Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 204 - Chương 280: Trở Về

_xz1lstb

cho em trai

Bốn anh trai đồng thanh: “Cảm ơn bà ngoại.

Cơm Nắm nhỏ thông minh chạy đến trước mặt cha mẹ chắp tay thi lễ: “Chào buổi sáng cha mẹ, Cơm Nắm nhỏ của cha mẹ chúc tết cha mẹ ạ!”

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ, móc ra một bao lì xì nhỏ trong túi đưa cho cậu bé: “Cảm ơn Cơm Nắm, mẹ hy vọng năm tới Cơm Nắm nhỏ sẽ là một Cơm Nắm nhỏ ngoan hơn và vui vẻ hơn.

Cơm Nắm nhỏ mỉm cười nhận lấy: “Mẹ ơi, con vốn đã là Cơm Nắm nhỏ rất ngoan và rất vui vẻ rồi ạ?

Mấy đứa trẻ đều sáp tới vây quanh Tô Tiếu Tiếu, Tiểu Bảo có giọng nói to nhất: “Cô ơi, cháu cũng là Tiểu Bảo rất ngoan và rất vui vẻ, cháu muốn chúc cô càng ngày càng xinh đẹp, rồi sinh một em gái xinh đẹp cho cháu nữa!” Nói đến đây Bánh Đậu nhỏ cũng không đồng ý, vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó: “Không phải em gái, là em trai, em trai của Bánh Đậu nhỏ.

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ: “Em trai em gái đều được, tới đây xếp hàng nào, đồng chí Tô Tiếu Tiếu sẽ phát lì xì đây!”

Đám trẻ cầm được lì xì của Tô Tiếu Tiếu lại đồng loại đi tới chúc tết Hàn Thành, dựa theo lệ thường ở thôn Tô

Gia thì đều là nữ chủ nhân trong nhà phát lì xì, còn đàn ông thường không phát, cũng may tối qua Tô Tiếu Tiếu đã chuẩn bị một xấp lì xì cho Hàn Thành để anh phát cho đám trẻ vui vẻ.

Năm ngoái nhà họ Tô thật sự cũng như vậy, nhưng năm nay có Tô Vệ Dân và Hàn Thành mở đầu nên Tô Chấn Trung và Tô Chấn Hoa cũng phát theo.

Mấy đứa trẻ quay một vòng trong nhà chúc tết toàn bộ người lớn, trong hai cái túi đựng đầy bao lì xì và kẹo, cũng may khi Lý Ngọc Phụng làm áo bông có làm hai cái túi to, một bên đựng đồ ăn một bên đựng bao lì xì khiến đám trẻ vui muốn xỉu.

Cuộc sống ở thôn Tô Gia thật sự trôi qua rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt năm mới đã qua đi. Trời quá lạnh, tuy rằng ba đứa trẻ không có cách nào lên núi bắn chim hay ra ruộng mò ốc nhưng mỗi ngày vẫn chơi rất vui vẻ với Đại Bảo và Tiểu Bảo.

Dự định mới đầu của Hàn Thành là đón Lý Ngọc Phụng và Đại Bảo, Tiểu Bảo về ở đến khi qua kỳ nghỉ đông rồi lại về, nhưng Lý Ngọc Phụng cân nhắc nhiều lần lại lắc đầu, bảo: “Chưa đến mấy tháng nữa là Tiếu Tiếu sẽ sinh, đến lúc đó mẹ tới sớm một chút chứ kỳ nghỉ đông không đi

Hàn Thành nghĩ ngợi thấy cũng đúng, năm ngoái khi đồng ý với Tiểu Bảo không dự liệu được chuyện Tô Tiếu

Tiếu sẽ mang thai.

Mùng bốn đầu năm là lúc cả nhà Tô Tiếu Tiếu phải trở về, Tiểu Bảo biết mình không thể đi cùng cô, đôi mắt đỏ hoe, mím môi đứng tại chỗ, Lý Ngọc Phụng nói đủ lời tốt xấu, kêu đợi khi nào cô sinh em gái sẽ dẫn cậu bé cùng tới thì cậu bé mới miễn cưỡng không khóc nữa.

Tình cảm của đại gia đình nhà họ Tô rất sâu sắc, khi đoàn tụ vui vẻ bao nhiêu thì khi chia ly mọi người lại buồn bã bấy nhiêu.

Tô Tiếu Tiếu cũng sắp sinh con và làm mẹ rồi nhưng ở trong lòng Lý Ngọc Phụng cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhiều lần dặn dò cô phải để ý nhiều thứ, kêu cô đừng sợ, bà ấy nhất định sẽ qua đó sớm để chăm sóc cô. Lý Ngọc Phụng nhét không ít đồ cho Tô Tiếu Tiếu, nào là khoai lang, sắn dây, bí đỏ khoai sọ trồng được trong đất phần trăm nhà mình, thêm sắn dây khô, măng khô mộc nhĩ khô tìm được trên núi trước đó, còn có cả củ cải muối chua mà Tô Tiếu Tiếu thích ăn nhất cũng được nhét đầy vào cốp sau, Tô Tiếu Tiếu nói rau mà bà ấy trồng lần trước ăn còn chưa ăn hết nhưng sáng sớm Lý Ngọc Phụng vẫn đi vào vườn hái không ít rau mới về. Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà đỡ trán: “Mẹ ơi, bọn con mua mấy thứ này cũng không tốn bao nhiêu cả, mẹ đưa hết hoa màu trong nhà cho bọn họ thì mọi người ăn gì?”

1056 chữ

Chương 280: Trở về

Lý Ngọc Phụng vẫn tìm chỗ trống để nhét đồ vào, nói thẳng: “Cũng không phải mẹ chưa qua đó, với lại là xe mang đi chứ không phải con xách đi, trong nhà không thiếu hoa màu, trong vườn vẫn còn rất nhiều. Mấy thứ này ở chỗ cha mẹ không mất tiền nhưng đến chỗ bọn con lại phải mua, trong nhà sắp sinh thêm cháu trai rồi, thế nào mà không phải là tiền? Có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút”

Còn không phải là sinh con một trăm tuổi lo đến chín chín hay sao? Tô Tiếu Tiếu nhìn Hàn Thành với vẻ bất đắc dĩ, không thể lay chuyển được bà ấy, còn có thể làm được thế nào đây?

Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ quá thích thôn Tô Gia, cũng quá thích cả gia đình bà ngoại, bọn trẻ đều không muốn đi cho lắm, khi tạm biệt Đại Bảo và Tiểu Bảo bọn trẻ còn khóc thút thít.

Bánh Đậu nhỏ vốn không muốn khóc nhưng nhìn thấy mọi người đang khóc cũng khóc theo, hàng xóm gần đó còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì mới nhao nhao chạy ra ngoài xem.

“Ôi, Tiếu Tiếu sắp phải về rồi đấy hả?”

Tô Tiếu Tiếu vội vàng dỗ Bánh Đậu nhỏ, gật đầu đáp: “Vâng, sắp phải đi làm rồi ạ?

Cô ôm Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ không khóc, tết năm sau chúng ta lại về có được không?”

Hàng lông mi dài của Bánh Đậu nhỏ treo đầy giọt lệ, cậu bé ôm mẹ gật đầu: “Vâng.”

Bộ dáng nhỏ vô cùng đáng thương khiến Tô Tiếu Tiếu đau lòng muốn chết.

Lý Ngọc Phụng ở bên này an ủi Cơm Nắm và Trụ Tử.

Còn Hàn Thành ở bên đó đang kéo Đại Bảo và Tiểu Bảo nói chuyện, đến khi an ủi xong rồi anh mới lén lút dắt hai

đứa trẻ đến đầu xe nơi mà người khác không nhìn thấy, rồi lén lấy một bao lì xì đỏ trong túi ra nhét vào tay Tiểu Bảo, đè thấp giọng nói bảo: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, các cháu phải giúp chú hoàn thành một nhiệm vụ, đợi sau khi

nhà chú đi rồi thì đưa bao lì xì này cho bà nội, chỉ nói là chú đưa lì xì mua thịt cho Đại Bảo Tiểu Bảo, kêu bà nội đi

mua thịt ăn”

Đại Bảo và Tiểu Bảo trừng to mắt, Tiểu Bảo đang định nói gì đó thì bị Hàn Thành ấn lên môi mình: “Suỵt, nhỏ

tiếng một chút”

Tiểu Bảo cũng học theo bộ dáng của chú, thu cái giọng oang oang lại: “Chú ơi, tết xong rồi vẫn còn lì xì mua thịt

nữa sao?”

Ở phương diện lừa bạn nhỏ này, Hàn Thành thật sự không giỏi cho lắm, chỉ có thể cứng rắn bảo: “Trưởng bối cho tiểu bối lì xì thì gọi là tiền mừng tuổi, còn vãn bối tặng lì xì cho trưởng bối thì gọi là lì xì mua thịt, chính là

mua thịt để ăn”

Hàn Thành cũng biết mình tìm cái cớ không được hay ho cho lắm, nói xong rồi cũng mặc kệ mình có lừa thành công hay không mà trực tiếp nhét lì xì vào trong túi to của Tiểu Bảo, hắng giọng một cái rồi đứng dậy. Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên sinh ra sự nghi ngờ đối với người chú lớn lên cao lớn tuấn tú mà bọn trẻ vô cùng sùng bái này, không biết có nên tin lời chú hay không, không phải vừa rồi nói là cho bọn họ lì xì mua thịt hay sao? Sao bây giờ lại nói vãn bối cho trưởng bối lì xì mới gọi là lì xì mua thịt? Tiểu Bảo còn muốn hỏi chú tại sao không đưa thẳng cho bà nội thì chú đã quay người rời đi mất rồi.

Tô Tiếu Tiếu và Lý Ngọc Phụng đã an ủi xong, mấy đứa trẻ cũng đã tạm biệt xong xuôi, Hàn Thành ngồi lên ghế lái, chậm rãi lái xe trên con đường nhỏ thôn quê.

Ba đứa trẻ quay đầu nhìn người thân vẫn luôn vẫy tay tạm biệt mình, cũng im lặng giơ tay vẫy với bọn họ. Trụ Tử rơi nước mắt, cậu bé rõ ràng là một người ngoài nhưng toàn bộ người trong nhà dì Tô đều đối xử với cậu bé giống như đám người Cơm Nắm và Bánh Đậu, chỉ cần bọn trẻ có gì thì cậu bé cũng có, sao cậu bé có thể may

mắn gặp được người nhà tốt như vậy chứ? Nếu được, cậu bé thật sự muốn mãi mãi làm người nhà của bọn họ, cả đời cũng không muốn rời khỏi bọn họ.

Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu nhỏ thẳng đến khi vào ngã rẽ không thể nhìn thấy đám người Lý Ngọc Phụng mới quay đầu lại, đám trẻ đều cúi đầu không lên tiếng, vô cùng im lặng.

Bầu không khí trong xe rất nặng nề, Hàn Thành nhìn qua kính chiếu hậu nói với Tô Tiếu Tiếu: “Đừng buồn, vài tháng nữa có thể gặp lại nhau rồi.

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Em biết, em không buồn mà chỉ thấy không nỡ thôi. Không có tâm trạng nặng nề như khi gả đi nhưng chung quy vẫn là không nỡ.

Đại Bảo và Tiểu Bảo thật sự đợi xe của chú đi khuất rồi không còn nhìn thấy nữa, lúc này Tiểu Bảo mới lau nước

mắt móc một bao lì xì từ trong túi áo bông ra đưa cho Lý Ngọc Phụng: “Bà nội, đây là lì xì mua thịt mà chú gửi cho bà, nói là lì xì mà vãn bối tặng cho trưởng bối gọi là lì xì mua thịt, lại nói kêu cháu đưa lì xì cho mọi người mua thịt ăn, dù sao chú cũng không nói rõ, chỉ đặc biệt đưa tiền cho chúng ta đi mua thịt thôi ạ. Tiểu Bảo đã cố hết sức rồi, khả năng lý giải của cậu bé cũng chỉ có thể hiểu được đến mức này thôi.

1014 chữ

Chương 281: Qua đời

Lý Ngọc Phụng không ngờ Hàn Thành còn ra một chiêu này nữa, bà ấy nhận bao lì xì rồi mở ra nhìn, bên trong

lại đựng đến năm tờ Đại Đoàn Kết, thế này có thể mua được hai mươi lăm cân thịt lận, Lý Ngọc Phụng không

khỏi thở dài một hơi, lắc đầu: “Hàn Thành này cũng thiệt tình, con trai cũng không thể làm đến mức được như

thằng bé”

Lương Hồng Mai và Trương Xuân Anh hít ngược một ngụm khí lạnh, cùng đưa mắt nhìn nhau, những thứ ở trong nhà đều không đáng tiền, sau khi chất đồ đầy trong cốp sau của anh cũng không đến năm đồng tiền, chú nhà

mình cũng thật hào phóng quá.

Mấy người đàn ông trong nhà cũng đưa mắt nhìn nhau, Tô Chấn Trung và Tố Chấn Hoa đều im lặng trong sự áy náy, quả thật bọn họ làm con trai lại không bằng một người con rể như Hàn Thành.

Cách lên đường về lại thành phố cũng giống như khi đến, buổi trưa Hàn Thành nghỉ ngơi hai tiếng, Tô Tiếu Tiếu

và đám trẻ mệt thì có thể ngủ trên xe bất cứ lúc nào, buổi tối ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, còn thuận tiện tới

bộ phận y tế tặng Trần Băng Dương ít đặc sản quê rồi mới về bộ đội.

