"Tôi trông xinh đẹp như vậy, bà cảm thấy tôi sẽ coi trọng anh ta ư? Là coi trọng anh ta nghèo hay coi trọng anh ta dơ, hoặc coi trọng anh ta lùn hơn tôi?"
Lục Thanh Nghiên thản nhiên nói một câu, Ngưu Lan Hoa xấu hổ tới mức muốn vùi mình vào trong đất.
Mọi người đều cười vang.
Không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên thường ngày dịu dàng mắng chửi người lại lợi hại như vậy, còn không kèm theo câu bậy nào.
Trần vô lại em chưa từng đi học, nhưng cũng biết những lời này của Lục Thanh Nghiên là đang cười nhạo mình.
Anh ta cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Chu Cảnh Diên: "Chẳng trách chướng mắt tôi, e rằng đã sớm thông đồng ở bên người nào đó đúng không?"
"Con mẹ nó anh nói ai2"
Thẩm Lâm xắn tay áo lên, hùng hùng hổ hổ.
Trần vô lại em hừ lạnh một tiếng, nhiều người như vậy anh ta không tin Thẩm Lâm dám đánh mình.
"Tôi nói ai tự người đó biết rõ."
Trần vô lại em nhếch miệng, dáng vẻ vô lại khiến người ta ước gì có thể đánh anh ta một trận.
Lục Thanh Nghiên hít sâu một hơi, nói một câu: "Có phải tôi thoạt nhìn rất dễ bắt nạt hay không?"
Trần vô lại em không nói lời nào, cười càng thêm tà ác, nhận định Lục Thanh Nghiên giống với đám phụ nữ anh ta bắt nạt lúc trước.
Đôi tay của Lục Thanh Nghiên nắm chặt thành quyền, thả người nhảy lên, quét chân đá Trần vô lại em.
Trần vô lại em quỳ rạp trên đất, khiếp sợ trừng Lục Thanh Nghiên, trên mặt còn có dấu chân to.
Mọi người trợn mắt há miệng, bốn phía trong lúc nhất thời trở nên an tĩnh.
Trần Ni dùng tay dụi mắt, không thể tin được vào mắt mình.
Chu Cảnh Diên lằẳng lặng đứng tại chỗ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, tâm trạng vô cùng tốt. Vợ của anh thật lợi hại, giỏi quát!
Lục Thanh Nghiên không quan tâm người khác nhìn cô thế nào, chậm rãi đi về phía Trần vô lại em.
Tay trái nhấc Trần vô lại em trên đất lên, tay phải dùng sức vung.
Trần vô lại em lại quỳ rạp trên đất lần nữa, ăn miệng đầy bùn, có máu chảy từ khóe miệng anh ta ra.
Vậy mà anh ta bị một người phụ nữ đánh?
"Cô đánh tôi?"
Trần vô lại em che gương mặt sưng đau của mình, vẻ mặt không dám tin.
"Tôi đánh anh đấy."
Lục Thanh Nghiên cũng mặc kệ Trần vô lại em tức giận hay không, lại đá anh ta lần nữa.
"Người như anh mà không biết xấu hổ đưa cơm cho tôi ăn? Làm phiền anh trở về soi gương xem, có phải da mặt người Trần gia các anh tương đối dày hay không?"
Trần Ni mặt đỏ tai hồng, nghe được chỉ cây dâu mắng cây hòe trong lời nói của Lục Thanh Nghiên.
"Chơi lưu manh trước công chúng, tôi không nên đánh anh, thì tôi đánh ai? Anh đáng đánh!"
Lục Thanh Nghiên lại kéo Trần vô lại em lên, chịu đựng ghê tởm đẩy ngã anh ta xuống ruộng.
Cuối cùng chân dẫm lên ngực Trần vô lại em, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
"Đáng đánh!"
Không biết là ai nói một câu, những người khác không dám mở miệng, nhưng trong lòng đều tán thành.
Lý Tố Hoa và Trương Quế Hương vội vàng chạy ra khỏi đám người.
Hai người giữ chặt tay Lục Thanh Nghiên khuyên cô.
Trần vô lại em là loại người có thù tất báo, bọn họ sợ Lục Thanh Nghiên sẽ bị anh ta ghi hận.
La Tiểu Phương ở trong đám người an tĩnh nhìn, cô ấy rất bội phục Lục Thanh Nghiên. nhà chồng cũ bắt nạt như vậy.
"Em chồng! Lục Thanh Nghiên, cô xem cô đánh người ta thành ra thế nào kìa! Nếu hôm nay cô không bồi thường, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô chuyện này."
Đôi mắt của Ngưu Lan Hoa khẽ đảo, giả vờ khóc lóc nói.
Trần vô lại em ngồi dậy, che lại lồng ngực đau đớn, tức giận trừng Lục Thanh Nghiên:
"Tôi muốn tố cáo cô."
"Tố cáo tôi? Bồi thường tiền ư?"
Lục Thanh Nghiên không sợ chuyện này, trái lại chủ động bảo người đi báo cảnh sát.
"Báo cảnh sát cái gì? Chút việc nhỏ này báo cảnh sát làm gì?"
Ngưu Lan Hoa vừa nghe thấy thế thì khiếp sợ, ngăn người muốn rời đi.
Trần vô lại em cũng bị dọa sợ, loại người lêu lổng như anh ta sợ nhất chính là công an.
"Không báo cảnh sát thì xử lý thế nào?"
Lục Thanh Nghiên cười châm chọc.
"Cô bồi thường tiền, chuyện này sẽ bỏ qua."
Ngưu Lan Hoa căng da đầu nói.
"Muốn tôi bồi thường tiền cũng được, các người muốn đánh gãy chân nào?"
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn hai chân Trần vô lại em.
Trong mắt cô là lạnh lẽo và tàn nhẫn khiến Trần vô lại em kẹp chặt hai chân mình theo bản năng.
"Cái gì?"
"Không phải muốn tiền sao? Tôi có thể bồi thường nhiều một chút, một chân, hai chân đều có thể đổi, giá cả tùy các người nói?"