cho
ông nội Trụ Tử.
Vừa vặn có thanh niên trí thức phải về đón tết sớm, Hàn Thành và bọn họ cùng nhau ngồi xe kéo trong đội đi tới
huyện ngồi xe lửa. Trước khi đi, anh còn nói với Tô Tiếu Tiếu một tin tức quan trọng, đó chính là Lưu Thủy Tiên
nhìn trúng Dương Lâm!
Tuy rằng Hàn Thành nói anh đã nói con người của Lưu Thủy Tiên cho Dương Lâm biết, sau khi đám người cô Đổng cân nhắc chắc hẳn sẽ không đồng ý cho bọn họ ở chung, nhưng Tô Tiếu Tiếu vẫn hơn nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được, mọt sách thành thật và quả phụ xinh đẹp sao? Sao nghe qua có hơi xứng ấy nhỉ?Cô nghe Lý Ngọc Phụng nói mấy năm này bà mai Từ đã không ít lần giới thiệu đối tượng cho Lưu Thủy Tiên nhưng Lưu Thủy Tiên không phải ngại người ta cái này thì chê người ta cái kia, tất cả đều không nhìn trúng, sao đột nhiên cô ta lại nhìn trúng Dương Lâm.
Theo lý thì loại người mắt cao hơn trán như cô ta chắc hẳn nên kính trọng mà không thể gần gũi với phần tử trí thức về quê rèn luyện như Dương Lâm mới phải, sao có khả năng còn chủ động lại gần? Lẽ nào cô ta cũng nhận được tin đồn gì đó, biết cả gia đình thầy Dương sắp về thành phố?
Tô Tiếu Tiếu nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ lý do này ra thì cô cũng không nghĩ ra được lý do gì khác.
Thật ra cô cũng không khó hiểu được tại sao Dương Lâm lại bị Lưu Thủy Tiên thu hút, dựa theo tiêu chuẩn ở thế kỷ hai mươi mốt, Dương Lâm được xem là một thẳng nam công nghệ cộng thêm trạch nam tiêu chuẩn dễ dàng bị loại phụ nữ trưởng thành dáng người thướt tha muôn vẻ lại quyến rũ như Lưu Thủy Tiên này thu hút, lại thêm bên nữ có ý chủ động tiếp cận, loại trạch nam phản xạ chậm này thường khó thoát khỏi bàn tay của cô ta. Tô Tiếu Tiếu thật sự có hơi sầu não, nếu như Lưu Thủy Tiên biết Dương Lâm rút lui có trật tự mà cô ta lại thật sự nhìn trúng anh ta, chỉ tùy tiện ngã một cái đụng vào lòng Dương Lâm hoặc là hô một tiếng phi lễ, ở thời đại nam nữ đều kín đáo này chắc chắn Dương Lâm phải lấy cô ta về nhà. Tô Tiếu Tiếu quyết định nhắc nhở cha cô một tiếng để ông ấy chú ý Lưu Thủy Tiên một chút, có khả năng qua tết sẽ gây ra chuyện xấu.
Giống như Lý Ngọc Phụng nói, cả một buổi chiều các xã viên lấy đủ loại lý do qua đường nhà họ Tô bọn họ thuận tiện tới nhìn đôi long phụng thai vẫn liên tục không dứt, long phụng thai đều đang ngủ trưa, vậy mà bọn họ còn có người có ý tiến vào trong phòng nhìn một cái, Tô Tiếu Tiếu muốn yên tĩnh đọc sách cũng không đọc vào được.
Cô dứt khoát đi vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối cho mọi người từ trước. Khi Lý Ngọc Phụng chuẩn bị đồ khô cho Hàn Thành có bỏ một ít mộc nhĩ và hoa hiên vàng vào ngâm, chuẩn bị đợi tối nấu với thịt ăn.
Tô Tiếu Tiếu nhìn thời gian dư dả dứt khoát chọn nấu thịt heo trước.
Cô nhìn lông trên chân giò heo, hô một câu vào trong phòng: “Đại Bảo Tiểu Bảo, các cháu đi nhặt một ít rơm về đây, nhiều một chút nhé, cô phải dùng để đốt lông heo.
1014 chữ
Chương 398: Chạm mặtDa heo dùng rơm đốt sẽ có một mùi thơm thoang thoảng của rơm rạ, khi Tô Tiếu Tiếu ở bộ đội đã nghĩ đến dùng rơm để đốt chẳng qua gần đó không có ụ rơm nên khá khó tìm được rơm.
“Tới đây ạ!” Ba đứa lớn chạy ra, bọn trẻ đi đâu cũng cùng nhau hành động.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Các cháu đừng chơi ở bên ngoài mà phải về nhanh một chút, cô cần dùng ngay lập tức. Ba đứa lớn gật đầu, Đại Bảo nói: “Cô ơi bọn cháu biết rồi, bên cạnh cây liễu đối diện với con sông nhỏ có một vụ rơm, bọn cháu sẽ về nhanh thôi”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Chú ý an toàn đấy, khi qua cầu nhất định phải cẩn thận. Trời lạnh như vậy, rớt xuống sông cũng không phải nói đùa đâu.
“Bọn cháu biết rồi ạ. Ba đứa lớn vui vẻ chạy ra ngoài.
Bên ngoài cách một con đường chính là con sông nhỏ, đối diện với con sông nhỏ là ruộng lúa nước rộng lớn có
ս
những đống rơm rạ chất ở bên đó, có vài ụ chất lên lán xếp thành hình kim tự tháp, còn những ụ rơm phơi rất khô đó đặt ở dưới lán, mùa đông khi không có rơm mới mềm thì những thứ này cũng đều là lương thực quan trọng cho trâu nước ở đội sản xuất, cầm một ít về đốt lông heo không sao nhưng cầm rất nhiều về dùng như củi lửa thì không được.
Cầu trên sông là tự Tô Vệ Dân dùng ván gỗ và khúc gỗ xây thành, trên hai khúc gỗ lớn đóng mấy cây đinh ghim vào ván đã thành một cây cầu vô cùng chắc chắn.
Con sông này nhìn thì không rộng nhưng nước rất sâu, trước đây từng có người chết đuối nên Tô Vệ Dân kêu các xã viên dùng trúc đóng thành lan can, còn cứ cách một đoạn nhỏ là dựng một cái biển “sông rất sâu, từng có người chết đuối, mời trông chừng con của mình” như vậy để nhắc nhở mọi người nhất định phải trông chừng cẩn thận con nhà mình.
Cơm Nắm nhỏ lần đầu tiên đi loại cầu này, cậu bé vẫn chưa bao giờ từng đến bờ bên kia của con sông: “Oa, bên này thật rộng lớn, Đại Bảo Tiểu Bảo, ruộng lúa nước không có nước, ngày mai chúng ta có thể đến bên này đốt khoai lang không?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Đương nhiên có thể, bà nội trồng rất nhiều khoai lang ở chân núi đó, có vài củ còn chưa đào lên, chúng ta đào lên lập tức nướng ăn, như vậy là ngon nhất.
Cơm Nắm nhỏ chép miệng: “Thật sự nghĩ thôi cũng cảm thấy ngon lắm rồi, ngày mai làm như vậy đi”
Đại Bảo nói: “Chúng ta lấy rơm nhanh một chút, cô đang ở nhà đợi đó.
Cơm Nắm nhỏ “ô hổ” một tiếng: “Phải nhanh một chút, cuối cùng buổi tối có thể ăn chân giò kho mà mẹ làm rồi, đã rất lâu rồi mẹ không làm món đó.
ս
Ba đứa trẻ thi chạy vọt tới bên ụ rơm, khi gần đến lại nhìn thấy bên trong có hai bóng người, không biết đang nói chuyện gì hình như là cãi nhau lại hình như đang giằng co.
Tiểu Bảo nhíu mày nói: “Sao em nhìn cứ thấy giống thầy Tiểu Dương nhỉ?”
Đại Bảo nói: “Là thầy tiểu Dương và bà chị Lưu.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều gọi Dương Nam Hoài là thầy Dương, gọi Dương Lâm là thầy Tiểu Dương”
Tiểu Bảo mang vẻ mặt nghiêm túc: “Này, sao thầy Tiểu Dương lại biết cô ta?”