Cả gia đình vừa nhanh vừa chậm cuối cùng cũng về đến bộ đội trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi.

Đám trẻ vẫn có hơi rầu rĩ không vui, dường như kéo theo bầu không khí ở toàn bộ quân khu đều trở nên vô cùng

nặng nề.

Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa đều rất khỏe mạnh, rau dưa trong nhà cũng được chăm sóc vô cùng tốt, rời đi vài ngày mà giống như chưa từng có gì thay đổi, có vẻ như chẳng có chỗ nào khác cả.

Hàn Thành dẫn đám trẻ vào nhà dọn dẹp sạch sẽ, Tô Tiếu Tiếu xách túi đặc sản kêu Hàn Thành đưa tới nhà Triệu

Tiên Phong.

Hàn Thành vừa mới đun nước sôi, nghĩ phải một lúc nữa đám trẻ mới có thể tắm nên duỗi tay nhận: “Anh đi chút rồi về, đợi anh về hãng cho bọn trẻ tắm

Hai đứa lớn thì dễ xử thôi, còn Bánh Đậu nhỏ vẫn chưa thể tự mình tắm.

Tô Tiếu Tiếu gật đầu, chỉnh cái khăn quàng cổ do chính tay cô đan trông không được tốt cho lắm trên cổ Hàn

Thành: “Đi sớm về sớm, anh lái xe cả ngày mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút”

Đám trẻ còn ngồi xổm bên chuồng gà nhìn gà, Hàn Thành mổ nhanh lên môi Tô Tiếu Tiếu một cái: “Lát nữa

nước sôi em cứ đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Em biết rồi, đi đi”

Khí hậu ở quân khu ấm hơn ở thôn Tô Gia một chút nhưng thời tiết mùa đông vẫn rất lạnh, Hàn Thành bất chất

gió lạnh đi tới nhà Triệu Tiên Phong, dọc theo đường đi cũng không gặp người nào khác, rõ ràng sân trên đường

đều dán câu đối đỏ rực, cảm giác năm mới vẫn còn đó, chắc hẳn phải rất vui vẻ mới đúng, nhưng càng gần đến nhà Triệu Tiên Phong cảm giác lại càng áp lực hơn.

Thẳng đến khi tới trước cửa sân nhà anh ta, thấy trên cửa treo đèn lồng và khăn trắng, trên đèn lồng còn có chữ

“Tế” màu đen khiến trước mắt Hàn Thành tối sầm lại, lẽ nào là…

Anh chạy điên cuồng vào gõ cửa nhà Triệu Tiên Phong.

Người mở cửa là Tiểu Đỗ, Hàn Thành vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Đỗ đỏ hoe mắt: “Chu nhiệm Hàn, ông cụ nhà em đi rồi. Hàn Thành: “Sao lại đột nhiên như vậy? Chuyện xảy ra khi nào?”

Tiểu Đỗ: “Cơ thể ông cụ vẫn luôn không tốt cho lắm, mùa đông năm nay lại quá lạnh nên không chịu được, ba

mươi tết đã đi rồi, hôm qua mới đưa đi chôn xong”

Hàn Thành suýt thì đứng không vững, anh mở miệng một cách khó khăn: “Sao không thông báo cho tôi về đưa

ông cụ?”

Tiểu Đỗ lắc đầu: “Đoàn trưởng nhà em nói anh vất vả lắm mới đưa vợ về nhà mẹ đẻ một chuyến, đang đón năm mới không nên làm hỏng hứng thú của anh, ông cụ chắc chắn cũng có suy nghĩ này.

Sau khi cha mẹ Hàn Thành đi, mấy người trưởng bối đối xử tốt với anh nhất chỉ có chính ủy viên Đàm là một, lão

thủ trưởng xa tận thủ đô là một, sau đó chính là ông cụ nhà họ Triệu, nếu như nói với anh từ trước vậy cho dù xa bao nhiêu anh cũng sẽ nghĩ cách trở về đưa ông cụ một đoạn đường. Thế sự vô thường, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi: “Tôi vào nhà thắp cho ông cụ nén nhanh

Bầu không khí bị thương trong phòng vẫn chưa tan đi, Cá Nhỏ nhoài người lên bàn viết vẽ còn Châu Ngọc Hòa

ngồi bên cạnh cậu bé im lặng không nói gì, Triệu Tiên Phong ngồi ngây người trước di ảnh đen trắng của ông cụ. Tiểu Đỗ phá vỡ sự yên lặng: “Đoàn trưởng, chủ nhiệm Hàn tới rồi” Triệu Tiên Phong nhìn thấy Hàn Thành đã đỏ hoe mắt, lạnh nhạt nói một câu: “Tới rồi. Hàn Thành gật đầu, biết lúc này nói gì cũng vô dụng nên chỉ đáp một câu: “Tới rồi, xin nén bị thương” Triệu Tiên Phong gật đầu, giọng điệu cố ra vẻ thoải mái: “Người xưa sống đến bảy mươi tuổi đã rất hiếm rồi, hai tay buông xuôi, chúng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, không tính là quá đột ngột”

1018 chữ

Chương 282: Cha mẹ Trụ Tử

Hàn Thành đặt đồ trong tay xuống, đi lên lấy hương châm, cúi người sâu ba cái trước bài vị của ông cụ rồi cắm

hương lên.

“Đi an lành không?”

Triệu Tiên Phong gật đầu: “Rất an lành”

Hàn Thành vỗ lên vai Triệu Tiên Phong, bảo: “Hôm nay quá muộn, ngày mai tôi lại kêu Tiếu Tiếu và đám trẻ tới

viếng cụ.

Châu Ngọc Hoa nói: “Đừng, qua năm rồi, Tiếu Tiếu lại đang có thai, đợi sau này lại nói sau” Triệu Tiên Phong cũng bảo: “Anh em nhà mình không cần quá để ý đến những nghi thức xã giao này, đúng rồi, phía bên thủ đô có người đưa tin tức tới nói chuyện của con trai lão thủ trưởng đã được tra rõ ràng, tổ tiên ba đời của vợ anh ta đều là người biên cương chứ không phải người trong nước, lại càng không phải gián điệp gì cả,

chậm nhất trong năm có thể thả về, hành động của lão thủ trưởng cũng sẽ không còn bị hạn chế như vậy nữa,

về phần ông cụ có thể về bệnh viện quân y phục chức hay không thì còn phải xem bản thân ông có bằng lòng không đã”

Hàn Thành nghiến răng: “Chút chuyện vớ vẩn này mà tra đến năm, sáu năm, cũng không biết là làm ăn kiểu gì”

Triệu Tiên Phong vỗ vai anh: “Tình hình bất ổn, mọi người đều phải đi quy trình như vậy mà, người có thể bình an vô sự trở về đã là vô cùng may mắn rồi.

Có bao nhiêu người bị chụp mũ cũng không thể trở về được nữa.

Hàn Thành hiểu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ông cụ chinh chiến nửa đời, cống hiến hết cả thanh xuân cho bệnh viện

quân y sống trong căn tứ hợp viện tồi tàn đó là anh lại không nhịn được mà tức giận.

Hàn Thành nghĩ đến một vấn đề khác: “Phía bên Trụ Tử tôi vẫn chưa biết nên nói với thằng bé thế nào, thằng bé

vẫn chưa biết gì về thân thế của mình hết.

Hơn nữa cậu bé đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở nhà bọn họ, bây giờ tùy tiện nói với cậu bé rằng bà nội

của cậu bé và cha mẹ ruột mà cậu bé vẫn luôn nhận định đó không phải là ruột thịt, thật ra cha mẹ ruột và ông

nội của cậu bé vẫn còn đang sống, kêu cậu bé trở về sống với bọn họ, Hàn Thành cũng không thể mở miệng nói

ra như vậy được.

Triệu Tiên Phong cũng biết Trụ Tử sống ở nhà Hàn Thành rất tốt, nhưng cha mẹ ruột của người ta sắp về rồi, cậu bé nhất định phải về bên cạnh cha mẹ mình sinh sống.

“Ít nhất vẫn còn nửa năm nữa, không vội, tìm thời cơ thích hợp lại nói với cậu bé sau.

Châu Ngọc Hoa vừa vặn rời đi, hai người cũng không biết là do đau thương quá mức hay là sơ suất mà lúc nói

chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất phải tránh Cá Nhỏ!

Đợi khi bọn họ phản ứng lại chợt nhìn về phía cậu bé thì cậu bé đã chớp đôi mắt to nhìn về phía bọn họ với vẻ tò

mò: “Mọi người muốn nói gì với Trụ Tử cơ ạ? Trụ Tử có thân thế gì cơ?”

Triệu Tiên Phong đi tới xoa đầu con trai: “Không có gì, chuyện ở bên mẹ Trụ Tử nhỏ ấy mà, con đừng nói lung

tung với Trụ Tử nhỏ, tránh cho cậu bé buồn bã”

Cá Nhỏ càng mơ hồ hơn: “Không phải mẹ của Trụ Tử nhỏ là dì Tô sao? Dì Tô của con làm sao?”

Lúc này lợi ích của việc con trai không thông minh cũng hiện ra rồi, đổi lại là Cơm Nắm nhỏ sẽ không dễ bị lừa

như

vậy.

Triệu Tiên Phong hỏi con trai ngốc: “Trụ Tử nhỏ gọi dì Tô của con là gì?”

Cá Nhỏ hiểu ra: “Dì Tô? Ồ đúng, cho nên dì Tô của con không phải là mẹ của Trụ Tử nhỏ đúng không ạ?”

Vấn đề tới rồi đây: “Vậy tại sao Trụ Tử nhỏ có thể luôn ở nhà dì Tô còn con thì không thể?” Cảm xúc đau buồn của Triệu Tiên Phong bị thằng con trai ngốc làm cho tức giận đến mức gần như bay hết sạch,

nói với Hàn Thành: “Tôi không cần đứa con trai này nữa, cậu mang về nhà nuôi đi, đưa cho dì Tô của nó nuôi, nói không chừng có thể nuôi cho thông minh hơn một chút”

Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta với vẻ buồn bực: “Muộn rồi tôi về trước đây, sau này có việc nhớ nói một tiếng”

Triệu Tiên Phong vỗ vai anh: “Về đi?

Cá Nhỏ chạy “bịch bịch” qua kéo quần Hàn Thành: “Chú Hàn, chú còn thiếu con trai không? Cháu cũng không

cần ông cha này nữa, cháu muốn dì Tô làm mẹ cháu, muốn chú làm cha cháu cơ.

Hàn Thành ôm đứa trẻ lên, xoa đầu cậu bé: “Cha cháu nói đùa với cháu thôi chứ cha cháu thương cháu nhất,

hôm nay muộn rồi, ngày mai cháu tới tìm đám người Cơm Nắm nhà chú chơi nhé.

Cá Nhỏ mang vẻ mặt tiếc nuối.

Khi Hàn Thành về nhà, Tô Tiếu Tiếu đã tắm xong, không chỉ cô mà ba đứa trẻ cũng đã tắm xong cả, vừa mới qua

tám giờ, ba đứa trẻ đều về phòng chơi, còn Tô Tiếu Tiếu đã mệt mỏi lên giường nằm, mí mắt đánh nhau.

Cô nhắm mắt hỏi: “Sao lại lâu như vậy?”

Hàn Thành thấy cô sắp ngủ, trước tiên nói chuyện của ông cụ với cô rồi cũng nói cả chuyện trong nhà Trụ Tử ra

luôn.

[Cảm ơn bạn annhien20050207 đã đẩy 50 kim phiếu cho truyện ạ.]

1041 chữ

Chương 283: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông

Lượng tin tức này thật sự quá lớn khiến cơn buồn ngủ của Tô Tiếu Tiếu lập tức bay sạch, cho dù ông cụ đi đột

ngột hay là thân thế của Trụ Tử đều khiến cô không thể tiêu hóa ngay lập tức được.

Hàn Thành vẫn chưa tắm rửa, trên người còn bẩn nên không tiện ôm cô, anh nhéo nhẹ gương mặt cô: “Đừng

nghĩ quá nhiều, mệt thì ngủ trước đi, anh đi tắm trước đã.

Thật ra Tô Tiếu Tiếu đã lờ mờ đoán ra được thân thế của Trụ Tử không đơn giản nhưng cũng không đoán đến

tận bên thủ đô: “Vậy khi nào thì Trụ Tử về thủ đô?”

Hàn Thành lắc đầu: “Chưa chắc đã về thủ đô, nếu như cha mẹ Trụ Tử khôi phục chức vụ ban đầu sẽ về bộ đội

chúng ta, nhưng nếu bọn họ muốn được điều về thủ đô ở bên ông cụ vậy Trụ Tử phải đi theo bọn họ, tóm lại em

cứ chuẩn bị tâm lý là được”

Tô Tiếu Tiếu lại thở dài: “Trụ Tử ngoan như vậy, đừng thấy cậu bé lớn ngang Cơm Nắm nhưng làm việc thận

trọng, lại biết chăm sóc người khác, em thật sự không nỡ để cậu bé đi

Cô xoa bụng mình, nói đùa: “Nếu như em có thể sinh một đứa con gái thì tốt rồi, đợi sau khi con bé trưởng

thành sẽ kết làm một đôi với Trụ Tử, vậy cậu bé vẫn là người nhà của chúng mình.

