế.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt thua dưới dụ hoặc của màn thầu trắng và cá kho, đỏ mặt ăn sạch.
"Thanh Nghiên, tay nghề nấu nướng của cô thật tốt."
Thẩm Nguyệt thật lòng tán thưởng, sờ bụng tròn vo thở dài thỏa mãn.
"Bình thường thôi."
Lục Thanh Nghiên biết trình độ nấu nướng của mình tới đâu, thực sự tính ra tay nghề của cô còn không tốt bằng Thẩm Nguyệt.
Sở dĩ đồ ăn cô nấu ngon, đơn giản là thêm nhiều gia vị.
Thẩm Nguyệt chỉ dựa vào rau dại và bột mì đen có thể làm ra như vậy, so sánh ra cô thực sự không bằng Thẩm Nguyệt.
"Anh Diên anh làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, sao mặt khó coi như thế?"
Thẩm Lâm ăn cơm xong, cảm nhận được hơi thở bên cạnh càng ngày càng lạnh lẽo.
Tập trung nhìn vào, phát hiện sắc mặt của anh Diên nhà anh ta khó coi giống như muốn giết người.
Không nhịn được run rẩy một cái, trong lòng Thẩm Lâm thấp thỏm.
Ánh mắt thâm thúy của Chu Cảnh Diên vẫn luôn nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Anh còn chưa từng ăn đồ ăn cô tự mình nấu, vậy mà hiện giơ bị Thẩm Nguyệt ăn trước.
Lục Thanh Nghiên nhìn qua theo bản năng, vừa vặn nhìn thằng vào mắt Chu Cảnh Diên.
Cô giống như thấy được ấm ức từ trong mắt anh, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không.