Khi cô gả đi Tiểu Bảo đã sáu tuổi rồi, lúc đó người lớn nói chuyện cũng không còn tránh cậu bé cho nên chuyện
quả phụ Lưu và cô cùng nhau đi xem mắt chú đến nay cậu bé vẫn còn nhớ.
Cơm Nắm nhỏ cho rằng là giáo viên ở trường học nên không để ý cho lắm, bọn trẻ bước lại gần, lại nhìn thấy quả
phụ Lưu “tõm” một tiếng nhảy xuống sông!
Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, tình huống gì đây?
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã không quan tâm nhiều như vậy nữa mà vọt tới hỏi: “Thầy Tiểu Dương, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô ta lại nhảy sông?”
Lưu Thủy Tiên không nghĩ nước lại sâu như vậy, vừa nhảy xuống đã chìm xuống, vốn dĩ muốn kêu cứu mạng để thu hút mọi người qua đây xem nhưng lúc này uống vài ngụm nước, lại lạnh đến run rẩy khiến ngay cả nói cũng không nói được nữa, lúc chìm lúc nổi giơ tay lên.
Dương Lâm đã gấp thành con kiến trên chảo nóng nên cũng không còn lòng dạ giải thích nhiều như vậy: “Mau, Đại Bảo Tiểu Bảo, chú không biết bơi, các cháu mau đi gọi người lớn tới cứu, phải nhanh một chút!” Cơm Nắm nhỏ nhìn thấy có cây trúc dài mới đưa một cây xuống: “Cô nắm chặt trúc, bọn cháu kéo cô lên!” Nhưng Lưu Thủy Tiên giống như bị điếc chỉ lo đạp nước, không còn nghe thấy gì nữa.
Cơm Nắm nhỏ chỉ đành cởi áo bông to thuận theo bờ sông chui xuống: “Các anh đừng xuống nước, nghỉ hè em theo cha học bơi rồi, em đi vớt cô ta lại, em sợ sức em không đủ, các anh cầm cây trúc đó cho em mượn sức rồi dùng sức kéo lên
Tiểu Bảo cũng cởi áo bông: “Mùa hè anh cũng học bơi ở sông, để anh xuống với em?
Cơm Nắm nhỏ lắc đầu: “Tiểu Bảo, anh đừng xuống! Nước lạnh lắm, hai người các anh ở bên trên kéo bọn em, Bảo, anh mau về thông báo cho người lớn qua đây!”
Đại
1020 chữ
Chương 399: Nhìn rõĐại Bảo sợ nước cho nên vẫn chưa học bơi sớm đã mất bình tĩnh, nghe được Cơm Nắm nhắc nhở như vậy cậu bé quay người chạy về nhà cầu viện binh.
Cơm Nắm nói xong đã nhảy xuống nước bơi qua, cũng may mùa đông dòng nước không xiết, Lưu Thủy Tiên chỉ đang ở một chỗ đạp nước mà không trôi đi xa, nhưng nước mùa đông thật lạnh, Cơm Nắm xuống dưới chưa được một lúc mà răng đã bắt đầu va lập cập.
Cơm Nắm một tay kéo Lưu Thủy Tiên, một tay tóm cành trúc mà Dương Lâm đưa qua, Dương Lâm và Tiểu Bảo hợp lực kéo người lên bờ.
Khi người đang chìm xuống nước sẽ liều mạng tóm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Lưu Thủy Thiên ôm chặt Cơm Nắm, cô ta vốn nặng hơn Cơm Nắm rất nhiều, lại thêm một thân quần áo dày đã ngấm nước hết lại càng nặng hơn, Cơm Nắm người nhỏ sức nhỏ, nếu không phải mượn sức của cây trúc,nói không chừng đã bị cô ta kéo chết chìm rồi.
Ba người đồng tâm hiệp lực vất vả nửa ngày mới xem như kéo được Lưu Thủy Tiên lên, lúc này Cơm Nắm đã lạnh đến tím tái mặt mày.
Tiểu Bảo đưa áo bông qua: “Cơm Nắm, mau, cởi quần áo ra, mặc thẳng áo bông lên.
Tay của Cơm Nắm đã đông cứng, lạnh đến giậm chân, Tiểu Bảo mau chóng giúp cậu bé cởi quần áo ướt rồi mặc
áo bông lên người cậu bé.
Cơm Nắm ôm áo bông ra sức chạy, vẫn cảm thấy vô cùng lạnh.
Dương Lâm nhìn thấy Lưu Thủy Tiên đã hôn mê mà mặt mày cũng trắng bệch, trong phút chốc không biết nên
làm thế nào.
Cũng may nơi này cách nhà bọn họ không xa, bọn trẻ gọi người tới chỉ phí chút thời gian, Lý Ngọc Phụng và Tô Tiếu Tiếu đã chạy tới. Đại Bảo trở về nói từ đầu đến đuôi sự việc, lại nhìn thấy hai người này, Tô Tiếu Tiếu còn có gì không hiểu nữa? Không ngờ chuyện mà cô lo lắng nhất vẫn sẽ xảy ra.
Lý Ngọc Phụng biết có người rơi xuống nước lại nghe thấy Cơm Nắm ngày đông xuống nước cứu người, sợ đến mức mạng bay mất một nửa, nhưng bà ấy vẫn còn nhớ dặn dò Đại Bảo ở nhà chăm sóc cho em trai em gái, rồi cùng con gái mỗi người mang một cái chăn bông tới đây.
Tô Tiếu Tiếu quyết định thật nhanh dặn dò: “Cơm Nắm cởi quần ướt ra, quấn chăn bông vào lập tức về nhà tắm
nước nóng ngay!”
Cô lại nhìn về phía Dương Lâm: “Không có chuyện của anh, anh mau về nhà đi.
Cả người Dương Lâm vẫn còn ngơ ngác, chỉ vào Lưu Thủy Tiên: “Nhưng, nhưng, nhưng cô ta…”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Nếu như anh không muốn bị cô lừa bịp, bị ép phải lấy người về thì mau đi đi. Bây giờ Dương Lâm đang giúp đại đội ghi sổ, cho dù các xã viên đều không đi làm thì mỗi ngày anh ta vẫn sẽ
quen về văn phòng xem có việc gì hay không, khi trở về gặp được Lưu Thủy Tiên thuận tiện nói với cô ta chuyện
bọn họ không hợp.
Lưu Thủy Tiên hỏi ngược lại anh ta có gì không hợp? Dương Lâm cho rằng mình và mẹ mình đều đã hiểu sai ý
nên nói đến mặt mày đỏ bừng.
Lưu Thủy Tiên vẫn như thường lệ nói cô ta không hiểu ý của một vài câu thơ cho lắm, hỏi có thể xin anh ta chỉ dạy hay không, nói chuyện bên đường không thuận tiện có thể đi tới bên đống rơm nói một chút. Dương Lâm không có lòng đề phòng gì đối với người khác, lại thêm trước đây thi thoảng cũng sẽ nói chuyện như vậy nên mới theo cô ta, ai biết đột nhiên cô ta kéo anh ta hỏi cô ta lớn lên có đẹp hay không, có ưa nhìn hay
không?
Dương Lâm là một quân tử phi lễ chớ nhìn hiển nhiên tránh khỏi cô ta, ai biết cô ta lại chẳng hiểu sao đi nhảy xuống sông, nói thật bây giờ anh ta vẫn còn đang ngơ ngác.
Lý Ngọc Phụng đã cởi áo của Lưu Thủy Tiên xuống, Tô Tiếu Tiếu không để ý đến Dương Lâm, lại nói một câu:
“Anh ở nơi này cũng không giúp được, nhìn người cô ta thì thật sự phải lấy cô ta về đấy, nếu như anh muốn lấy
thì cứ ở lại đi.
Dương Lâm lại đỏ mặt, nói một câu “cảm ơn” mới lảo đảo quay người đuổi theo Tiểu Bảo và Cơm Nắm nhỏ ở
đằng trước.
Anh ta chạy tới ngồi xổm trước mặt Cơm Nắm nhỏ: “Để chú cõng cháu, như vậy sẽ về nhà nhanh hơn một chút.