Suy nghĩ này vừa thốt ra khiến Hàn Thành có hơi cạn lời, còn tính bồi dưỡng con rể cho con gái từ nhỏ luôn.

Tô Tiếu Tiếu còn xoa bụng mình, nói với giọng dịu dàng “Bé cưng, con có thể nghe hiểu lời mẹ nói không? Nếu

con là một em gái thì đá vào bụng mẹ một cái được không?”

Tô Tiếu Tiếu vừa dứt lời, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Cô xoa bụng dưới bên trái với vẻ khó tin, ngẩng đầu nhìn Hàn Thành trong sự mừng rỡ: “Hàn Thành, bé cưng vừa

mới động đậy này, con bé thật sự đá em một cái!”

Tô Tiếu Tiếu mang thai hơn bốn tháng nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thai cử động.

Hàn Thành cũng vô cùng ngạc nhiên, cũng mặc kệ trên người bẩn mà ngồi xổm xuống trước mặt Trụ Tử, áp tai

lên bụng cô: “Con gái, cha là cha con, con nghe thấy cha thì đá thêm cái nữa đi”

Sau đó anh thật sự cảm giác được bụng của Tô Tiếu Tiếu chấn động vài cái, anh nhìn cô mà vui vẻ giống như

một đứa ngốc: “Tiếu Tiếu, là con gái, con bé nghe thấy, nhất định là con gái rồi!”

Tên khờ khạo Trần Ái Dân đó còn giễu cợt anh không có số làm cha vợ, không phải con gái anh đã tới rồi sao?

Hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu cũng biết thai hơn bốn tháng đạp bụng là chuyện bình thường nhưng vẫn có một loại hy vọng, dù sao thì xác suất có con gái hay con trai đều là năm mươi phần trăm, nói không chừng lại là thật. Cô xoa mặt Hàn Thành: “Nếu thật là em gái vậy người duy nhất phải thất vọng trong nhà là Bánh Đậu nhỏ rồi,

chưa ra ngoài thì thật sự không dễ nói trước.

thằng bé cả ngày chỉ muốn có em trai, mẹ em thường nói lời trẻ con nói là chuẩn nhất nhưng ngày nào đứa trẻ Hàn Thành và “con gái” chào hỏi xong cũng hài lòng đứng dậy, thuận tiện hôn một cái lên mặt cô: “Không phải

Đại Bảo, Tiểu Bảo, Cơm Nắm và Trụ Tử đều là trẻ con sao? Chỉ có một mình Bánh Đậu nhỏ kiên trì nói là em trai

thôi, bốn so với một, vẫn là con gái”

Tô Tiếu Tiếu hiếm khi thấy Hàn Thành vẫn luôn chững chạc có một mặt trẻ con như vậy, cô giục anh: “Đi tắm đi

đã lái xe cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi sớm một chút”

Cảm xúc của Hàn Thành đã tốt hơn rất nhiều vì được tương tác với con gái, tuy rằng ông cụ nhà họ Triệu đã

nhắm mắt xuôi tay, ra đi an lành nhưng chung quy vẫn không nỡ như vậy.

Đám trẻ tắm xong đã có tinh thần hơn không ít, còn có tiếng cười nói truyền ra khi đi ngang qua phòng của bọn

trẻ, không biết tụi nhỏ đang làm gì nữa.

Hàn Thành tiến vào phòng nói với các con một cách ý vị sâu xa: “Ông nội của Cá Nhỏ mất rồi, ngày mai khi cậu

bé tới chơi, các con cố hết sức nhường cậu bé một chút, chọc cho cậu bé vui vẻ nhé. Thật ra Cá Nhỏ năm tuổi vẫn còn mơ hồ lắm, đối cái cái chết vẫn chữa có khái niệm gì nên điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, vừa rồi nhìn thấy cậu bé đã không có chuyện gì nhưng Hàn Thành vẫn dặn dò các con trước. Bánh Đậu nhỏ còn nhỏ vẫn chưa có khả năng cảm nhận loại chuyện này, nhưng Cơm Nắm nhỏ đã trải qua cái chết của mẹ, Trụ Tử nhỏ cũng đã trải qua cái chết của bà, hai đứa trẻ nghe được tin này đều im lặng. Trụ Tử nhỏ nói: “Chú Hàn, chú yên tâm, bọn cháu sẽ nhường Cá Nhỏ, ông Triệu chắc chắn cũng giống như bà

nội cháu biến thành ngôi sao trên trời, ở một thế giới khác nhìn bọn cháu”

Hàn Thành xoa đầu Trụ Tử nhỏ: “Trụ Tử nhỏ nói không sai, chúng ta sống bình an ở thế giới này chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho bọn họ. Không biết có phải bị ảnh hưởng từ lý do con rể đó của Tô Tiếu Tiếu không mà

Hàn Thành lại cảm thấy bồi dưỡng một cậu con rể cho con gái mình từ nhỏ cũng rất không tệ.1035 chữ

Chương 284: Cử động

Kỳ nghỉ đông qua đi rất nhanh, kỳ nghỉ đông ở những năm này cũng không dài như ở thế kỷ hai mươi mốt, người lớn đi làm chưa được vài ngày thì đám trẻ cũng đều đi học.

Từ sau khi thai của Tô Tiếu Tiếu bắt đầu đạp, trong chuyên mục hàng ngày của lũ trẻ lại có thêm một việc đó chính là tương tác với em trai/ em gái, mỗi ngày đều phải luân phiên áp lên bụng Tô Tiếu Tiếu tương tác với bé con trong bụng cô vài lần mới chịu thôi.

Hôm nay Cơm Nắm nhỏ lại áp lên bụng mẹ: “Gọi em gái, gọi em gái, anh là anh trai đây, nghe được xin hãy trả lời!”

Da bụng của Tô Tiếu Tiếu hơi cử động, cho dù cách lớp quần áo dày chỉ hơi nhúc nhích một chút nhưng Cơm Nắm nhỏ vẫn vui vẻ cười đến híp cả mắt: “Mẹ ơi, Bánh Trôi nhỏ nghe thấy này!”

Bánh Đậu nhỏ hơn hai tuổi đã nói chuyện lưu loát hơn, đi lên đẩy anh trai ra ôm bụng Tô Tiếu Tiếu rồi dán lỗ tai lên bụng cô: “Em trai, em trai, anh là anh trai nhỏ, nghe được xin trả lời…”

Lúc này da bụng của Tô Tiếu Tiếu cũng nhúc nhích, Bánh Đậu nhỏ híp mắt lại, lớn giọng tuyên bố: “Mẹ ơi, Bánh Bao nhỏ nghe thấy…”

Mỗi lúc đến thời điểm này, Cơm Nắm nhỏ đều sẽ vò mặt Bánh Đậu nhỏ thành con gà nhỏ, vừa nhéo miệng vừa nắn: “Anh thương em như vậy, em có thể đừng chọc anh hai tức giận được không?”

Bánh Đậu nhỏ gạt tay anh hai ra, phản bác một cách rất lưu loát: “Nếu như anh thương em thì phải cho em Bánh Bao nhỏ…”

Chỉ có Trụ Tử nhỏ nhã nhặn điềm tĩnh là nói chuyện nghiêm túc với “em gái, nói thời tiết hôm nay của bọn họ thế nào, đi những đâu, làm những gì, có vui hay không.

Tiết mục như vậy vẫn luôn kéo dài đến tiết Nguyên Tiêu, lũ trẻ vẫn vui không biết mệt.

Một ngày tết Nguyên Tiêu này người lớn và trẻ nhỏ đều nghỉ ngơi, gần đây Tô Tiếu Tiếu bận làm tờ rơi phòng dịch bệnh mùa xuân cho bộ phận tuyên truyền, lại thêm trời lạnh nên sinh lười, ít ra ngoài hơn, mẹ cô nói sau khi ổn định thì đừng làm biếng, mỗi ngày đều phải hoạt động và đi lại như vậy sau này đẻ mới dễ sinh hơn. Cho nên một ngày này cả gia đình đều bọc mình thành cái bánh tét rồi chậm rãi đi tới chợ.

Tết Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng đặc biệt cung cấp bánh trôi, gà vịt ngan sống cũng nhiều hơn không ít,

Tô Tiếu Tiếu nhân cơ hội này mua một con gà.

Mùa đông bọn trẻ không thể ra ngoài đào giun, Hoa Hoa lại ấp ra tám con gà con, đằng nào cũng phải tới chợ mua cám và trà cám về trộn với lương thực phụ và lá rau già mới có thể cho bọn nó ăn no, ba con gà mái trong nhà cũng bắt đầu cách ngày mới đẻ trứng nên tần suất bọn trẻ ăn trứng gà cũng thấp hơn không ít, khi không thể mua được trứng gà cũng chỉ có thể đảm bảo mỗi ngày Tô Tiếu Tiếu đều có thể ăn được một quả, ba đứa trẻ thì có Bánh Đậu nhỏ ăn nhiều hơn một chút, còn Trụ Tử và Cơm Nắm đều luân phiên ăn.

Hôm nay lão Hồ lại để lại dạ dày heo cho Tô Tiếu Tiếu, cô dự định làm món bao tử heo nhồi gà.

Trời thực sự quá lạnh nên cả gia đình cũng không nán lại chợ quá lâu, mua xong đồ thì về thẳng nhà. Cho dù là vậy Tô Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy ra ngoài một chuyến rất mệt.

Buổi tối trong bộ đội có tổ chức tiệc tối Nguyên Tiêu, Hàn Thành hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Có muốn đi xem không?” Tô Tiếu Tiếu thực sự không muốn đi nên lắc đầu: “Quá cực, quá lạnh, em không muốn đi, hay là anh dẫn đám trẻ đi góp vui đi?”

Hàn Thành: “Vậy thì không đi nữa, em nghỉ đi, để anh nấu cơm.

Anh chuyển cái ghế vào phòng bếp để Tô Tiếu Tiếu ngồi.

Cô ngồi lên ghế chỉ dẫn Hàn Thành làm bao tử heo nhồi gà, món này thực sự không hàm chứa kỹ thuật gì, chỉ có rửa sạch gà nhồi vào trong dạ dày heo, cho ít bạch cổ nguyệt vào đun chậm hai đến ba tiếng đồng hồ, đợi dạ dày heo và gà đều được hầm mềm lại vớt cả dạ dày heo và gà ra, dạ dày heo thái lát, còn thịt gà chặt ra rồi bỏ vào nồi canh, có thể dùng cách quen thuộc ở thôn Tô Gia vào mùa đông là đặt lên bếp than vừa đun vừa ăn.

Bạch cổ nguyệt làm ấm dạ dày nhưng hơi cay một chút, trẻ con trong nhà đông nên bỏ ít một chút, người trong nhà uống một bát canh làm ấm bụng trước, như vậy một nồi chia thành hai bữa ăn, mỗi người đều được ăn no

nê.

Buổi tối lại thêm một chén bánh trôi khoai lang, năm này cũng xem như trôi qua thật viên mãn.

Chớp mắt đã đến tháng ba xuân, thời tiết ấm dần nhưng vẫn lạnh, toàn bộ đậu trên bờ tường đã sớm khô hết, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành lấy tất cả đậu xuống phơi khô, giữ một phần lại ăn còn một phần để làm giống.

“Mì” và “Cơm” đều đã thành gà trống to, ngay cả tám “đứa con” của Hoa Hoa cũng không còn nhỏ nữa, không có ngoại lệ mà toàn là gà trống hết.

[Cảm ơn bạn phamvanhi đã đẩy 20 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn Trang94 đã đẩy 10 kim phiếu cho truyện ^^]

1004 chữ

Chương 285: Thai đôi

Bụng của Tô Tiếu Tiếu đến tháng thứ sáu đã giống như quả bóng hơi mắt thấy mỗi ngày một to hơn, bụng hơn sáu tháng mà nhìn còn lớn hơn cả khi người ta mang thai tám tháng, lại thêm khung xương của cô nhỏ, tứ chi rất nhỏ gầy, đầu và mặt lại nhỏ, nên trông có hơi mệt mỏi thay cô.

Trước đây đậu cô ve và đậu Hà Lan trên bờ tường nhà Tô Tiếu Tiếu phát triển rất tốt, đến mức vượt qua bò tường mọc thẳng ra bên ngoài tường, ngay cả một mặt tường bên ngoài đó cũng treo đầy đậu, cho nên khi mùa xuân tới gần có không ít hàng xóm tới xin Tô Tiếu Tiếu hạt giống về trồng.

Trước đây cô giữ lại không ít hạt giống nên chia cho mỗi người một ít.

Đôn Đôn, Nha Nha và bà nội cũng tới nhà họ Tô xin hạt giống, nhìn thấy bụng Tô Tiếu Tiếu mà giật nảy mình: “Trông cháu như thể sắp sinh rồi ấy? Sao thím nhớ cháu mới sáu, bảy tháng thôi mà?”

Mới mấy ngày không gặp mà đã tròn hơn lần trước gặp một vòng rồi.

Người ở thời đại này đều thường gầy, rất nhiều người sắp sinh bụng cũng không to bằng Tô Tiếu Tiếu bây giờ. Tô Tiếu Tiếu không tiện nói, bây giờ buổi tối cô ngủ cũng không nằm thẳng được mà chỉ có thể kê mấy cái gối đầu nằm nghiêng, rời giường đi vệ sinh còn phải gọi Hàn Thành đỡ cô dậy.

