Có đôi khi nói nhiều tới mấy, vẫn cần Ngô Tiểu Anh tự mình suy nghĩ thông.
"Tôi đi về trước, ngày khác lại tới tìm cô."
Ngô Tiểu Anh chán nản đứng dậy.
Khi bước ra cửa sân, lại biểu đạt cảm ơn với Lục Thanh Nghiên.
"Chị gái tôi nhờ tôi cảm ơn cô."
Lục Thanh Nghiên nháy mắt nói: "Nhận tiền, cần phải như vậy."
Ngô Tiểu Anh lộ ra tươi cười, bị dáng vẻ nghịch ngợm của Lục Thanh Nghiên cảm nhiễm.
Tâm trạng tốt hơn chút, lúc này mới rời đi.
Lục Thanh Nghiên ngồi trên bàn đu dây, nhàn nhã đọc sách.
Gió nhẹ nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc của cô, trên người tỏa ra hơi thở nhã nhặn lịch sự an bình.
Khi tới hoàng hôn, Lục Thanh Nghiên cõng giỏ tre, chuẩn bị đi lên núi nhặt củi, củi trong nhà không còn nhiều.
Trên núi, từng dòng gió lạnh thoải mái thổi tới.
Lập tức khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp không ít.
Lục Thanh Nghiên lấy kẹo sữa ra ngậm trong miệng, khom lưng nhặt củi trên đất.
"Ai ui! Vật nhỏ kia mi còn dám chạy?"
Cách đó không xa truyền tới giọng nói thanh thúy vang dội.
Lục Thanh Nghiên đi về trước, khi thấy cảnh tượng trước mắt thì không nhịn được cười rộ lên.
"Cô đang làm gì thế?"
Thẩm Nguyệt quỳ rạp trên đất, không biết ôm cái gì.
Trên tóc đều là lá cây, cỏ dại khô héo.
Trên mặt còn không biết bị thứ gì cào chảy máu.
Nghe thấy tiếng cười trên đỉnh đầu, Thẩm Nguyệt lúng túng ngồi dậy.
Trong tay cô ấy là một con gà rừng không ngừng giãy giụa.
Màu lông của gà rừng tươi sáng, thoạt nhìn khoảng một cân rưỡi.
"Đầu tại gà rừng này giở trò quỷ, tôi muốn bắt nó, vậy mà nó cào tôi." Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười vui sướng.
Dùng sức ôm chặt gà rừng trong lòng, sợ nó bỏ chạy mất.
"Trên mặt cô bị thương, có cần xử lý không?"
Lục Thanh Nghiên nhìn vết máu trên mặt Thẩm Nguyệt, có chút không đành lòng.
Dù sao cũng là con gái, để lại sẹo sẽ rất khó coi.
Thẩm Nguyệt nâng một tay lên chạm vào miệng vết thương, không thèm để ý lắc đầu:
"Không cần, tôi quen rồi."
Lục Thanh Nghiên cũng không miễn cưỡng, gật đầu.
Ánh mắt cô nhìn về phía con gà rừng: "Con gà này cô muốn mang về nhà ăn sao?"
"Không phải, tôi muốn bán."
Thẩm Nguyệt hừ một tiếng, lắc đầu.
Cho dù cô ấy ném gà đi, cũng không mang về nhà ăn.
Lục Thanh Nghiên có thể cảm nhận được, Thẩm Nguyệt có oán hận đối với gia đình mình.
"Cô muốn bán mà nói, còn không bằng bán cho tôi."
Lục Thanh Nghiên không thiếu thịt ăn, đang lo không tìm thấy biện pháp trả nợ ân tình của "Lục Thanh Nghiên".
Con gà này thực sự cho cô cơ hội nho nhỏ này.
"Cô muốn thì tôi tặng cho cô, không cần trả tiền."
Hiếm khi Thẩm Nguyệt hào phóng, đưa gà rừng cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nhận lấy gà rừng, thuận tay đưa 5 tệ cho Thẩm Nguyệt.
"Nhiều tiền như vậy ư? Tôi không nhận!"
5 tệ trong tay như củ khoai lang phỏng tay, Thẩm Nguyệt không dám nhận.
Con gà này không nặng, nhiều nhất bán được hai ba tệ.
Hiện giờ Lục Thanh Nghiên đưa cho cô ấy tận 5 tệ.
Thẩm Nguyệt thích tiền thật, nhưng không thích chiếm tiện nghi của người khác. tiền cho mình.
"Tiền này tôi trả lại cô 2 tệ, nếu không tôi không bán."
Thẩm Nguyệt lấy 2 tệ ra, vẻ mặt kiên quyết.
Lục Thanh Nghiên biết Thẩm Nguyệt là người tích cực, bất đắc dĩ đành phải nhận 2 tệ.
Đây là lần đầu tiên cô không thể tiêu tiền nhiều hơn, còn chưa trả được ân tình của người ta.
"Thanh Nghiên cảm ơn cô, tôi sẽ nhận lấy số tiền này, đợi lần sau tôi lại mời cô."
Khi Thẩm Nguyệt nói những lời này, biểu cảm hơi lúng túng.
Cô ấy đã nói không nhận tiền, cuối cùng lại nhận lấy, thực sự là vì cô ấy rất cần số tiền này.
"Cô có chuyện gì khó khăn sao?"
Lục Thanh Nghiên buộc chắc gà rừng, đặt vào trong sọt.
Thẩm Nguyệt cũng không sợ nói ra khó xử của mình, thoải mái hào phóng mở miệng.
"Tôi phải gom tiền học phí kỳ sau cho em trai."
Không chỉ như vậy, số tiền này còn liên quan tới vấn đề cô ấy và em trai có thể sống sót hay không.
Lục Thanh Nghiên lằng lặng nhìn Thẩm Nguyệt nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, sâu trong lòng cô có chút chấn động.
Khác với những cô gái nhẫn nhục chịu đựng ở thời đại này.
Trên người Thẩm Nguyệt có loại không chịu thua, cô rất thích cũng rất bội phục.
"Có cần giúp đỡ không?"
"Không cần, tôi có thể làm được."
Thẩm Nguyệt lắc đầu, vô cùng kiên định từ chối.
Lục Thanh Nghiên không cưỡng cầu: "Nếu sau này có chuyện gì khó khăn, cứ việc tới tìm tôi."