Vốn dĩ đi đường dễ ấm hơn nhưng Cơm Nắm nhỏ thật sự quá lạnh rồi nên cũng không khách sáo, chậm rãi bò lên lưng anh ta, Tiểu Bảo ở phía sau giúp cậu bé túm chặt chăn bông, ba người nhanh chóng chạy vào nhà. Lý Ngọc Phụng cởi sạch quần áo ướt của Lưu Thủy Tiên, hai mẹ con đồng tâm hiệp lực quấn cô ta vào chăn bông, Tô Tiếu Tiếu thấy cô ta không có phản ứng gì, cố gắng nhớ lại tình huống cấp cứu học được ở kiếp trước ấn lên ngực cô ta làm hồi sức tim phổi cho cô ta.
Lý Ngọc Phụng nhìn không hiểu mới hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Con gái, con đang làm gì thế? Chúng ta vẫn nên mau đưa
cô ta về trước đã”
Tô Tiếu Tiếu không có cách đáp lại lời mẹ cô mà chỉ có thể bảo: “Phải loại bỏ nước mà cô ta đã uống vào mới
được.
999 chữ
Chương 400: Bàn tánCô cũng không biết đã ấn bao nhiêu lần, sau lưng cũng đổ mồ hôi thì Lưu Thủy Tiên mới họ một tiếng ngồi dậy
phun nước ra ngoài.
Thấy cô ta tỉnh lại, Lý Ngọc Phụng mau chóng quấn chăn bông lên cho cô ta: “Cô có thể đi được không? Có thể
đi thì mau chóng trở về đốt lửa đun nước gừng uống đi”
Lý Ngọc Phụng không ngốc, cô nam quả nữ tới bên đống rơm, người sáng suốt đều biết Lưu Thủy Tiên có ý định
gì, bà ấy thật sự coi thường loại người không biết tự trọng như cô ta.
Lưu Thủy Tiên lạnh run lập cập, hoàn toàn không đáp được lời của Lý Ngọc Phụng.
“Mẹ, nhà cô ta ở tận đầu thôn, nhà chúng ta gần hơn, trước cứ để cô ta đến nhà mình uống nước gừng nóng rồi
lại đi sau. Tô Tiếu Tiếu rất lo lắng cho Cơm Nắm nhỏ, cũng muốn về nhà sớm để xem Cơm Nắm nhỏ thế nào. Lý Ngọc Phụng có coi thường cô ta đến đâu cũng sẽ không thấy mà không cứu, hai mẹ con chỉ đành một tay
cầm quần áo ướt, một tay dìu Lưu Thủy Tiên đi vào nhà.
Tô Tiếu Tiếu bước vào cửa hỏi Đại Bảo: “Cơm Nắm đâu rồi?”
Đại Bảo đáp: “Ở trong nhà vệ sinh ngâm nước nóng rồi ạ?
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Đại Bảo, cháu đi lấy ít rượu trắng rót vào trong nước nóng của Cơm Nắm, đổ nhiều một chút,
lại thêm một miếng gừng vào chà sau lưng cho em
Trương Xuân Anh từ bên ngoài trở về nghe thấy Cơm Nắm rơi xuống nước đã lập tức đi đun canh gừng, lúc này
vừa vặn đã đun xong, nhìn thấy bọn họ còn đỡ một người ướt sũng nữa trở về cũng vô cùng ngạc nhiên: “Đây không phải là Lưu Thủy Tiên sao? Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao lại nhiều người rớt xuống nước như vậy?” Cứu người vẫn hoàn cứu người, bây giờ Tô Tiếu Tiếu rất có ý kiến với Lưu Thủy Tiên, nếu không phải cô ta tìm đường chết thì Cơm Nắm cũng sẽ không nhảy xuống sông cứu người lúc trời lạnh như vậy, nếu như Cơm Nắm có chuyện gì cô chỉ sợ mình không nhịn được mà đánh Lưu Thủy Tiên một trận quá.
Tô Tiếu Tiếu đã ngửi thấy mùi canh gừng: “Chị hai, chị múc cho cô ta một bát canh gừng đi, lại cho cô ta mượn
một bộ quần áo, sưởi ấm người rồi mau về nhà”
Bây giờ Tô Tiếu Tiếu thật sự vô cùng ghét cô ta.
Trương Xuân Anh ngày thường ghét nhất là loại quả phụ quyến rũ, tự cho rằng bản thân có chút học lực, lớn lên
có hơi ưa nhìn mà mắt cao hơn đỉnh đầu, coi thường cái này, coi thường cái kia như Lưu Thủy Tiên, nếu không
phải cô út mở miệng thì cô ta hoàn toàn mặc kệ Lưu Thủy Tiên, canh gừng cô ta chuẩn bị cho Cơm Nắm uống, bỏ không ít đường đỏ vào trong, thật sự hời cho người đàn bà này quá.
Lưu Thủy Tiên vào nhà bếp uống một bát canh gừng, đàn ông trong nhà có thể trở về bất cứ lúc nào nên Lý
Ngọc Phụng sắp xếp cho Lưu Thủy Tiên ở trong nhà kho, Trương xuân Anh cầm bộ quần áo cũ cho cô ta thay
với vẻ không tình nguyện, ngoài miệng còn không quên nói: “Mẹ, chăn bông nhà chúng ta đều ướt hết cả rồi, tối
nay mình đắp cái gì đây?”
Lý Ngọc Phụng cũng không ưa gì Lưu Thủy Tiên nhưng vì cứu người mà tạm thời cũng không nghĩ nhiều như vậy: “Chăn bông cầm ra ngoài phơi đi, sau đó đi vào phòng mẹ lấy cái áo bông cũ qua đây?
Bà ấy còn tìm khăn mặt cũ đưa cho Lưu Thủy Tiên lau tóc, uống xong một bát canh gừng nóng hổi, Lưu Thủy Tiên đã ấm hơn không ít, nói chuyện cũng không run cầm cập nữa, thấp giọng nói một câu “cảm ơn” Lý Ngọc Phụng nhìn cô ta với vẻ tức giận: “Cô không cần cảm ơn tôi, Lưu Thủy Tiên, tôi nói cho cô biết, nếu
không phải sợ cô phá hỏng danh tiếng tốt của đội sản xuất chúng ta thì tôi hoàn toàn không quan tâm loại người như cô. Cô nói xem cô đang yên đang lành đi hại Dương Lâm nhà người ta làm gì hả? Xem mắt cũng còn phải ưng ý, người ta đồng ý mới có thể kết hôn, cô cưỡng mua cưỡng bán như vậy còn ra thể thống gì nữa? Dương
Lâm thành thật, cho dù cậu ấy bị cô lừa nhưng cô dùng loại thủ đoạn này gả cho người ta, người ta có thể đối xử tốt với cô được không?”
Lưu Thủy Tiên ngứa da mồm muốn phản bác gì đó nhưng Lý Ngọc Phụng lập tức cắt ngang lời cô ta: “Cô khỏi
cần phủ nhận, người tôi từng thấy còn nhiều hơn muối mà cô ăn đấy, cô vểnh cái đuôi lên tôi cũng biết cô đang nghĩ gì. Cả gia đình thầy Lâm đều là người đọc sách tri thư đạt lễ, nghe được tin đồn nói người ta có khả năng về
thành phố nên mặt dày dính lấy có phải không? Lỡ như người ta không về được thành phố thì sao? Thì cô định
thế nào hả?”
Lưu Thủy Tiên nói: “Về được, những thị trấn khác đã có thanh niên trí thức về thành phố rồi, nhà các bà còn dám qua lại với bọn họ chứng tỏ bọn họ không phạm tội lớn gì cả, về thành phố cũng là chuyện sớm muộn thôi”
1007 chữ
Chương 401: Chửi bậy“Cút mẹ đi!” Lý Ngọc Phụng rất ít khi chửi bậy, lúc này cũng không nhịn được nữa: “Cái gì mà nhà bọn tôi dám
qua lại với bọn họ? Tô Vệ Dân là đội trưởng đội sản xuất, người ta tới đại đội chúng ta chính là xã viên của chúng ta, giúp một tay thì đã sao?”