Hàn Thành dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ có kinh nghiệm nói là mơ hồ nghe được hai nhịp tim, dựa theo tình hình này của cô rất có khả năng là sinh đôi, thời buổi này không có thiết bị kiểm tra chuẩn xác, bác sĩ khoa phụ sản cũng có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán nên không tiện nói chắc chắn, chỉ nói là có khả năng này, kêu cô nhất định phải chú ý một chút.

Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành thật sự là vừa mừng vừa sợ, lần đầu tiên cô mang thai cũng không có kinh nghiệm gì, bản thân cô cũng không cảm giác được trong bụng rốt cuộc có mấy bé cưng, lúc thì cô bị Cơm Nắm và Trụ Tử nói là em gái, lúc thì bị Bánh Đậu nhỏ nói là em trai dẫn lệch hướng đi, gần đây cô bắt đầu đột nhiên cảm thấy trong bụng mình thật sự có khả năng có một em gái và một em trai cũng không biết chừng. Nhưng ngày nào chưa sinh ra cũng không tiện nói rõ với người bên ngoài mà chỉ có thể đáp bà Trương: “Cháu cũng không biết, bình thường còn đỡ chứ buổi tối ngủ hơi thấy khó chịu, tim cũng đập vô cùng mạnh”

Dù sao bà Trương cũng là người từng trải, mới hỏi cô: “Trong nhà cháu có người nào từng mang thai sinh đôi

không? Phía bên nhà ngoại cháu và bên nội cũng tính cả, trong các đồng bồi và trưởng bối của cháu có người nào từng mang thai như thế chưa?”

Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi nghiêm túc rồi lắc đầu đáp: “Không có, cháu chưa từng nghe các trưởng bối nhắc qua, mấy thế hệ trong nhà chúng cháu chỉ có một đứa con gái là cháu là sự thật”

Lần này bà Trương cũng không chắc chắn nữa: “Mang thai đôi cũng có di truyền, trước đây thím từng thấy người ta mang thai đôi bụng cũng giống như cháu, đến sáu, bảy tháng đã bắt đầu to ra, so với bụng của người mang thai mười tháng sắp đẻ thoạt nhìn còn lớn hơn, cháu vẫn nên sớm đến bệnh viện tìm bác sĩ xem thử đi, nếu như mang thai song sinh sẽ vất vả gấp đôi đấy, bình thường thật sự phải rất chú ý, rất để ý, tuyệt đối không thể làm lụng vất vả”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu cảm ơn bà Trương: “Cháu sẽ để ý, thím yên tâm.

Bà Trương trở về trước, còn Đôn Đôn và Nha Nha đợi Cơm Nắm và Trụ Tử tan học về nhà cùng nhau chơi một lúc mới đi.

Hàn Thành về nhà, Tô Tiếu Tiếu bắt đầu làm nũng: “Hàn Thành, bà Trương cũng nói có khả năng em mang thai song sinh, tháng sau rất có thể không thể đến trường học dạy học được nữa, bây giờ buổi tối em ngủ không

ngon, dậy sớm sẽ rất vất vả, đi đến trường học đứng một tiết cũng cảm thấy vô cùng mệt, em thật sự phải chú ý hơn một chút mới được”

Bé cưng đến bất ngờ đã phá hỏng kế hoạch của Tô Tiếu Tiếu, cô vốn dự định dạy Cơm Nắm và Trụ Tử đến lớp ba, rồi dẫn dắt tụi nhỏ đến khi tốt nghiệp tiểu học là vừa lúc khôi phục kỳ thi đại học, đến khi đó bọn họ đến thủ đô học cấp hai, Bánh Đậu nhỏ học tiểu học là vừa vặn.

Kết quả kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, sự ghé thăm bất chợt của sinh mệnh nhỏ đã phá hỏng kế hoạch của cô, đến sau khi đứa bé ra đời mới thật sự bắt đầu bận rộn, lỡ như thật sự là song sinh lại thêm Bánh Đậu nhỏ vậy là ba đứa trẻ cần người chăm sóc, đến khi đó đừng nói là dạy thay mà ngay cả công việc ở bộ phận tuyên truyền cô cũng không kham nổi.

Trong nhà không có người lớn có thể giúp chăm trẻ nên cũng chỉ có thể tự mình chăm, Tô Tiếu Tiếu nghĩ thôi cũng cảm thấy phiền lòng rồi.

[Cảm ơn bạn DenDenUUDenDen đã đẩy 10 kim phiếu cho truyện ạ]

1002 chữ

Chương 286: Kiểm tra định kỳ

Hàn Thành sớm đã có suy nghĩ này, vốn dĩ cô chỉ dạy một tiết không lấy lương, chủ yếu là vì dạy vỡ lòng tốt con nhà mình, dù sao Cơm Nắm và Trụ Tử cũng đã được cô dạy vỡ lòng rất tốt, ở nhà vẫn có thể dạy tiếp, trước đây lúc kiểm tra từ bệnh viện về Hàn Thành đã nhắc đến chuyện cô đừng lên lớp nữa.

Tô Tiếu Tiếu vốn muốn kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, hy vọng có thể hoàn thành bài ở học kỳ này.

Hàn Thành ôm cô: “Không sao không sao, không đi thì không đi, em đừng gấp cũng đừng hoảng, buổi chiều anh về văn phòng sẽ gọi điện tới công xã Tô Gia, xem mẹ có thể tới đây sớm một chút để chăm em không?” “Vâng, anh gọi điện thoại cho mẹ em đi, anh cứ nói là bác sĩ bảo có khả năng em mang thai đôi, bây giờ cảm xúc không ổn định cho lắm, bà ấy biết nhất định sẽ nhanh chóng qua đây? Tô Tiếu Tiếu ôm eo Hàn Thành cọ tới cọ lui, nói cô yếu ớt cũng được, khác người cũng được, lần đầu mang thai không có kinh nghiệm gì cũng được, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ hormone hay không mà cô phát hiện ra cảm xúc của mình thật sự không được ổn định cho lắm, có đôi khi chẳng hiểu sao sẽ hờn giận, thậm chí còn bắt đầu hơi lo lắng hai đứa trẻ

trong bụng không khỏe mạnh thì sẽ làm sao, buổi tối có đôi khi thật sự sẽ thức trắng cả đêm không ngủ được, có mẹ cô ở bên cạnh chăm, cô cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều.

Thật ra bây giờ Hàn Thành còn căng thẳng hơn cả Tô Tiếu Tiếu nhưng trong loại thời điểm này tuyệt đối không thể hiểu hiện ra ngoài, trong nhà chắc chắn phải có một người đáng tin cậy để cô cảm thấy có thể dựa vào thì mới yên tâm được, bây giờ anh đều chiều theo ý cô hết, chỉ cần cô khỏe mạnh là được. “Anh biết nói thế nào mà, không lo không lo, bé cưng của chúng ta nhất định sẽ rất ngoan và khỏe mạnh. Tô Tiếu Tiếu ôm Hàn Thành không buông, cô thật sự có hơi hoang mang, hít thật sâu mùi hương đặc biệt chỉ có trên người anh mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Không cần đợi đến tháng sau, buổi trưa Tô Tiếu Tiếu ngủ dậy không biết xảy ra chuyện gì mà hoa mắt chóng mặt, dọa sợ Hàn Thành cũng quên mất mình là một bác sĩ, lại không thể khiến các con lo lắng nên chỉ đành tìm một cái cớ bảo: “Buổi chiều các con dẫn em đi học, cha đưa Tiếu Tiếu đi bệnh viện kiểm tra định kỳ. Đám trẻ biết “kiểm tra định kỳ” là gì, Tô Tiếu Tiếu sợ đám trẻ lo lắng, lần trước khi Hàn Thành muốn dẫn cô đi bệnh viện đã phổ cập cho bọn trẻ biết cái gì là kiểm tra định kỳ, lần đó cũng kêu bọn trẻ dẫn Bánh Đậu nhỏ đi

học cho nên lần này lũ trẻ cũng không nghi ngờ gì.

Các bạn trong lớp đều vô cùng thích Bánh Đậu nhỏ, cậu bé lên lớp theo các anh trai rất ngoan ngoãn nghe

giảng, có khi viết vẽ, có khi chơi hình ghép mà cha làm cho cậu bé, Bánh Đậu nhỏ thu dọn xong bảo bối của mình, đựng đầy đồ vào trong cặp sách gà con để mặc cho hai anh trai nắm tay vui vẻ ra ngoài đi học. Hàn Thành ngồi xổm trên đất đi giày cho Tô Tiếu Tiếu rồi đứng dậy muốn ôm cô lên xe nhưng cô vỗ vào vai anh: “Bây giờ người em nặng, anh đừng cứ hở tí là ôm em, không nghiêm trọng như vậy, đỡ em một chút là được. Ngoài miệng Hàn Thành nói “không sao” nhưng vẫn mím môi, cẩn thận đỡ cô đến sau xe ngồi, lại lót ở lưng cô

một cái áo khoác dày rồi mới từ từ lái xe về bệnh viện.

í

Hai vợ chồng đến bệnh viện, nữ y tá nhỏ mặt tròn có giọng nói oang oang Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào bụng Tô Tiếu Tiếu mà trợn tròn mắt, đợi bọn họ đi xa rồi mới hỏi y tá trưởng: “Có phải vợ chủ nhiệm Hàn sắp sinh rồi không? Sao em nhớ nửa tháng trước mới to hơn một tí thôi mà?” Thẩm Chiêu Chiêu phác họa trên

bụng mình một chút.

Y tá trưởng thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, đáp với vẻ buồn bực: “Không phải ngày nào em cũng nghe tin đồn sao? Sao ngay cả chuyện vợ chủ nhiệm Hàn có khả năng mang thai đôi cũng không biết thế? Chị thấy cũng không cần

nghi ngờ nữa đâu, dựa theo tình hình này để xét không một trăm thì cũng đến chín mươi chín phần trăm là thật

rồi.”

Đôi mắt của Thẩm Chiêu Chiêu trừng càng to hơn, Trần Ái Dân vừa vặn đi từ bên ngoài vào, Thẩm Chiêu Chiêu chạy ra khỏi quầy tiếp tân nhảy đến đi cùng anh ta.

Trần Ái Dân không cẩn thận suýt chút nữa thì đụng vào người cô ta, anh ta nhanh chóng lùi lại vài bước: “Tôi nói

này cô béo, đây là bệnh viện, không thể cẩn thận một chút được sao? Cả ngày ngoác cái mồm ra làm gì?” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc, nói: “Không phải tôi béo, mặt tôi chỉ hơi tròn thôi!”

י

Trần Ái Dân: “…” Toàn bộ bệnh viện không có mặt ai to hơn mặt cô.

1032 chữ

Chương 287: Xác nhận

Thẩm Chiêu Chiêu tiếp tục đồn đoán: “Có phải vợ của chủ nhiệm Hàn mang thai song sinh không?”

Trần Ái Dân cạn lời, dùng văn kiện trên người gõ lên đầu cô ta: “Cả ngày đồn đãi như vậy làm gì, tôi cũng không phải bác sĩ khoa phụ sản, sao tôi biết được?”

Thẩm Chiêu Chiêu không tin: “Anh và chủ nhiệm Hàn có quan hệ tốt như vậy, lại còn cùng một khoa, sao anh có

thể không

biết?”

Trần Ái Dân không thèm đếm xỉa đến phản ứng của cô ta: “Biết cũng không nói cho cô, tránh ra tránh ra, tôi

đang vội về đi làm nữa. Huống chi anh ta thật sự không biết, miệng của chủ nhiệm Hàn kín như kéo khóa vậy, cạy kiểu gì cũng không ra, anh ta cũng rất muốn biết đây! Thẩm Chiêu Chiêu bĩu môi: “Lần sau gói bánh bao cũng không mang cho anh nữa!”

Trần Ái Dân vừa nghe được câu này lập tức dừng bước chân, bước lùi lại vài bước: “Ôi trời, y tá Thẩm đẹp người

đẹp nết, chủ nhiệm Hàn thật sự không nói với tôi, tôi thật sự không biết mà.

Trần Ái Dân nghĩ đến lần trước cô ta mang tiểu long bao tới rồi mình may mắn được chia một cái đó mà ứa nước

miếng, trước đây cô ta nói có một người cha làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, tay nghề của bản thân tốt lắm tốt vừa, anh ta còn cho rằng cô ta đang chém gió, kết quả sau khi nếm thử một miếng tiểu long bao này anh ta đã hoàn toàn tin lời cô ta, lần sau mang đồ ngon gì đến anh ta vẫn muốn được chia một miếng. Thẩm Chiêu Chiêu nhìn anh ta nghi ngờ: “Thật sao?” Trần Ái Dân: “Tôi lừa cô làm gì? Đừng nói là tôi mà người trong toàn khoa chúng tôi còn muốn biết hơn cô kìa.

Phía bên Tô Tiếu Tiếu tái khám trên cơ bản đã xác nhận là song sinh, nhưng cô nghỉ ngơi không tốt dẫn đến có hơi khí hư thể nhược, còn hơi thiếu máu, đường huyết thấp mới dẫn đến cảm giác choáng váng, bác sĩ kiến nghị cô nhất định phải nghỉ ngơi nhiều hơn, còn phải ăn nhiều thịt một cách thích hợp hoặc là đun ít canh dưỡng một khoảng thời gian, nếu như vẫn thấy không thoải mái vậy lần sau có khả năng sẽ phải kê chút thuốc an thai.

Giai đoạn đầu cô mang thai không ăn được thịt, hai tháng gần đây thật sự đã tốt hơn rất nhiều nhưng khẩu vị vẫn không tốt bằng trước khi mang thai.

Hàn Thành dẫn cô về văn phòng mình nghỉ ngơi, đun ít nước đường glucose cho cô uống rồi xoa đầu cô: “Anh đi

xin nghỉ, em ở đây đợi anh một chút, anh sẽ về nhanh thôi”

Tô Tiếu Tiếu kéo tay Hàn Thành, nâng mắt nhìn anh: “Hay là em đọc sách trong phòng nghỉ của anh, đợi tan làm

rồi về cùng nhau?”

Hàn Thành lắc đầu: “Hôm nay không có việc gấp, anh thuận tiện đến trường học luôn.

Tô Tiếu Tiếu chớp mắt: “Anh đến trường học làm gì? Em cũng không thể nói không đi dạy là không đi dạy được,

ít nhất cũng phải đợi bàn giao xong mới có thể đi được.

Hàn Thành gật đầu: “Anh biết, nhưng trong thời gian bàn giao cứ điều chỉnh tiết học đến buổi chiều trước, buổi

sáng em phải nghỉ ngơi cho tốt”

Tô Tiếu Tiếu: “Thật ra không cần phiền phức như vậy, em kiên trì thêm vài ngày nữa vẫn được” Hàn Thành lại xoa đầu cô: “Nghe lời, anh đi rồi về. Nói xong đã trực tiếp ra khỏi văn phòng.

Tô Tiếu Tiếu nhìn xuống xoa bụng mình: “Bé cưng, đều là do mẹ không tốt, cha cũng căng thẳng, các con ngoan

một chút được không?”

Kiếp trước cô từng đọc báo có vài ông chồng trong thời kỳ vợ mang thai còn khẩn trương hơn cả vợ, kết quả vợ

thì không sao còn chồng thì mắc chứng trầm cảm tiền sản hậu sản gì đó, khi cô đọc còn cảm thấy rất vớ vẩn nhưng bây giờ nghĩ tới thật sự có khả năng.

Có khả năng là cảm xúc của cô lây nhiễm cho Hàn Thành, tuy rằng anh không nói, ở trước mặt cô cũng rất bình tĩnh, nhưng cô biết anh quả thật cũng sẽ khẩn trương theo, thậm chí còn khẩn trương hơn cả cô.

Tô Tiếu Tiếu lại thở dài: “Xem ra sau này mẹ phải thả lỏng một chút mới được. Rồi lại xoa bụng mình: “Các con

đều ngoan, có phải không bé cưng?”

Bé cưng trong bụng của Tô Tiếu Tiếu như thật sự cảm ứng được, lần này cử động vô cùng mạnh giống như thật

sự đang nói “mẹ ơi, mẹ thấy bọn họ ngoan không này”

Tô Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười, nói với giọng dịu dàng: “Mẹ biết, sau này mẹ sẽ cố hết sức thả

lỏng, chúng ta không căng thẳng”

Bằng không cô thật sự lo lắng cô không sao còn Hàn Thành sẽ suy sụp trước.

Vất vả là thật, thi thoảng cảm xúc sẽ hơi thất thường nhưng đại đa số thời gian vẫn tốt, đều là do hormone tác

quái cả.

Hàn Thành muốn đưa Tô Tiếu Tiếu về nhà trước còn mình thì tới trường học tìm chủ nhiệm Lưu nói chuyện. Nhưng sau khi Tô Tiếu Tiếu uống nước đường glucose đã tốt hơn rất nhiều, muốn đích thân đi.

Hàn Thành đỡ cô tới tòa nhà văn phòng, Trình Lệ Phương đang xách nước sôi đi qua đường: “Cô Tô, tôi muốn

nói chuyện với cô một chút.

Trình Lệ Phương không thể nói là vẻ mặt ôn hòa, thậm chí giọng điệu còn mang theo cảm giác hơi cứng rắn nhưng không có ý thù địch.

1047 chữ

Chương 288: Quay lại

“Có chuyện gì cô nói luôn ở đây đi. Tô Tiếu Tiếu bảo.

Trình Lệ Phương nhìn bụng của cô, hỏi thẳng: “Có phải cô sắp nghỉ thai sản không?”

Tô Tiếu Tiếu cũng không dự định giấu cô ta: “Đúng, sao vậy?”

Trình Lệ Phương hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí mới bảo: “Có thể nhường cho tôi về dạy ngữ văn được

không?”

Tô Tiếu Tiếu nhìn cô ra với vẻ kinh ngạc, có phải cô ta nhầm lẫn gì rồi hay không? Cái này đâu do cô quản? Trình Lệ Phương nói tiếp: “Tôi biết trước đây tôi không đúng cũng không phục cô, nhưng tôi không thể không thừa nhận cô quả thật dạy học sinh rất tốt, Đại Thụ tiến bộ rất nhiều dưới sự chỉ dạy của cô, đặc biệt là sau khi chơi chung với Cơm Nắm và Trụ Tử nhà cô, tôi mới biết vốn dĩ cách mà mình dạy sai lầm bao nhiêu. Cô yên tâm, tôi đã xem toàn bộ ghi chép bài giảng hơn nửa năm này của cô rồi, cũng đã có sự so sánh đối với

mình”

Trình Lệ Phương móc một quyển sổ nhỏ trong túi quần ra đưa cho Tô Tiếu Tiếu: “Không tin thì cô xem, tôi đã chỉnh sửa xong cả rồi, sau này tôi sẽ dựa theo phương pháp của cô để tiếp tục dạy đám trẻ, có gì không hiểu cũng sẽ xin chỉ dạy từ cô mà không truyền đạt bất cứ quan điểm sai lầm nào cho tụi nhỏ, tôi thật sự rất muốn trở về dạy học, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi một lần và giúp tôi lần này.

Cái này gọi là không có sự so sánh thì không có đau thương, sự chuyển biến hơn nửa năm này của Đại Thụ dùng

thay da đổi thịt để hình dung cũng không quá đáng, trước đây không cảm thấy mình dạy con như vậy có gì sai

nhưng bây giờ Đại Thụ rất có chủ kiến của mình, sẽ nói ngược lại với cô ta rằng “mẹ như vậy là không đúng, cô Tô nói thế này thế kia, con cảm thấy như vậy mới đúng”

Mới đầu cô ta cũng rất phản cảm nhưng thời gian lâu dần, Đại Thụ bắt đầu chủ động làm bài tập về nhà, chủ động ôn lại bài học, thậm chí bắt đầu chủ động làm việc nhà, còn sắp xếp công việc của mình rất ổn thỏa, lời thường treo bên miệng chính là “Cơm Nắm và Trụ Tử cũng như vậy. Đại Thụ càng ngày càng ngoan, thái độ của Lý Mộc đối với cô ta cũng càng ngày càng tốt, còn khen cô ta dạy con rất tốt, gia đình lại êm ấm, tình cảm giữa

hai vợ chồng cũng không biết đã tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với trước đây.

Cô ta không thể không thừa nhận Tô Tiếu Tiếu đúng, cũng xuất sắc, là một đồng chí ưu tú đáng để cô ta học hỏi

từ từ.

Tô Tiếu Tiếu nghiêm túc lật xem giáo án của cô ta, đại khái là được chỉnh lại dựa theo vở ghi bài của Đại Thụ, lại

thêm một vài chú giải của bản thân và một vài kiến thức nhỏ thú vị trong lớp, nói thật, một phần giáo án này rất

không tệ.

Tô Tiếu Tiếu một lần nữa xét lại con người của Trình Lệ Phương này, bây giờ ánh mắt của cô ta rất ôn hòa, không còn là loại nịnh nọt của trước đây nữa, lại càng không có sự cực đoan và cố chấp của ngày trước, muốn nói ai hiểu tiến độ dạy các bạn nhỏ lớp một (1) học ngữ văn nhất, ngoại trừ cô thì chính là Trình Lê Phương, vậy mà Tô Tiếu Tiếu lại có loại cảm giác đang buồn ngủ lại có người kê gối đầu cho.

“Tôi không có ý kiến gì cả, cô tự nói suy nghĩ của mình với chủ nhiệm Lưu đi, đám trẻ ở độ tuổi này đang là lúc có lòng tò mò nhất đối với thế giới, xây dựng tam quan đúng đắn là điều vô cùng quan trọng, nếu như cách dẫn

dắt không đúng rất có khả năng sẽ hủy hoại những đứa trẻ này, cô không làm được điều này thì thà rằng chỉ dạy tốt kiến thức trong sách giáo khoa. Như vậy ít nhất bọn trẻ cũng không phát triển lệch lạc. Trình Lệ Phương không ngừng gật đầu: “Tôi biết, tôi nhất định sẽ không nói lung tung trước mặt lũ trẻ, cô có thể kêu Cơm Nắm và Trụ Tử giám sát tôi, nếu như có dấu hiệu nào không đúng tôi sẽ lập tức sửa lại.

Trình độ giảng dạy của thời đại này vốn không đồng đều, đối với một giáo viên chỉ tốt nghiệp cấp hai đã muốn

tới dạy tiểu học như Trình Lệ Phương quả thật không thể yêu cầu quá nhiều, nhưng có thể làm được như vậy thật sự đã tốt hơn rất nhiều người rồi.

Nghĩ lại cũng thật hài hước, một giáo viên như Trình Lệ Phương lại kêu Cơm Nắm và Trụ Tử đi giám sát, chẳng

qua Cơm Nắm và Trụ Tử sẽ nhanh chóng nhảy cấp đến lớp ba, cũng không thể giám sát được Trình Lệ Phương

bao lâu.

Khi xin từ chức với chủ nhiệm Lưu cô còn giúp Trình Lệ Phương nói vài câu đạo lý, chủ nhiệm Lưu nói sẽ suy nghĩ thêm. Trong lúc giao ban, chủ nhiệm Lưu chỉnh tiết đầu buổi sáng của Tô Tiếu Tiếu thành tiết một buổi chiều, không giữ được một giáo viên ưu tú giống như cô khiến chủ nhiệm Lưu tỏ ra vô cùng tiếc nuối, nhưng ông ta cũng biết chí của cô không ở đây, ngay từ đầu cô đã xác định là vì hai đứa trẻ trong nhà mới tới đây dạy thay, ngoại trừ khi

đón tết cô có lấy một phần quà năm mới từ trường học ra thì cũng không nhận lương bổng gì cả.

1036 chữ

Chương 289: Tin tức

Tình hình cơ thể trước mắt của cô quả thật không cho phép, lại thêm sau khi sinh xong trong nhà cũng không

có người lớn giúp chăm trẻ, chủ nhiệm Lưu chỉ có thể thật lòng cảm ơn khoảng thời gian này cô đã cống hiến

cho trường học và cho các học sinh, cũng chào đón cô trở lại bất cứ lúc nào.

Chỉ có bản thân Tô Tiếu Tiếu biết qua ba năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi đại học, mấy năm sau đó chăm sóc đám

trẻ, ôn tập còn kiêm thêm công việc bên bộ phận tuyên truyền sẽ chiếm hết toàn bộ thời gian của cô, một khi

bước ra khỏi cánh cửa trường học này, ngoại trừ đón trẻ ra thì cô chắc hẳn không có cơ hội trở về nữa. Xử lý xong xuôi những việc này, bọn trẻ cũng gần tan học.

Tô Tiếu Tiếu nói với Hàn Thành: “Chúng ta ở cửa đợi các con đi”

“Ở đây gió to, em vào đây ngồi đợi đi. Hàn Thành đỡ cô lên xe ngồi đợi, còn mình thì đứng ở cửa trường học đợi

con.

Chuông tan lớp vang lên, một đám cà rốt đỏ phấn chấn vui vẻ nối đuôi nhau đi ra ngoài, Hàn Thành cao lớn liếc

mắt một cái đã nhìn thấy Trụ Tử cõng Bánh Đậu nhỏ và Cơm Nắm cầm hai cái cặp sách được một đám trẻ đông

đúc vây quanh ở giữa.

Đám trẻ rất thích bọn họ, vây quanh bọn họ ríu rít không ngừng, còn thi thoảng chọc Bánh Đậu nhỏ. Bánh Đậu

nhỏ ôm cổ anh trai cười xấu hổ, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nhỏ đỏ bừng của cậu bé, đẹp đẽ giống như

một thiên thần nhỏ bước nhầm vào nhân gian.

Ngũ quan sâu sắc mang theo chút đặc điểm của nước ngoài nếu không nghiêm túc nhìn sẽ không thể nhìn ra đó

của Trụ Tử cũng càng ngày càng dễ nhìn, đứng chung với Cơm Nắm nhỏ xinh đẹp thông minh lanh lợi thật sự

khiến người rất khó không chú ý đến ba anh em.