Lưu Thủy Tiên dừng tay đang lau tóc lại: “Vậy chủ nhiệm Hàn nhà các người thì sao? Năm ngoái tôi nhìn thấy anh ta đi vào nhà bọn họ nói chuyện rất lâu mới đi ra, năm nay còn gửi đồ cho bọn họ nữa, còn cả Đại Bảo Tiểu Bảo nhà các bà thì sao? Ngày nào cũng chạy tới nhà bọn họ, người nhà này chắc chắn là người tốt. Thím Lý, tôi
cũng nói thẳng với bà luôn, cho dù bọn họ có về thành phố hay không thì tôi cũng bằng lòng gả cho Dương Lâm, tôi đảm bảo sau này nhất định sẽ an phận thủ thường”
Lưu Thủy Tiên kéo tay Lý Ngọc Phụng: “Thím Lý, bà giúp tôi có được không? Năm nay tôi đã ba mươi rồi, tôi còn
không gả cho người ta nữa thì phải chết già ở cái thôn này mất. Mệnh tôi không tốt, năm đó cũng sắp tòng quân theo chồng thì chồng lại chết, cũng không để lại cho tôi một đứa con nào, chỉ còn lại một mình tôi ở nơi này, nhà mẹ đẻ mặc kệ tôi, phía bên nhà chồng đã sớm chia nhà rồi, hoàn toàn không có người nào quan tâm sự
sống chết của tôi. Chút tiền trợ cấp ít ỏi đó của chồng tôi cũng không chống đỡ được bao lâu, tôi chẳng qua chỉ muốn tìm một chỗ dựa mà thôi.
Các bà đều cười chê tôi là quả phụ phong lưu mắt cao hơn đầu, nhưng thím Lý, Lưu Thủy Tiên tôi ngoại trừ tâm
nhãn hơi nhỏ, cái miệng hơi xấu ra, tôi ở trong thôn này đã từng làm ra chuyện gì quá đáng chưa? Những người đàn ông đó không quản nổi mắt mình cứ nhất định nhòm ngó người tôi, tôi có thể làm thế nào? Tôi đã tốt nghiệp cấp ba, lớn lên không tệ, nếu không phải chồng chết thì giờ tôi cũng giống như Tiếu Tiếu nhà
các bà, ở nhà do bộ đội sắp xếp rồi chăm con, nào có đến mức phải như vậy? Nếu như tôi giống như Tô Tiếu Tiếu nhà các bà, có những trưởng bối như các bà giúp đỡ thì cũng không đến mức phải tự mình ra mặt tìm
chồng. Bà nhìn bà mai Từ giới thiệu cho tôi đều là người gì đi, tôi cũng cần mặt mũi chứ, thím Lý, tôi thật sự đã không còn đường đi nữa rồi”
Lưu Thủy Tiên nói rồi bật khóc nức nở, hai năm này người mà bà mai Từ giới thiệu cho cô ta đừng nói là ly dị, vợ chết chăm con, mà ngay cả què chân điếc tai đều có hết, lần nào cũng nói thêm một câu “sẽ không phải cô vẫn còn nhớ thương bộ dáng của Hàn Thành đấy chứ, trên đời này có mấy Hàn Thành, có cũng coi thường cổ” bị
chửi kháy như vậy nhưng cô ta vẫn trông mong bà mai Từ giới thiệu đối tượng cho mình, cũng không dám đắc tội với bà ta mà chỉ có thể nhịn.
Cô ta vất vả lắm mới gặp được một người có nhân phẩm không tệ như Dương Lâm, tuy có hơi ngốc một chút
thật nhưng tri thư đạt lễ, tôn trọng đồng chí nữ, tốt hơn những người mà bà mai Từ giới thiệu gấp trăm nghìn lần. Nhưng dù sao người ta cũng về nông thôn rèn luyện, mới đầu không biết lai lịch của anh ta nên cô ta hoàn toàn không dám, cô ta chỉ thầm quan sát cả gia đình bọn họ suốt thời gian rất dài. Người nhà này tác phong rất
khiêm tốn, cả gia đình đều là người tốt, lại thêm người nhà họ Tô vẫn luôn có qua lại với bọn họ, cho nên cô ta mới dám thăm dò Dương Lâm.
Thật ra cô ta nhìn ra được Dương Lâm đã rung động rồi nhưng không biết tại sao hôm nay đột nhiên lại hối hận. Trước đó trong thôn có cô gái vì gả cho thanh niên trí thức mà nhảy sông ở trước mặt anh ta, sau đó thanh niên
trí thức cứu người nhảy xuống cũng chỉ có thể bị ép lấy cô ta, sau này còn sinh hai đứa con, bây giờ cũng sống rất tốt, dưới tình thế cấp bách Lưu Thủy Tiên mới nghĩ đến cách này.
Cô ta hoàn toàn không cân nhắc đến việc Dương Lâm có biết bơi hay không, có nhảy xuống cứu cô ta hay
không, nếu không phải gặp ba đứa trẻ nhà họ Tô thì hôm nay cô ta thật sự đã giao cái mạng nhỏ này cho hà bá
rồi.
Tô Tiếu Tiếu đứng ở cửa nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nếu không sao lại nói người đáng hận nhất định có chỗ đáng thương? Ở một mức độ nào đó mà nói Lưu Thủy Tiên cũng là một người đáng thương, nếu không
phải cô có người nhà như vậy và gặp được Hàn Thành thì tình cảnh của cô cũng sẽ không tốt hơn cô ta bao
nhiều.
Ở thời đại kỳ thi đại học bị tạm dừng, không có thư giới thiệu thì không thể bước ra khỏi thị trấn này, cô gái xuất thân từ nông thôn muốn gả cho người trong thành phố quả thật còn khó hơn lên trời, Lưu Thủy Tiên cũng là
một người vai không gánh được tay không thể nâng, cũng thật sự không còn đường đi nữa.
1021 chữ
Chương 402: Khuyên nhủLý Ngọc Phụng cũng là một người mềm lòng, nghe thấy cô ta nói xong cũng không còn tức giận bao nhiêu nữa,
chỉ có thể bảo: “Vậy cô cũng không thể lừa người ta được, loại chuyện này có thể miễn cưỡng sao? Người ta là người tốt thì nên bị cô lừa hay sao? Còn có Cơm Nắm nhà chúng tôi nữa, một đứa trẻ chín tuổi như nó mùa
đông nhảy xuống sông lạnh như vậy cứu cô, nếu như thằng bé có chuyện gì, cô chắc chắn sẽ không xong với tôi
đâu”
Nói đến Cơm Nắm là Lý Ngọc Phụng lại nổi nóng, thật sự nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ rồi, ba đứa trẻ choai choai
đang yên đang lành đi tới ruộng nhặt rơm lại gặp đúng loại chuyện này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cả đời cũng không cần sống nữa.
này bà ấy
Lưu Thủy Tiên khóc mãi không ngừng: “Là tôi nghĩ quẩn, thím Lý, nhưng tôi thật sự không có cách nào khác, bà giúp tôi có được không? Giúp tôi với…”
Tô Tiếu Tiếu đẩy cửa đi vào: “Cho nên nhà chúng tôi cứu cô, bây giờ cô còn dự định lừa cả nhà chúng tôi nữa sao? Cô muốn kêu mẹ tôi giúp cô thế nào hả? Kêu mẹ tôi ép Dương Lâm lấy cô sao? Người ta có cha có mẹ, dua vào cái gì nghe lời mẹ tôi? Cô hoàn toàn có thể từ từ nói chuyện ổn thỏa với Dương Lâm, cô đối xử chân thành với anh ấy để anh ấy nhìn thấy ưu điểm của cô, để anh ấy có hảo cảm với cô, rồi chuyện này tự nhiên sẽ nước chảy thành sông. Bây giờ cô tự mình phá hỏng con đường của mình, lúc này anh ấy còn dám lấy cô sao? Cô đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cũng đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, người sống tóm lại còn có đường ra khác, cô
không sao thì về nhà trước đi, đợi mặt trời xuống núi chỉ có lạnh hơn thôi”
Nói cũng đã nói đến mức này rồi, Lưu Thủy Tiên cũng không còn lời gì để nói nữa mà để lại một câu “hôm khác
tôi trả lại quần áo cho các cổ” rồi quay người rời đi.