Đám trẻ đi học lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Thành đứng ở cửa đợi lũ trẻ tan học: “Trụ Tử,

Cơm Nắm, Bánh Đậu nhỏ, bên này”

Ba đứa trẻ mặt mày hớn hở đang nói chuyện hào hứng với các bạn học cùng nhìn về phía tiếng nói phát ra, đôi

mắt lập tức sáng lên vui vẻ, Cơm Nắm nhỏ giang hai cánh tay chạy “bịch bịch bịch” qua: “Cha ơi, cha tới đón bọn

con tan học sao? Mẹ con đâu?”

Hàn Thành giang hai tay đón đứa trẻ, bế lên ước lượng, Tô Tiếu Tiếu chăm rất tốt, cậu bé thật sự đã nặng hơn không ít, Hàn Thành xoa đầu con: “Trời lạnh, cha kêu mẹ ngồi trên xe đợi rồi.

Trụ Tử nhỏ sợ quăng ngã Bánh Đậu nhỏ nên không dám chạy rất nhanh nhưng cũng đẩy nhanh bước chân, chạy

bước nhỏ tới.

Hàn Thành thả Cơm Nắm nhỏ xuống, đón Bánh Đậu nhỏ từ trên lưng Trụ Tử nhỏ, bàn tay to xoa đầu Trụ Tử:

“Lên xe trước đi, dì Tô của cháu đang ở trên xe.

Hai anh trai nói lời tạm biệt với các bạn học rồi leo lên ghế sau xe.

Bây giờ Bánh Đậu nhỏ cũng rất thích cha, quấn cổ cha thơm lên mặt anh một cái: “Cha, chúng ta mau đi tìm mẹ

đi…”

Hàn Thành cọ mũi lên mặt cậu bé: “Được”

Hàn Thành thả Bánh Đậu nhỏ lên xe, hai anh trai đã áp lên bụng Tô Tiếu Tiếu nói chuyện với em gái. Bánh Đậu

nhỏ chen đến bên cạnh mẹ, ôm bụng Tô Tiếu Tiếu rồi dán lỗ tai lên: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm…”

Sau khi mang thai, Tô Tiếu Tiếu không có cách nào ôm đứa trẻ, chỉ đành xoa đầu con: “Mẹ còn tưởng con nhớ em trai cơ”

Bánh Đậu nhỏ cọ lên bụng cô: “Cũng nhớ…”

Hàn Thành ngồi ở ghế lái nói với giọng dịu dàng: “Ngồi vững nhé, chúng ta về nhà trước đã”

Đám trẻ nghe lời cũng ngồi xếp hàng ngay ngắn, Cơm Nắm “ô hổ” một tiếng: “Cơm Nắm nhỏ được cha mẹ đón

tan học rất hạnh phúc, chúng ta về nhà thôi!”

Trường học trải qua việc cân nhắc cẩn thận đã quyết định cho Trình Lệ Phương thử dạy hai tháng trước, xem

tình hình của các học sinh trong học kỳ này rồi quyết định sau.

Có thể có cơ hội đã khiến Trình Lệ Phương rất hài lòng rồi, khi biết được Tô Tiếu Tiếu còn giúp cô ta nói

chuyện, cô ta thật sự cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thái độ của cô ta đối với cô tồi tệ khỏi cần phải nói, còn từng định lợi dụng Giang Tuyết đả kích Tô Tiếu Tiếu nhưng người ta vẫn có thể lấy ân báo oán như vậy, khó trách các học sinh đều thích cô.

Nói đến người họ hàng xa Giang Tuyết này, Trình Lệ Phương nghe được một tin từ bên nhà mẹ đẻ mình, nói là sau khi Giang Tuyết về thủ đô hoàn toàn không về nhà mà trực tiếp tới ký túc xá của đoàn văn công, không nhận cuộc gọi từ nhà cô ta và cũng không liên lạc với người trong nhà mình, ngay cả người nhà cô ta trực tiếp tới bộđội tìm cô ta thì cô ta cũng trực tiếp không gặp, dường như quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với người trong nhà, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Nhưng những chuyện này cũng không phải chuyện mà Trình Lệ Phương nên quan tâm, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cô ta là thuận lợi tiếp nhận lớp học của Tô Tiếu Tiếu, không cầu dạy hay bao nhiêu mà chỉ cầu không làm sai là được.

1030 chữ

Chương 290: Chia tay

Hàn Thành không biết đã dùng cách gì mà ngày thứ hai lại cầm về được rất nhiều phiếu thịt, ngay hôm đó đã mua bồ câu, cá, thịt heo và dạ dày heo, mới sáng sớm đã nấu canh dạ dày heo thịt nạc cho cô ăn.

Tô Tiếu Tiếu thật sự không đành lòng đả kích lòng nhiệt tình của anh, nhưng sáng sớm cô thật sự không thể ăn được những thứ này: “Hàn Thành, buổi sáng em không ăn được mấy thứ này đâu, anh và các con chia nhau ăn đi, gần đây anh gầy đi rất nhiều rồi.

Hàn Thành nhíu mày đáp: “Anh đã hỏi bác sĩ khoa sản rồi, dạ dày heo lại thêm ít táo đỏ và kỳ tử vào đun chung có thể bổ máu bổ sắt, ít nhiều gì em cũng uống một chút đi”

Tô Tiếu Tiếu không có cách nào khác: “Vậy em uống ít canh thôi, dạ dày heo và thịt heo anh với các con ăn đi, em thật sự ăn không vô”

Hàn Thành biết buổi sáng cô ăn thanh đạm, thường đều ăn một quả trứng gà và uống ít cháo gạo kê, có đôi khi sẽ bổ sung thêm ít sữa, sau khi cô mang thai khẩu vị biến thành rất đơn nhất, có rất nhiều thứ cô thật sự không

ăn được, có thể uống chút canh cũng đã tốt lắm rồi.

Tô Tiếu Tiếu uống hơn nửa bát canh như uống nước sôi, mặc dù Hàn Thành bỏ gừng thái lát vào khử tanh nhưng cô ngửi thấy mùi dạ dày heo vẫn có hơi buồn nôn.

Trong toàn bộ nội tạng, cô sợ ăn nhất chính là gan.

Bản thân Hàn Thành uống cảm thấy rất ngon, nhưng nhìn bộ dáng đó của Tô Tiếu Tiếu, anh lại không dám ép cô uống nhiều hơn, lỡ như nôn ra lại càng phiền phức hơn: “Được rồi, không uống được thì không uống, chốc nấu canh bồ câu cho em để buổi trưa uống sau?

Tô Tiếu Tiếu bảo: “Cái này em có thể làm, hay là để em nấu cho

Hàn Thành biết tay nghề của mình không tốt bằng cô, sau khi chặt xong bồ câu và rửa sạch, lại xả nước vào chảo đặt lên bếp than, Tô Tiếu Tiếu chỉ cần bỏ nguyên liệu vào và đốt bếp than lên là được.

Tô Tiếu Tiếu thật sự có hơi lo lắng mình được Hàn Thành chăm sóc như vậy sẽ biến thành một đứa phế vật ngay cả việc sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác.

Nhà họ Tô gọi điện cho Hàn Thành, Lý Ngọc Phụng xác định nhiều lần có phải Tô Tiếu Tiếu mang thai song sinh hay không, khi có được đáp án chắc chắn thật sự là vừa mừng vừa sợ, từ trong giọng điệu của Hàn Thành bà ấy

có thể nghe ra được sự bất an của anh.

Làm sao Lý Ngọc Phụng không biết? Phụ nữ sinh con vốn chính là đi qua quỷ môn quan một chuyến, một lần mang thai là một lần rất vất vả, huống chi lần này Tô Tiếu Tiếu còn mang thai đôi, bản thân bà ấy lo lắng không chịu được nhưng bà ấy nói với Hàn Thành rằng toàn bộ phụ nữ đều trải qua như vậy, sinh cặp song sinh cũng không ít, công xã bọn họ cũng có vài người đều bình an hết, kêu anh đừng lo lắng, mấy ngày nữa bà ấy sẽ qua đó. Cái này gọi là nhà có người già như có một bảo bối, trong nhà không có người lớn tọa trấn cũng như thiếu mất Định Hải Thần Châm. Sau khi Hàn Thành nghe xong lời của Lý Ngọc Phụng cũng đã yên tâm hơn không ít, đêm đó có thể ngủ ngon hơn một chút.

Từ khi tiết của Tô Tiếu Tiếu được điều đến buổi chiều, nếu buổi tối ngủ không được thì ban ngày có thể ngủ bù, sau khi nghỉ dưỡng vài ngày trạng thái của cô đã tốt hơn không ít, Hàn Thành thấy sắc mặt của cô mỗi ngày một tốt hơn mới từ từ yên tâm hơn một chút, người cũng bắt đầu thả lỏng hơn.

Bánh Đậu nhỏ biết mẹ mang thai em trai vất vả, bây giờ cũng đã tập thành thói quen buổi sáng đeo cặp sách gà con của mình và mang bảng đen đi theo các anh trai đi học, không cần làm ồn khiến mẹ thức giấc.

Khi đến buổi chiều lại cùng các anh và mẹ tới trường học một lần nữa, đợi mẹ tan lớp thì về nhà chung.

Hôm nay là một tiết cuối cùng ở lớp một (1) của Tô Tiếu Tiếu, Hàn Thành đã giải thích với hai đứa lớn ở nhà, nhưng Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ đã quen mỗi ngày có thể nhìn thấy cô ở trên lớp đều không nỡ cho lắm, càng đừng nhắc đến các bạn học khác, đại đa số bạn học nghe được tin tức này đều đỏ hoe mắt.

Lý do của Tô Tiếu Tiếu là phải nghỉ ngơi chuẩn bị sinh em bé, các bạn học đều cho rằng sau khi cô sinh xong em bé vẫn sẽ trở về dạy bọn trẻ nên tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Tuy rằng cô mới dạy hơn một học kỳ ngắn ngủi nhưng tình cảm với đám trẻ đáng yêu này vẫn rất sâu sắc, khi thật sự nói lời tạm biệt bản thân cô cũng đỏ hoe mắt.

“Các em học sinh, sau này trong cuộc sống và trong học tập gặp phải khó khăn gì hay câu hỏi gì đều có thể nhờ Cơm Nắm và Trụ Tử nhà các cô tới tìm cô Tô, cô sẽ cố hết khả năng để giúp mọi người, cuối cùng chúc mọi người luôn vui vẻ trong cuộc sống tương lai, mỗi ngày đều tiến bộ, tương lai trở thành người cống hiến cho quốc gia và xã hội.

983 chữ

Chương 291: Về nhà thôi

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cùng với tiếng chuông tan lớp vang lên, lớp trưởng vừa hô “nghiêm, tạm biệt cô Tổ” cũng có nghĩa kiếp sống trên bục giảng của Tô Tiếu Tiếu cũng chấm dứt từ đây. Cô nghĩ cô sẽ mãi mãi nhớ gương mặt của mỗi một đứa trẻ đáng yêu ở nơi này, cũng tin rằng tương lai không xa sẽ có thêm một tốp rường cột quốc gia nữa.

Tô Tiếu Tiếu mỉm cười vẫy tay với Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, chúng ta về thôi”

Bánh Đậu nhỏ không hiểu tâm trạng buồn bã của mấy anh chị này, dù sao mỗi ngày cậu bé đều có thể gặp được mẹ, nghe thấy tiếng gọi của mẹ, cậu bé đeo cặp sách nhỏ của mình, bỏ bảng đen nhỏ vào trong lòng Cơm Nắm nhỏ rồi cong đôi mắt lại, chạy “bịch bịch bịch” về phía mẹ.

Tô Tiếu Tiếu nắm tay nhỏ của Bánh Đậu nhỏ, quay đầu lại vẫy tay: “Tạm biệt các em?

“Tạm biệt cô Tô!” Đám trẻ đều đỏ hoe mắt, nhìn bóng lưng của Tô Tiếu Tiếu mà đột nhiên thấy rất ngưỡng mộ Cơm Nắm và Trụ Tử.

Đại Thụ nói: “Các cậu thì tốt rồi, ngày nào cũng có thể nhìn thấy cô Tô.

Cơm Nắm: “Đổi lại mẹ cậu tới dạy thay lớp của mẹ tớ, mỗi ngày cậu cũng có thể gặp được mẹ cậu đấy thôi”

Đại Thụ cúi đầu, bĩu môi không nói gì nữa.

“Bánh Đậu nhỏ thích lên lớp không?” Tô Tiếu Tiếu hỏi đứa trẻ xinh xắn đi đường vững vàng này.

Bánh Đậu nhỏ gật đầu: “Thích ạ, thích lớp của mẹ, không thích những giáo viên khác…”

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé: “Vậy cũng không được, Bánh Đậu nhỏ phải thử thích lớp của mỗi một giáo viên khác, có chỗ nào không hiểu có thể trở về hỏi cha mẹ.

Cô nắm tay Bánh Đậu nhỏ vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về nhà, khi sắp về đến cửa nhà lại trông thấy bóng người quen thuộc xách túi lớn túi nhỏ, cô còn chưa phản ứng lại được thì Bánh Đậu nhỏ đã buông tay cô ta, giống như một mũi tên rời cung bắn về phía trước, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: “Bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại…” Tô Tiếu Tiếu mừng rỡ ra mặt, mẹ tới nhanh như vậy sao?

,

Chớp mắt Bánh Đậu nhỏ đã chạy “bịch bịch bịch” tới ôm chân bà ngoại: “Bà ngoại, bà tới rồi, anh Đại Bảo và Tiểu Bảo đâu ạ?”