Lý Ngọc Phụng nhìn bóng lưng của cô ta mà thở dài: “Độ tuổi này của cô ta muốn gả vào thành phố nói dễ hơn làm. Huống chi còn mang thân phận quả phụ nữa, hy vọng chuyện này đừng truyền ra ngoài, bằng không sau này sợ là càng khó hơn, thật ra nghĩ một chút nếu như Dương Lâm có thể nhìn trúng cô ta thật sự cũng rất tốt. Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, đóng cửa lại kéo tay Lý Ngọc Phụng nói nhỏ: “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này, mẹ tạm
thời đừng nói với bất cứ ai, mình mẹ biết là được”
Trái tim của Lý Ngọc Phụng đập thình thịch: “Con gái, con đừng dọa mẹ sợ, có chuyện gì đột nhiên lại nghiêm
vậy.
túc như Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến nhà họ Dương sắp về thành phố, chuyện này người trong nhà sớm muộn cũng sẽ biết nên
nói rõ ngọn ngành thân phận của bọn họ cho Lý Ngọc Phụng trước.
Cuối cùng cô mới bảo: “Mẹ, trước đây mẹ ở chung với bọn họ thế nào thì sau này vẫn nên ở chung như thế, bọn họ đều là người tốt, mọi người không biết thân phận của bọn họ đã rất tốt với bọn họ rồi, bọn họ cũng rất biết ơn, chỉ là trong thôn nhiều thị phi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. bọn họ cũng không muốn rước thêm lời đồn đãi gì. Muộn nhất là năm sau bọn họ chắc hẳn cũng có thể về thành phố, chỉ là muốn đợi sau
khi về thành phố mới gặp đám người Cơm Nắm sau, chúng ta cũng hiểu cho bọn họ một chút, mẹ tuyệt đối phải giữ kín như bưng”
Lý Ngọc Phụng trợn trừng mắt há hốc mồm, nghĩ nát óc cũng hoàn toàn không ngờ vậy mà bọn họ lại là ngoại
công ngoại bà và cậu ruột của Cơm Nắm, Bánh Đậu, lúc đầu Lưu Thủy Tiên còn đi xem mắt Hàn Thành, tuy chỉ
là vội vàng gặp một lần nhưng nói ra cũng rất lúng túng. Lý Ngọc Phụng nghĩ đến một vấn đề khác: “Vậy tại sao Cơm Nắm không nhận ra cậu của mình?” Tô Tiếu Tiếu đáp: “Hai nhà cách nhau xa, khi Dương Mai đi Cơm Nắm mới ba bốn tuổi, cũng chưa gặp ngoại công
ngoại bà được mấy lần, bây giờ nhìn thấy ngoại công ngoại bà cũng chưa chắc đã nhận ra, Dương Lâm lại vẫn
luôn ở trong phòng thí nghiệm, Cơm Nắm đã từng gặp bao giờ chưa thì con không biết, nên không biết cũng
không lạ
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Chẳng trách, mẹ biết rồi, chuyện này mẹ sẽ không nhắc đến, cũng may bọn họ tới đội sản xuất chúng ta, nếu như đi tới đội sản xuất khác cũng không gặp được đội trưởng tôn trọng phần tử tri thức như cha con, không biết còn phải chịu tội bao nhiêu nữa. Trước đây nên thế nào thì sau này vẫn sẽ như thế. Hai bên người nhà chúng ta vẫn thật có duyên, ôi chao, mẹ phải đi xem Cơm Nắm đã, ngâm lâu như vậy cũng không
biết nguội nước chưa, cũng không biết Tiểu Bảo có thêm nước nóng vào không” Tô Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng của mẹ cô mà cười, mẹ cô thật sự là người có tấm lòng tốt nhất mà cô từng gặp,
cho dù là đối với ai cũng tốt như vậy. [Cảm ơn saoroi đã đẩy 100 kim phiếu, cảm ơn bạn jinzhu_wu đã đẩy 10 kim phiếu kèm đề cử cho truyện ạ ^^]
1022 chữ
Chương 403: Kiểm traCô cũng đứng dậy đi xem Cơm Nắm, hôm nay đứa trẻ này suýt chút nữa dọa sợ cô, mới học bơi với Hàn Thành
một kỳ nghỉ hè thôi, trời lạnh đất lạnh mà cũng dám nhảy xuống sông, cô phải nói chuyện cẩn thận với cậu bé
mới
được.
Bánh Đậu nhỏ và Trương Xuân Anh đang ở trong nhà chăm em trai em gái.
Cơm Nắm nhỏ đã uống canh gừng, đang hưởng thụ dịch vụ tắm kỳ của Đại Bảo và Tiểu Bảo, một người cầm gừng sống giúp cậu bé chà lưng, một người dùng gáo nước dội lên bả vai của cậu bé chỉ sợ cậu bé lạnh, khiến
cậu bé thoải mái đến mức không muốn đứng lên: “Tiểu Bảo, bên trái bên trái, Đại Bảo bên phải có hơi ngứa, anh dùng sức một chút.
Cơm Nắm nhỏ bình thường không thể tự mình chà lưng, bây giờ hiển nhiên phải kêu Đại Bảo lột một tầng ghét
cũ đi.
Lý Ngọc Phụng thấy cậu bé nửa ngày vẫn chưa ra mới ở bên ngoài gọi: “Cơm Nắm, người nóng rồi thì mặc quầnáo ra ngoài đi, đừng đợi nước nguội lại lạnh.
“Cháu biết rồi ạ!” Tiểu Bảo vẫn luôn thêm nước sôi vào trong thùng gỗ, lại thêm rượu trắng và gừng sống, da mặt của Cơm Nắm nhỏ bị hơi nước hun đến đỏ hây hây, cả người đã sớm nóng hừng hực, chỉ là quá thoải mái nên cậu bé không muốn ra ngoài thôi.
Nhưng ngâm lâu như vậy cũng ngâm đủ rồi, Cơm Nắm nhỏ tự mình lau người, Đại Bảo giúp cậu bé lau tóc, Tiểu Bảo hầu hạ cậu bé mặc quần áo, hôm nay thật sự hưởng thụ quá.
Đại Bảo nói: “Cơm nắm, khi em trượt xuống làm anh sợ chết mất, nước sông rất sâu, trước đây còn từng có người chết đuối, lần sau chúng ta vẫn nên đợi người lớn tới rồi nói sau được không?” Đại Bảo là anh lớn, cậu bé sợ nước, cũng kính sợ mà tránh xa sông biển ao hồ.
Cơm Nắm nhỏ nghĩ ngợi rồi đáp: “Nước có sâu bao nhiêu cũng sâu bằng biển được sao? Em tập bơi với cha ở chỗ sâu trong biển, còn lặn xuống biển nữa cơ, cha dẫn em lặn xuống nhưng vẫn luôn không nhìn thấy đáy biển. Trong biển không có không khí, lặn một lúc là phải ngoi lên mặt biển để hít thở, bất cẩn một cái sẽ bị tảo biển quấn lấy đều có khả năng chôn thây ở đáy biển. Đây chính là núi cũng không đáng sợ bằng biển mà cha em thường nói, nhất định phải kính sợ biển cả, kính sợ tự nhiên, vì chúng ta mãi mãi không biết biển sâu bao nhiêu, sức mạnh của con người ở trước mặt tự nhiên nhỏ bé biết bao, loại cảm giác rất có khả năng một giây sau sẽ bị
đại dương nuốt chửng vẫn rất dọa người.
Cho nên em cũng sợ, vừa rồi là tình huống nguy cấp, hơn nữa con sông đó rất hẹp, cho dù không có cành trúc của các anh mượn sức thì em tùy tiện đạp một cái cũng có thể lại gần bờ, dù không cứu được người thì em cũng không sao, các anh yên tâm, em sẽ không làm loạn đâu”
Trước đây Tiểu Bảo chỉ cảm thấy Cơm Nắm là đứa trẻ thông minh nhất mà cậu bé từng gặp, sau khi trải qua lân này Tiểu Bảo lại bắt đầu tôn sùng Cơm Nắm, cậu bé không chỉ thông minh mà loại quyết đoán nhanh chóng sau khi gặp được chuyện và cách bày mưu nghĩ kế đó cũng rất đáng để Tiểu Bảo học hỏi. Tiểu Bảo và anh Đại Bảo đều lớn hơn cậu bé nhưng suy nghĩ đầu tiên của bọn trẻ là tìm người lớn tới giúp, mà Cơm Nắm thì hữu dũng hữu mưu, trong khoảng thời gian ngắn đã làm ra sắp xếp tốt nhất. Nếu thật sự đợi người lớn tới cứu, Lưu Thủy Tiên có khả năng đã chết đuối rồi. Cơm Nắm vì cứu người, không nói hai lời nhảy xuống sông, còn vì nước lạnh mà không cho Tiểu Bảo xuống, sự quyết đoán của Cơm Nắm khi ấy đã mang lại chấn động cho cậu bé, Tiểu Bảo cảm thấy kiếp này mình không thể quên được.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, bà ngoại và mẹ đều đang đợi ở bên ngoài, Cơm Nắm nhỏ cong đôi mắt cười: “Bà ngoại, mẹ, hai người không cần lo lắng, con không sao, bây giờ con rất ấm.
Lý Ngọc Phụng dùng sức bế Cơm Nắm lên, ấn đầu cậu bé lên vai mình xoa: “Cơm Nắm nhỏ của bà ngoại, đứa trẻ
nhà cháu gan cũng to thật đấy”
Cơm Nắm nhỏ sau bảy tuổi ngoại trừ cha thường bế mình ra thì những người khác trong nhà đã rất ít bế cậu bé, lớn như vậy lại còn nặng, mẹ cũng không bế nổi nữa.
“Bà ngoại ơi cháu không sao, cháu nặng lắm, bà thả cháu xuống đi ạ.
Lý Ngọc Phụng xoa đầu đứa trẻ, xác nhận cậu bé đã không còn bất cứ vấn đề gì mới thả cậu bé xuống: “Cháu vẫn là một đứa trẻ, lần sau không được phép như vậy nữa, biết chưa?”
Thật ra Cơm Nắm nghĩ lần sau có gặp phải loại chuyện này cậu bé hẳn vẫn nên cứu, cậu bé sinh ra ở bộ đội và lớn lên ở bộ đội, cha mẹ đều là những quân y đầu đội trời chân đạp đất cứu sống người khác. Bà nội và ông nội cũng đều là quân y. dòng máu chảy trong người cậu bé là máu của quân y, cậu bé không thể thấy chết mà không cứu, nhưng để Lý Ngọc Phụng an tâm, Cơm Nắm vẫn vừa cười vừa đáp: “Cháu biết rồi thưa bà ngoại.
990 chữ
Chương 404: Khen ngợiCuộc đối thoại của Cơm Nắm, Đại Bảo và Tiểu Bảo Tô Tiếu Tiếu nghe không rớt một chữ nào, không biết bắt đầu từ khi nào mà Cơm Nắm đã lớn thành người đàn ông nhỏ đầu đội trời chân đạp đất giống như cha cậu bé, như thể hôm qua cậu bé vẫn còn là cục gạo nếp nhỏ đáng yêu kiêu ngạo trong lòng cô thôi.
Cô nghĩ đến tình cảnh mấy năm trước khi vừa mới gặp Cơm Nắm, khi ấy cậu bé vừa đen vừa gầy, tràn đầy sự đề phòng đối với thế giới này, nhưng nuôi chưa bao lâu đã tốt lên, bản tính của cậu bé ngây thơ lại chính nghĩa, thông minh lại lương thiện, lòng trách nhiệm lại mạnh, là một thiên thần nhỏ mà người người muốn mang về nhà chăm.
Nuôi dưỡng một thiên thần nhỏ này trưởng thành, lớn lên thành người đàn ông nhỏ đầu đội trời chân đạp đất, rõ ràng nụ cười của cậu bé vẫn ngây thơ như vậy, rõ ràng trên mặt cậu bé vẫn còn nét trẻ con, rõ ràng cậu bé chỉ mới chín tuổi.
Tô Tiếu Tiếu đỏ hoe mắt ôm con vào lòng, có ngàn vạn lời lại chỉ nói được một câu: “Con làm mẹ sợ chết mất,
con có biết không?”
Thân là một người nhà quân nhân, cô biết trẻ con dám làm việc nghĩa là chuyện theo lý thường, con trai cô là con trai của quân nhân, cô nên cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân đã dạy ra được một đứa con trai như vậy. Nhưng thân là một người mẹ, cô chỉ muốn con mình được bình an, đứng ở góc độ và lập trường khác nhau, đây là hai loại cảm xúc mâu thuẫn cực điểm đến mức cô không có cách nào thảo luận sự đúng sai trong chuyện này. Cậu bé đã có sắp xếp tốt nhất cho chuyện này, hơn nữa còn toàn thân trở ra, chớ nói cậu bé chỉ chín tuổi, cho dù
mười chín tuổi hay hai mươi chín tuổi cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng qua đây để cô ôm nào?
Đại Bảo và Tiểu Bảo đi ôm cô, Tô Tiếu Tiếu xoa đầu mỗi đứa trẻ: “Các con thấy việc nghĩa hăng hái làm đều là trẻ ngoan, các con đều rất giỏi, nhưng cũng phải nhớ sau này cho dù làm chuyện gì, điều kiện tiên quyết nhất định phải đảm bảo an toàn cho bản thân, sau này có gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy việc đầu tiên là nên đi cầu cứu người lớn mà không phải tự mình xuống nước cứu người, vì các con vẫn còn là trẻ con. Trước khi mười tám tuổi không thể làm chuyện nguy hiểm này, có thể đồng ý không?”
Theo quan điểm của Tô Tiếu Tiếu, nhiệm vụ quan trọng của đám trẻ là trưởng thành khỏe mạnh, an toàn luôn xếp ở vị trí đầu, khi bọn họ tròn mười tám tuổi có thể tự mình làm chủ thì cô sẽ tôn trọng sự lựa chọn của bọn
trẻ.
Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Cháu biết rồi thưa cô.
Cơm Nắm ôm Tô Tiếu Tiếu cọ cọ, cậu bé biết mình có khả năng đã dọa mẹ sợ rồi: “Mẹ ơi con rất ổn, cũng biết mình đang làm gì, mẹ thật sự không cần lo cho con, mỗi ngày con theo cha rèn luyện cơ thể rất tốt, con vốn còn muốn ra biển bơi mùa đông nữa cơ, đáng tiếc cha không cho. Con đã đồng ý với cha khi cha không ở nhà phải bảo vệ mẹ và các em, con sẽ không nuốt lời.
Tô Tiếu Tiếu ôm chặt đứa trẻ, nuôi con trăm tuổi lo đến một trăm mới đúng: “Con còn muốn bơi mùa đông nữa à? Cơm Nắm, con chỉ là một đứa trẻ chín tuổi thôi, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối con không thể chống cự lại được, ví dụ như cậu hai có thể dễ dàng gánh năm mươi cân thóc nhưng con không thể gánh được, vì con còn nhỏ, sức của con vẫn chưa đến mức độ đó, có sự nhận biết chính xác về sức lực của mình mới là điều mà người đàn ông chân chính nên làm, cho nên sau này gặp những chuyện này giao cho người lớn giải quyết được không?” Đứng trước nguy hiểm, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành là điển hình của người mẹ hiền từ và người cha quả cảm lại hoàn toàn khác nhau trong cách dạy dỗ các con. Tô Tiếu Tiếu sẽ dạy con tránh xa nguy hiểm, đừng lại gần nguy hiểm, còn Hàn Thành sẽ dạy đám trẻ đối diện với nguy hiểm, khi năm tuổi trèo cây cũng thế, khi tám tuổi học bơi cũng thế. Hàn Thành sẽ đích thân dẫn con trèo cây, cũng sẽ đích thân dẫn con bơi vào xuống đáy biển để
đám trẻ biết nguy hiểm ở đâu, khi gặp nguy hiểm nên tránh nguy hiểm thế nào.
Hai loại lý tưởng này đều không có xung đột, bằng không cũng không dạy ra được đứa trẻ như Cơm Nắm. Cơm Nắm lắc đầu: “Không bơi không bơi ạ, nước mùa đông lạnh lắm, con mới không xuống đó chịu tội đâu. Mẹ ơi con biết rồi, con thật sự biết rồi mà, con đoán không có nguy hiểm nên mới xuống, mẹ tin con có được không? Mẹ mau đi nấu chân giò đi, rất lâu rồi con chưa ăn chân giò mà mẹ nấu, hỏng rồi, quên lấy rơm về rồi. Cơm Nắm biết mẹ lo lắng cho mình, ôm Tô Tiếu Tiếu cọ tới cọ lui.