Lý Ngọc Phụng mặt mày rạng rỡ, buông đồ trong tay ôm đứa trẻ lên, cọ vào gương mặt nhỏ của cậu bé: “Anh Đại Bảo và Tiểu Bảo đang đi học, bà ngoại lén một mình tới đây”

Trẻ con trong nhà con gái vốn đông, đám trẻ có ngoan bao nhiêu cũng vẫn ồn ào, đến khi đó lại thêm hai đứa nữa vậy trong nhà sẽ thành cái chợ mất.

Tô Tiếu Tiếu mang cái lúm đồng tiền nhỏ bước tới duỗi tay ôm Lý Ngọc Phụng và Bánh Đậu nhỏ: “Mẹ…”

Lý Ngọc Phụng vỗ vai con gái: “Buông ra trước đã, để mẹ từ từ xem nào.

Tô Tiếu Tiếu buông bà ấy ra, Lý Ngọc Phụng thả Bánh Đậu nhỏ xuống, kéo cô tới nhìn trái nhìn phải, dáng người nhỏ nhắn mà cái bụng rất to trông có hơi dọa người, nhưng bà ấy vẫn bình tĩnh bảo: “Thế này vẫn tốt, chị Ngưu ở công xã ngày trước khi mang thai đôi gần bằng tháng của con bụng còn to hơn con một vòng, người cũng phải nằm trên giường, cuối cùng vẫn mẹ con bình an đấy thôi, mẹ thấy con rất tốt, mỗi ngày hoạt động nhiều một chút, nhàn rỗi thì đi phơi nắng, rất dễ sinh.

Tô Tiếu Tiếu nhìn mẹ với vẻ nghi ngờ: “Sao con chưa từng nghe nói công xã mình có chị Ngưu nào từng mang thai đôi nhỉ?”

Lý Ngọc Phụng buông cô ra, xách đồ trên đất lên trước, Bánh Đậu nhỏ ngồi xổm xuống định giúp bà cầm đồ, Lý

Ngọc Phụng đưa cái nhẹ nhất cho cậu bé.

“Lẽ nào con còn biết hết người trong toàn công xã sao? Lúc đó con đi học ở thành phố, làm sao biết rõ được như vậy, ôi trời bé ngoan, cái này nặng, cháu giúp bà ngoại cầm cái đó là được rồi.

Lý Ngọc Phụng thành công nói lái sang chuyện khác, Tô Tiếu Tiếu cũng không tiếp tục hỏi nữa. Vừa vào nhà, cô lại hỏi: “Sao mẹ lại mang nhiều đồ như vậy tới, mà sao Đại Bảo với Tiểu Bảo không tới cùng?”

Lý Ngọc Phụng đáp: “Ngược lại tụi nó muốn tới nhưng mẹ sợ trẻ con trong nhà đông, đến lúc đó làm phiền con nghỉ ngơi, nên nhân lúc Tiểu Bảo đi học lén tới đây đấy”

Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười: “Lúc năm mới đã đồng ý sẽ dẫn tụi nhỏ cùng tới đây rồi mà, Đại Bảo và Tiểu Bảo mà biết không phải sẽ khóc sao?”

Lý Ngọc Phụng vừa dỡ đồ ra vừa bảo: “Cứ để bọn nó khóc, khóc mấy ngày là hết, vẫn tốt hơn so với đến lúc đó

làm phiền con nghỉ ngơi.

Trong lòng bà ấy, trời đất rộng lớn vẫn là con gái lớn nhất.

Tô Tiếu Tiếu nghĩ lại thấy cũng đúng, dù sao sau này cơ hội tới còn nhiều, cũng không thiếu một khoảng thời

gian này.

“Mẹ, mẹ mang nhiều gừng tới phải ăn đến khi nào, không phải lúc đón năm mới còn một túi sao? Cây này là gì

đây ạ?”

1017 chữ

Chương 292: Chăm con

Lý Ngọc Phụng đáp: “Nào có nhiều đâu? Mẹ sợ còn không đủ đây này, đây là ngải cứu và một vài thảo dược trên

núi khác nữa, gừng không chỉ dùng để ăn mà đến lúc đó con ở cữ cũng phải dùng để pha nước tắm rửa mới có thể xua gió, mấy củ già này còn phải trồng một luống ở trong vườn rau nhà con, sau này không lo không có

gừng dùng”

Cách lúc trẻ con sinh ra còn đủ hay không vẫn còn hơn ba tháng nữa, bây giờ trồng vẫn kịp, nhưng đến khi đó dùng gừng mềm để xào rau hoặc là ướp thành gừng chua cũng cực ngon.

Những thảo dược núi này đều là bà ấy tìm được lúc lên núi, còn phải đem phơi khô nên Lý Ngọc Phụng mang chúng đặt lên bờ tường để phơi.

Tô Tiếu Tiếu thật sự không hiểu cái này, nếu không phải có bà ấy ở đây thì cô thật sự không biết nên làm thế nào: “Được rồi mẹ ơi, mẹ đừng làm việc nữa, buổi trưa con hầm canh bồ câu, mẹ uống một bát rồi nghỉ ngơi

trước đi đã”

Lý Ngọc Phụng vừa vào nhà đã bận như con quay không ngừng.

Bà ấy ngẩng đầu nhìn chuồng gà: “Sớm vậy đã ăn gà rồi sao? Không phải đợi đến ở cữ mới giết sao”

Tô Tiếu Tiếu: “Trước đó con không được khỏe cho lắm, bác sĩ nói phải bồi bổ cơ thể, Hàn Thành đổi ít phiếu thịt

với đồng nghiệp, gần đây cứ dăm ba ngày lại mua đủ loại thịt về nhà hầm?

Lý Ngọc Phụng nhìn gương mặt của con gái có hơi trắng bệch, gật đầu bảo: “Cơ thể tốt mới dễ sinh, tóm lại

không lo, ăn hơi ngon chút, bình thường nên làm gì thì làm cái đó, một ngày trước khi mẹ sinh con còn ra ruộng làm việc kia kìa, tóm lại con càng không nghĩ quá nhiều thì càng không sao, không lo”

Lý Ngọc Phụng chưa từng mang thai đôi nên bản thân bà ấy cũng lo lắng muốn chết, nhưng ở trước mặt con gái

không thể biểu hiện ra ngoài, người bên cạnh đều vô cùng khẩn trương thì hiển nhiên bản thân cô cũng sẽ khẩn trương theo. Mọi người đều không khẩn trương thì cô còn khẩn trương cái gì.

Sự xuất hiện của cây “Định Hải Thần Châm” này như Lý Ngọc Phụng có thể nói đã khiến cuộc sống của Tô Tiếu

Tiếu biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cả người cô đều thả lỏng hơn, trạng thái tinh thần bắt đầu trở nên tốt hơn, đầu không còn choáng váng, chân cũng không tê, không chỉ cô mà Hàn Thành cũng như vậy, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, trước đây nửa đêm anh bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là đi dò hơi thở dưới

mũi Tô Tiếu Tiếu, bây giờ trừ phi cô tỉnh lại rời giường bằng không anh thường sẽ không bừng tỉnh. Cuộc sống của đám trẻ cũng trở nên tốt hơn, mấy việc như cho gà ăn, quét sân, tưới rau này bọn trẻ đều làm xong trước khi Lý Ngọc Phụng rời giường, bữa sáng cũng biến hóa đa dạng, đều là làm theo khẩu vị mà Tô Tiếu Tiếu thích ăn nhất, mọi người cũng rất thích ăn, cuộc sống của cả gia đình cũng xem như về đúng quỹ đạo. Cùng với thời tiết ấm dần, đám trẻ lại có thể đào giun cho gà ăn, Mì và Cơm đã biến thành gà trống to, mỗi buổi sáng bắt đầu gáy “ò ó o o” còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức nhỏ mà Hàn Thành mới mua cho lũ trẻ. Cháo, Bột còn có Hoa Hoa cũng bắt đầu khôi phục tiết tấu đẻ trứng mỗi ngày một quả, tóm lại Lý Ngọc Phụng vừa tới, cái gì cũng tốt hẳn lên.

Hàn Thành cũng bắt đầu dẫn lũ trẻ đi chạy bộ sáng lại, vận động cộng thêm thức ăn dinh dưỡng quá quan trọng đối với bọn trẻ. Qua năm ba đứa trẻ đều cao hơn không ít, cũng chắc chắn hơn nhiều, tinh thần vẻ mặt lại càng khỏi cần phải nói, toàn bộ quân khu cũng không có đứa trẻ nào có tinh thần hơn nhà Tô Tiếu Tiếu, đứa nào cũng đều là trẻ đẹp nhất trong toàn bộ quân khu này.

Cá Nhỏ cũng vô cùng có tinh thần, mấy đứa trẻ đứng tấn xong lại thi chạy ở đằng trước, Hàn Thành và Triệu

Tiên Phong sóng vai nhìn lũ trẻ.

Triệu Tiên Phong cảm thán: “Cơm Nắm lớn thật nhanh, năm ngoái thằng bé còn là đứa thấp nhất trong ba đứa trẻ nhưng bây giờ đã cao hơn Cá Nhỏ một chút, sắp cao bằng Trụ Tử rồi.

“Tiếu Tiếu mang thai, gần đây thức ăn trong nhà cũng không tệ nữa. Hàn Thành nhìn con trai với vẻ mặt vui vẻ, đứa trẻ tay chân khẳng khiu trước đây gần đây quả thật đã khỏe mạnh hơn không ít.

Triệu Tiên Phong lại nói: “Đúng rồi, tháng sau cha mẹ của Trụ Tử chắc hẳn có thể điều về đây, cậu đã nhắc với

thằng nhỏ chưa?”

Trước đó Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu đều khẩn trương, cũng chỉ có sau khi Lý Ngọc Phụng tới mới bình tĩnh lại một chút, nên chuyện này anh đã hoàn toàn ném ra sau đầu: “Vẫn chưa”

Triệu Tiên Phong hất cằm về phía Trụ Tử: “Thằng bé thích nhà các cậu như vậy, nói với thằng nhỏ cũng không

biết thẳng nhỏ có vui nổi không nữa.

Hàn Thành lại lo lắng một vấn đề khác: “Tình cảm giữa thằng bé và bà nội rất sâu đậm, tôi càng lo thằng bé biết mình không phải cháu trai ruột của bà nội lại càng buồn hơn.

992 chữ

Chương 293: Hiểu chuyện 1

Triệu Tiên Phong lắc đầu: “Hiển nhiên sẽ không, cậu và Trụ Tử có quan hệ huyết thống không? Tô Tiếu Tiếu và

Cơm Nắm, Bánh Đậu có quan hệ huyết thống không? Xưa nay tình cảm giữa người với người có sâu đậm hay không vốn không phải do cái này. Khi bà nội của Trụ Tử đi còn không phải không cho thằng bé đổi họ hay sao?

Chuyện đời trùng hợp như vậy, Trụ Tử vốn mang họ Trương, cho dù có quan hệ huyết thống hay không thì cậu bé mãi mãi đều là cháu trai của nhà họ Trương”

Hàn Thành tiếp nhận cách nói của Triệu Tiên Phong, cũng gật đầu: “Tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói với thằng bé, qua vài ngày nữa là tiết Thanh Minh, tôi dẫn thằng bé lên thắp hương cho cha và bà nội mình. Triệu Tiên Phong còn muốn nói gì nữa đột nhiên trên trời lất phất mưa bay, anh ta che đầu, chửi một câu:

“Người xưa nói rất đúng, tiết Thanh Minh mưa bụi lất phất thật sự không sai tí nào, Cơm Nắm, Trụ Tử, Cá Nhỏ đừng chạy nữa, mau về nhà thôi!”

Mùa mưa dầm ở các thành phố phía nam bắt đầu kéo dài vài tháng từ lúc vào mùa xuân, có đôi khi mấy ngày liên

tiếp cũng không thấy trời quang mây tạnh. Hôm tiết Thanh Minh ấy vẫn mưa dầm kéo dài như cũ, Hàn Thành xin nghỉ, mặc áo mưa dẫn Trụ Tử lên núi tảo mộ bà nội, lại đi qua mộ cha nuôi trong khu mộ liệt sĩ để tế bái anh ta.

Trước khi Hàn Thành ra ngoài đã nói với Tô Tiếu Tiếu sẽ không về nhà ăn cơm, đến giờ hẹn thì đến tiệm cơm quốc doanh, Triệu Tiên Phong đã đợi ở đó.

Hiện giờ Trụ Tử đã là một đứa trẻ rất điềm tĩnh, tâm trí cũng trưởng thành hơn những người bạn đồng trang lứa,

nhìn thấy dáng vẻ này, cậu bé cũng thấp thoáng cảm thấy có khả năng chú Hàn và chú Triệu có chuyện lớn gì đó muốn nói với cậu bé, còn là chuyện lớn cần tránh người trong nhà khiến cậu bé có loại dự cảm chẳng lành. Triệu Tiên Phong đã gọi ba bát mì, lo lắng Trụ Tử nghe xong không ăn nổi đồ nữa nên kêu cậu bé ăn trước. Trụ Tử ăn mì một cách im lặng, hai người lớn đưa mắt nhìn nhau cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Đàn ông

mà, có việc gì thì nói thẳng, có một nói một có hai nói hai là xong, nào cần làm nền gì đó? Nên để phụ nữ trong nhà tới xử lý chuyện này mới phải.