1014 chữ
Chương 405: Chân giòLý Ngọc Phụng đã đi ra ngoài: “Bà đi lấy rơm, Cơm Nắm, cháu uống thêm bát canh gừng nữa đi, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng uống một bát rồi vào nhà ngoan ngoãn ngồi đợi.
Đám trẻ: “Bọn cháu biết rồi, bà ngoại/ bà nội”
Lý Ngọc Phụng rất nhanh đã mang rơm về, sau khi đốt Tô Tiếu Tiếu đặt chân giò lên nướng thẳng đến khi da heo hơi đen lại, phát ra loại mùi cháy mang theo mùi rơm thì cô mới đặt chân giò vào trong nước ấm, nhẹ nhàng
cạo sạch lớp cháy đen.
Đám trẻ bị mùi hương thu hút đi qua, đều tới vây xem Tô Tiếu Tiếu kho chân giò.
Lý Ngọc Phụng ngại bọn trẻ vướng bận, lại đuổi tất cả mau vào phòng.
Kỹ thuật chặt của Tô Tiếu Tiếu không ra làm sao nên chân giò là Lý Ngọc Phụng phụ trách chặt, một cái chân giò nguyên chỉnh sau khi chặt xong ước chừng được đầy một chậu to, Lý Ngọc Phụng nhìn lại cảm thấy đau lòng
nhưng nghĩ đến Cơm Nắm xuống nước cần phải bồi bổ cơ thể tốt mới dễ chịu hơn một chút.
Dầu cho vào nồi lại thêm đường trắng vào chảo đợi hòa tan, sau đó bỏ chân giò đã để ráo nước xuống xào ra nước màu, lại thêm lượng nước vừa đủ vào, bỏ thêm xì dầu và muối vào chỉnh vị, cuối cùng cho thêm gừng thái lát, đại hồi và một nắm hành lá thắt nút, đậy nắp đun trên lửa nhỏ chừng nửa tiếng mới chuyển nó vào trong nồi đất đã lót mộc nhĩ và hoa hiên vàng dùng củi lửa đun chậm.
Sau chừng một tiếng mới bưng cả nồi lẫn bếp lên bàn.
Chân giò hầm mềm nát cả xương vào miệng là tan, da heo đốt trụi còn mang theo mùi thanh của rơm rạ, sau khi bỏ xương dằm nát lại chan thêm chút nước sốt vào cơm, Bánh Bao nhỏ khỏi cần nói, đến ngay cả Bánh Trôi nhỏ cũng ăn thêm non nửa bát.
Lý Ngọc Phụng lại càng ép Cơm Nắm ăn thêm hai miếng nói là bồi bổ cơ thể, Cơm Nắm nhỏ vốn không muốn đặc biệt, nhưng tâm ý của bà ngoại nên cậu bé cũng chỉ đành vui lòng nhận lấy.
Tô Vệ Dân và Tô Chấn Hoa đi tới công xã họp nên vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện này Tô Tiếu Tiếu dự định đến đây là thôi, cũng không nhắc tới thêm nữa.
Dương Lâm không gạt Dương Nam Hoài và Đổng Minh Nguyệt, còn nói cả chuyện Cơm Nắm nhảy xuống nước
cứu người ra luôn.
Đổng Minh Nguyệt hiếm khi lạnh mặt: “Lâm nhi, hôm nay mẹ nói thẳng luôn ở đây, cho dù con có ế cả đời cũng không thể lấy một người như thế về nhà. Người không hiểu tự trọng tự ái như vậy lấy về cũng chỉ gây họa, sau này con đi đâu mẹ cũng sẽ theo con, mẹ không tin cô ta còn dám tới gần?
Vốn cảm thấy Lưu Thủy Tiên tuy là một quả phụ nhưng nếu nhân phẩm tốt còn có thể không so đo, nhưng không ngờ cô ta để đạt được mục đích lại làm ra loại chuyện như vậy, còn hại Cơm Nắm phải xuống nước cứu
người trong trời lạnh như vậy nữa.
Dương Nam Hoài hỏi: “Con chắc chắn Cơm Nắm không sao chứ? Trời lạnh như vậy cũng đừng để bị viêm phổi.
Dương Lâm đáp: “Sau khi con đưa về nhà họ Tô, cậu bé đã lập tức đi tắm nước nóng, chị hai nhà họ Tô cũng đang đun canh gừng, Cơm Nắm nhìn cũng chắc chắn, chắc hẳn không sao đâu ạ?
Dương Nam Hoài và Đổng Minh Nguyệt vô cùng lo lắng cho Cơm Nắm, gấp như con kiến trên chảo nóng lại sợ bọn họ tùy tiện xuất hiện nhà sẽ rước tới phiền phức cho nhà họ Tô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn phái Dương Lâm mượn cái cớ đi tới nhà họ Tô nghe ngóng tin tức.
Dù sao Cơm Nắm cũng không nhận ra Dương Lâm, sẽ không gây rối gì cả.
Trong nhà thứ lấy ra được đều là đồ mà Hàn Thành đưa tới, Đổng Minh Nguyệt cảm thấy cũng không cần thiết
phải đưa lại, nghĩ ngợi một chút lại lấy mấy quả táo và lê làm thành kẹo hồ lô, đợi trời tối sau khi mọi người ăn cơm xong mới kêu Dương Lâm quà tặng cho đám trẻ.
Lý Ngọc Phụng và Tô Tiếu Tiếu vẫn rất lo cho Cơm Nắm nhỏ, cảm lạnh cũng không lập tức phát tác ngay được, lỡ như nửa đêm phát sốt cảm mạo mới phiền phức.
Lý Ngọc Phụng nghĩ rồi lại đi đun canh gừng, đứa trẻ có dạ dày tốt như Cơm Nắm sau khi ăn no lại uống thêm
một bát canh gừng vào đã sắp no căng thủng da bụng.
Cơm Nắm hỏ: “Bà ngoại, cháu thật sự không muốn uống nữa đâu, cháu thật sự không sao mà.” Bánh Bao nhỏ vừa nghe được đã chạy bịch bịch bịch tới, nhón mũi chân túm áo anh lớn: “Ăn ơi, uống…” Cơm Nắm nhỏ đưa bát đến bên miệng cậu bé, Bánh Bao nhỏ dùng hai bàn tay thịt nhỏ ôm cát bát uống một hớp
lại lập tức đẩy ra ngay, cay đến mức gương mặt nhỏ bánh bao của cậu bé nhăn thành thang bao mười tám nếp
gấp, còn “phi phi phi phi” ra sức phun nước bọt.
Bộ dáng tức cười đó chọc cho cả nhà đều bật cười ha ha.
Tô Tiếu Tiếu rót chút nước ấm cho cậu bé uống: “Xem sau này con còn dám thứ gì cũng nhét vào miệng hay
không”
Bánh Bao nhỏ mới chẳng sợ đâu, còn chép miệng gật đầu: “Phải măm.”
995 chữ
Chương 406: Hết cáchThật là hết cách với cậu bé.
Dương Lâm tới đúng lúc này. Tô Vệ Dân nhìn thấy anh ta tới cũng rất ngạc nhiên, nhiều năm như vậy nhưng
đây vẫn là lần đầu tiên anh ta bước chân vào sân nhà bọn họ: “Muộn như vậy Tiểu Dương tới đây có chuyện gì
không?”
Dương Lâm lắc đầu: “Không, không có gì, chỉ là tới thăm Cơm Nắm thôi ạ, đúng rồi, mẹ cháu làm ít kẹo hồ lô kêu cháu cầm tới cho bọn trẻ nếm thử.
Tô Vệ Dân nhìn Cơm Nắm rồi lại nhìn Dương Lâm: “Thăm Cơm Nắm?” Từ khi nào Dương Lâm ta lại quen Cơm
Nắm chứ? Cơm Nắm nhỏ biết ông ngoại và cậu hai không biết chuyện mình rớt xuống nước, nên nói chêm vào, tiến lên nhận kẹo hồ lô: “Oa, có kẹo hồ lô ăn rồi, cảm ơn thầy Tiểu Dương”
Bánh Bao nhỏ nghe được chữ “kẹo” đã vung đôi chân ngắn xông tới: “Ăn ơi, kèo kèo…”
Đổng Minh Nguyệt biết trẻ con nhà họ Tô đông nên làm một xâu rất nhỏ, trên mỗi xâu cũng chỉ có ba quả, Cơm
Nắm nhỏ hỏi Bánh Bao nhỏ: “Em muốn táo hay là lê?” Thật ra hỏi cũng như không hỏi, Bánh Bao nhỏ vốn không
kén chọn.