Trong lòng Trụ Tử bất an, thật sự không ăn được nhiều cho lắm nhưng cậu bé biết đồ ăn quý giá, ngay cả nước

canh cũng không nỡ để phí, lặng lẽ ăn xong đặt lại bát đũa xuống: “Chú Hàn, chú Triệu, có chuyện gì thì các chú

cứ nói thẳng ra đi ạ.

Trụ Tử nhìn thấy hai chú của mình cũng đang thấp thỏm, chuyện có liên quan đến cậu bé này chắc hẳn không phải chuyện nhỏ, làm Trụ Tử càng lo lắng hơn.

Triệu Tiên Phong có người quen trong tiệm cơm quốc doanh, nơi anh ta mượn dùng là sương phòng mà bọn họ

thường dùng để đón lãnh đạo, thường sẽ không có người đi tới bên này và người đằng trước cũng không nghe được bọn họ nói chuyện.

Triệu Tiên Phong hắng giọng: “Trụ Tử, tiếp sau đây bọn chú sẽ nói với cháu một chuyện không nhỏ, có liên quan

đến thân thế của cháu, bọn chú cảm thấy đối với cháu mà nói là một chuyện tốt, nhưng không biết cháu có thể chấp nhận được không?”

Trụ Tử chớp đôi mắt sâu và trong veo của mình mấy cái, hỏi anh ta: “Thân thế của cháu làm sao ạ?” Cậu bé ngoại trừ có một người mẹ không giống mẹ ra thì còn có thân thế gì nữa? Lẽ nào liên quan đến bên mẹ cậu bé? Mí mắt của Tô Tiếu Tiếu giật vài cái, sẽ không phải cậu bé có phải con ruột của mẹ mình không đấy chứ? Bằng

không cậu bé cũng không nghĩ ra được tại sao có người mẹ nào lại đành lòng đến hơn nửa năm không tới thăm con trai lấy một lần, cho dù cậu bé cũng không muốn gặp mẹ mình cho lắm.

Hàn Thành cũng hắng giọng: “Trụ Tử, thật ra cháu không phải con mồ côi liệt sĩ, cha mẹ ruột và ông nội của

cháu vẫn còn sống, chỉ là trước đó bọn họ xảy ra vài chuyện mới bị ép phải để lại cháu ở nhà họ Trương nuôi nấng, hơn một năm trước ông nội của cháu đã ra ngoài, trước mắt người đang ở căn nhà tại thủ đô, tháng sau cha mẹ cháu cũng có thể điều về quân khu chúng ta khôi phục chức vụ.

Cha cháu cũng họ Trương, tên là Trương Hồng Đồ, giống như chú Triệu của cháu cũng là đoàn trưởng của quân

khu này, mẹ cháu tên là Nhã Lệ, là thành viên đoàn văn công, bọn họ đều là đồng chí tốt, là cha mẹ thương cháu,

yêu cháu, đáng để cháu tự hào.

Sau khi Trụ Tử nghe xong rất lâu cũng không thể lấy lại được bình tĩnh, cậu bé có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, cuối cùng cậu bé hỏi ra vấn đề mà mình muốn hỏi nhất: “Chú Hàn, vậy sau

này cháu không thể ở chung với mọi người nữa đúng không?”

995 chữ

Chương 294: Hiểu chuyện 2

Hàn Thành không ngờ điều mà Trụ Tử quan tâm nhất lại chính là vấn đề này, anh duỗi tay xoa đầu đứa trẻ: “Đều

sống trong cùng một bộ đội, ngày nào cũng có thể gặp được nhau, nhà bọn chú luôn là gia đình thứ hai của cháu, khi nào muốn về thì cứ về, lúc nào muốn ở với Cơm Nắm và Bánh Đậu cũng được, chẳng qua có thêm vài

người thương cháu mà thôi, chú Hàn cảm thấy vui cho cháu, bà nội cháu cũng vậy, bà ấy mãi mãi là bà nội của cháu, cũng sẽ cảm thấy mừng thay cho cháu?

Trụ Tử cúi đầu nước mắt không ngừng rơi, cậu bé cũng không cần cha mẹ ông bà gì hết, cậu bé chỉ muốn mãi mãi làm người nhà của chú Hàn và dì Tô, làm anh em của Cơm Nắm và Bánh Đậu, còn có tất cả người nhà ở thôn

Tô Gia như bà ngoại, Đại Bảo và Tiểu Bảo nữa, cậu bé mãi mãi không muốn rời xa những người nhà này, hu hu hu

hu…

Triệu Tiên Phong ném cho Hàn Thành một ánh mắt “tôi biết ngay sẽ thế này mà” Hàn Thành trả lại cho anh ta “không thì thế nào nữa”

Hàn Thành ôm Trụ Tử đặt lên đùi mình và xoa đầu cậu bé, bây giờ cậu bé đã có dáng người của một bé trai hơn

bảy tuổi, cân nặng cũng đạt tiêu chuẩn, phát triển rất tốt, cũng được tính là không hổ thẹn với lão thủ trưởng và

không hổ thẹn với cha mẹ của cậu bé.

Lần trước ở thủ đô anh rất muốn nhắc đến với lão thủ trưởng, nhưng khi đó lão thủ trưởng vẫn còn bị người lén

lút giám sát, cũng không tiện chuyện gì, sau này lại nghĩ đến mấy năm nữa đợi thế cục bình ổn hơn một chút, hoặc đợi bọn họ đến thủ đô rồi lại nói sau, nhưng lại không ngờ cha mẹ của Trụ Tử sẽ về đây trước. “Chú Hàn thường nói đàn ông phải kiên cường, đổ máu chứ không đổ lệ, cho dù là cha mẹ ruột của cháu hay là cha nuôi, bọn họ đều là những quân nhân bảo vệ quốc gia đầu đội trời chân đạp đất, cho nên chú muốn cháu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ trước, dì Tô của cháu cũng rất luyến tiếc cháu, dì Tô cũng không biết hôm nay chú sẽ nói những lời này với cháu, trong bụng dì còn mang hai bé cưng nên tâm trạng cũng không thể quá kích động, có thể đồng ý với chú Hàn về nhà vẫn giống như bình thường, tạm thời đừng nhắc tới chuyện này trước được không?” Thật ra Tô Tiếu Tiếu biết, Hàn Thành chỉ lo lắng Trụ Tử về nhà sẽ khóc khiến Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ cũng khóc theo, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Tô Tiếu Tiếu.

Trụ Tử chợt ngẩng đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hàn Thành, trên hàng lông mi vừa dài vừa cong còn treo

giọt lệ: “Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đồng thời nằm trong bụng của dì Tô sao ạ? Hai em ấy sẽ ra cùng nhau

sao ạ?”

Hàn Thành dở khóc dở cười, mỗi ngày mấy anh trai này đều gọi Bánh Bao nhỏ, Bánh Trôi nhỏ với bụng của Tô

Tiếu Tiếu, mới đầu không biết là song sinh, bây giờ cho dù biết là song sinh cũng không biết giới tính, làm sao anh biết hai Bánh Bao nhỏ hay là hai Bánh Trôi nhỏ chứ? Đương nhiên, anh hy vọng nhất là cả Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ cùng ra đời.

“Tạm thời vẫn chưa biết là hai em gái hay là ai em trai, hay là một em trai một em gái, phải đợi đến khi em bé ra

đời mới biết được, chuyện này Cơm Nắm và Bánh Đậu vẫn chưa biết, trước tiên cháu đừng nói cho các em biết

nhé”

Trụ Tử nhỏ nghiêm túc gật đầu, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ đều không biết chú Hàn sẽ nói với cậu bé trước,

đây cũng là bí mật giữa cậu bé và chú Hàn, lập tức cảm thấy khoảng cách giữa mình và chú Hàn lại kéo gần hơn

không ít.

Trụ Tử nhỏ lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Chú Hàn, vậy sau này cháu còn có thể cùng luyện tập sáng với đám người Cơm Nắm và Cá Nhỏ không ạ?”

Câu hỏi này, Triệu Tiên Phong đồng ý thay Hàn Thành: “Đương nhiên có thể, trước đây cha cháu vẫn thường

cùng tập luyện với bọn chú, chú tin sau này cậu ta cũng sẽ gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, còn cả Bánh Đậu nhỏ nữa, năm nay tuổi mụ cũng ba tuổi rồi, năm sau lại có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, Trụ Tử nhỏ,

cháu tin chú Triệu đi, cháu ngoại trừ đổi một chỗ ăn chỗ ngủ, có thêm vài người thương cháu ra thì tất cả vẫn giống như thường Hàn Thành xoa đầu Trụ Tử nhỏ: “Là như vậy không sai, đúng rồi? Hàn Thành hỏi Triệu Tiên Phong: “Không phải

lão Châu ở bên cạnh nhà tôi đã chuyển đi rồi sao? Gần đây tôi qua đường đều thấy cửa sân nhà cậu ấy đóng

miết”

Điều động công việc sau năm mới là chuyện rất bình thường. Triệu Tiên Phong gật đầu: “Hình như nói là mẹ ruột sinh bệnh lại không muốn qua đây nên xin được điều về địa phương để tiện chăm sóc.

Hàn Thành: “Vậy có thể nói với cấp trên một tiếng cho cả nhà Trụ Tử vào ở nhà đó được không?”

1018 chữ

Chương 295: Sắp xếp

Triệu Tiên Phong vỗ đùi: “Đây là một ý hay, như vậy Trụ Tử cách nhà cậu cũng gần hơn, gọi một tiếng cũng có

thể nghe thấy, dù sao nhà mà bà nội Trụ Tử vốn sống cũng đã có người vào ở rồi. Còn cái nhà mà Trương Hồng

Đồ ở ngày trước cũng không biết đã đổi qua mấy tay, bây giờ cũng đang có người ở, cũng không tiện kêu người ta chuyển đi, tôi về sẽ nói với cấp trên một tiếng, không thành vấn đề” Hàn Thành cúi đầu hỏi Trụ Tử: “Ở cạnh nhà bọn chú, như vậy được không?” Trụ Tử dùng sức ôm Hàn Thành: “Cảm ơn chú Hàn và cả chú Triệu nữa. Trong suy nghĩ của Trụ Tử, Hàn Thành

chính là cha ruột của cậu bé, có chuyện gì đều sẽ làm ra sự sắp xếp tốt nhất cho cậu bé. Triệu Tiên Phong phải nói là trông thấy mà mê, cái bản mặt đó của Hàn Thành rõ ràng vừa cứng ngắc vừa lạnh lùng nhưng các bé trai lại thích anh, Cơm Nắm và Bánh Đậu đều rất thân với anh, Cá Nhỏ cũng rất thích chú

Hàn của cậu bé. Lần này Tô Tiếu Tiếu lại mang thai song sinh, nếu làm không tốt lại có thêm hai bé trai nữa, sao chuyện tốt như vậy anh ta lại không gặp được chứ?

Trụ Tử nhỏ còn hiểu chuyện hơn bọn họ tưởng nhiều, không hề truy hỏi chuyện của cha mẹ mình, lại càng không cần khai thông tâm lý quá nhiều, sau khi nói chuyện cũng nhìn thấy được một loại rộng lượng và thản

nhiên từ trên người cậu bé, hoặc là biết cách nhà Hàn Thành chỉ có một bức tường cho nên vẫn có thể chấp

nhận được.

Tóm lại Hàn Thành và Triệu Tiên Phong đều cảm thấy tương lai đứa trẻ này chắc chắn có thể làm nên đại sự, tuổi tác còn nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể ổn định được như thế. Hàn Thành và Trụ Tử nhỏ về nhà, người trong nhà đã ăn cơm xong đang chuẩn bị ngủ trưa, Lý Ngọc Phụng để

phần canh cho bọn họ, kêu bọn họ uống canh rồi nghỉ ngơi sau.

Trụ Tử nhỏ theo Lý Ngọc Phụng vào nhà bếp uống canh, Hàn Thành gọi hai đứa con trai tới: “Hôm nay là tiết

Thanh Minh, buổi chiều cha dẫn các con lên núi thăm mẹ các con.

Khi Dương Mai đi Bánh Đậu nhỏ mới hơn nửa tuổi nên không có ấn tượng gì về mẹ, nhưng cậu bé biết mình có một mẹ ruột và một mẹ khác, giống như cậu bé cũng biết mình có ngoại công ngoại bà và cũng có ông ngoại bà ngoại. Cơm Nắm nhỏ có ấn tượng, biết hôm nay cha dẫn Trụ Tử nhỏ lên núi bái tế bà nội của cậu bé, Cơm Nắm

nhỏ cũng nên đi thăm mẹ nên gật đầu đáp: “Vâng, con đi nói chuyện với mẹ một chút, nói với mẹ chúng ta vẫn

rất khỏe để mẹ không cần lo lắng”

Hàn Thành xoa đầu con trai: “Dẫn em đi nghỉ đi, ngủ dậy rồi xuất phát.

Lý Ngọc Phụng bưng canh gà qua: “Hàn Thành, con cũng mau uống một bát cho ấm người, hôm nay mưa lạnh

quá.

“Cảm ơn mẹ. Hàn Thành duỗi tay nhận, trong canh gà thêm không ít gừng, sau khi uống xong cả người đều ấm

Bình Luận (0)
Comment