Bánh Bao nhỏ người ta tự mình duỗi tay tới lấy, thuận tiện cầm một xâu nhét vào trong miệng.
Mấy đứa trẻ khác cũng đi qua mỗi người cầm một xâu, bị ngắt lời như vậy khiến Tô Vệ Dân cũng quên mất
Dương Lâm tìm Cơm Nắm làm gì.
Dương Lâm chủ yếu là xem Cơm Nắm có sao hay không, thấy cậu bé vui vẻ, tinh thần cũng rất tốt mới yên tâm
hơn: “Vậy cháu về trước, mọi người từ từ ăn”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Em tiễn anh”
Lý Ngọc Phụng từ trong nhà lấy chút đồ đuổi theo, thuận tay mang đến cửa: “Tiểu Dương, cầm cái này về ăn đi? Dương Lâm liên tục xua tay: “Không cần đâu thím Lý, bình thường thím cho chúng cháu đã đủ nhiều rồi” Lý Ngọc Phụng nhét vào tay anh ta: “Cháu còn khách sáo với thím làm gì? Đúng rồi, thím Lý nhắc nhở cháu một
câu, Lưu Thủy Tiên thật sự có ý đó với cháu, hôm nay còn kêu thím làm người thuyết phục, đương nhiên thím
không đồng ý, nếu như cháu không có ý đó với cô ta thì vẫn nên để ý một chút, thím thật sự sợ cô ta lại làm liều
tiếp”
Sắc mặt của Dương Lâm trắng bệch, lắc đầu đáp: “Thím Lý, tác phong của nhà chúng cháu nghiêm cẩn, gia môn trong sạch, cháu, cháu và cô ta không có bất cứ trao đổi riêng tư nào…”
Lý Ngọc Phụng thở dài: “Thím biết con người của cháu cho nên mới kêu cháu chú ý một chút, loại chuyện này
cho dù ai đúng ai sai chung quy đều sẽ nghiêng về phía đồng chí nữ. Dương Lâm gật đầu: “Cháu biết rồi, cảm ơn thím Lý, đồng chí Lưu, cô ta không sao chứ ạ?”
Tuy rằng anh ta không có dự định sống chung với Lưu Thủy Tiên nhưng lỡ như cô ta có chuyện gì thì anh ta vẫn
không yên tâm.
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Chỉ cẩn khi ấy có thể tỉnh lại là không sao rồi, phát sốt cảm mạo mấy ngày cũng có thể
khỏe lại.
Dương Lâm cũng gật đầu: “Tóm lại hôm nay cảm ơn các thím, vậy cháu về trước đây, cũng may Cơm Nắm không
có chuyện gì, nếu Cơm Nắm có chuyện, cháu…”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Không sao, sau này Cơm Nắm biết bản thân đã giúp cậu cũng sẽ rất vui vẻ”
Dương Lâm nhìn về phía Lý Ngọc Phụng theo bản năng: “Thím, các thím đều biết cả rồi?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Trong nhà chỉ có em và mẹ em biết thôi, còn những người khác không biết, tóm lại sau
này gặp phải khó khăn gì thì mọi người cùng nhau bàn bạc giải quyết, tuyệt đối đừng tự mình gánh vác, nếu như anh muốn tìm đối tượng, mẹ anh có thể ra mặt kêu bà mai Từ giới thiệu cho anh, nhưng em cảm thấy ngày
tháng anh cách về thành phố chắc hẳn không xa nữa đâu, về thành phố rồi lại tìm sau sẽ bớt đi một vài phiền phức không đáng có”
Dương Lâm lắc đầu thành cái trống bỏi, ra sức xua tay bảo: “Không không, sau này không tìm nữa. lần này anh ta thật sự sợ rồi, vất vả lắm mới sinh ra một chút hảo cảm với đồng chí nữ, vậy mà lại náo loạn thành ra như vậy.
Trải qua
Tô Tiếu Tiếu nói: “Ngược lại cũng không cần một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô gái tốt vẫn còn rất nhiều, chỉ cần anh thật lòng muốn tìm vẫn có thể gặp được người thích hợp thôi” Dương Lâm vẫn lắc đầu: “Chuyện này vẫn để sau này lại nói sau. Dù sao anh ta vẫn sợ. Dương Lâm khom người với Lý Ngọc Phụng: “Thím Lý, cháu thay mặt người nhà cháu cảm ơn cả gia đình thím,
có thể gặp được người tốt như gia đình thím là phúc của bọn cháu, cũng là phúc của Cơm Nắm và Bánh Đậu
Lý Ngọc Phụng tránh sang bên cạnh một chút: “Tiểu Dương, cháu thiệt tình, cháu đang làm gì thế hả? Đổi lại là
ai thì bọn thím cũng sẽ giúp một tay thôi, cháu không cần khách sáo như vậy. Dương Lâm hít một hơi thật sâu: “Tóm lại có cần gì thì các thím cứ việc sai cháu làm, cháu về trước đây ạ?
1045 chữ
Chương 407: Giới thiệuLý Ngọc Phụng gật đầu: “Về đi”
Tô Tiếu Tiếu bổ sung một câu: “Anh Dương, anh thật sự không cần mang gánh nặng tâm lý đâu, đây là chuyện
rất bình thường, tóm lại có gì cần cứ việc qua đây nói một tiếng nhé.
Dương Lâm quay đầu lại: “Cảm ơn”
Đợi anh ta đi xa rồi, Lý Ngọc Phụng mới bảo: “Đứa trẻ rất tốt, sao lại không gặp được người tốt chứ.
Tô Tiếu Tiếu ôm cánh tay bà ấy bảo: “Mẹ, nếu như thật sự có cô gái thích hợp ngược lại có thể giới thiệu cho anh
ấy một cô”
Lý Ngọc Phụng lắc đầu: “Con nghĩ ai cũng là con sao, kéo dài đến tận hai mươi mấy mới kết hôn, cô gái trẻ mười tám hai mươi tuổi cũng không có chủ đề có thể nói với cậu ấy, duyên phận của mỗi người khác nhau, con có thể
gặp được Hàn Thành, cậu bé chắc chắn cũng có thể gặp được người thích hợp với mình, chỉ là duyên phận vẫn
chưa tới mà thôi”
Một cơn gió thổi qua, Tô Tiếu Tiếu lạnh đến mức run lập cập: “Vẫn là mẹ con thấu đáo, chúng ta mau vào nhà đi,
lạnh quá
trời”
Lý Ngọc Phụng ôm chặt con gái một chút, kéo cổ áo của cô lên: “Mẹ đan cái khăn quàng cổ đó cho con sao không lấy ra mà dùng?”
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Ngày mai lấy ra giặt một chút cho bớt mùi long não rồi dùng sau ạ”
Lý Ngọc Phụng nhấn đầu con gái: “Mẹ mới giặt chưa được bao lâu, chỉ có con thích sạch sẽ”
Tô Tiếu Tiếu cọ vào người mẹ mình: “Con là con gái mẹ, còn không phải học theo mẹ sao?”
Lý Ngọc Phụng nhìn cô với vẻ bực bội: “Con đó.
Nói chuyện một lúc như vậy, Bánh Bao nhỏ đã ăn sạch một xâu kẹo hồ lô, còn đòi các anh muốn ăn thêm, mẹ
nói không thể cho Bánh Bao nhỏ ăn quá nhiều kẹo nên các anh đều không dám cho cậu bé ăn nữa.
Tô Tiếu Tiếu tiến vào bế khúc thịt nhỏ đòi ăn kẹo lên: “Hôm nay không thể ăn nữa, đi đánh răng với mẹ nào.
Bánh Bao nhỏ vẫn rất nghe lời mẹ nói, ôm cổ mẹ cọ cọ: “Ngon…”
Tô Tiếu Tiếu ôm đứa trẻ đi ra ngoài: “Ngon cũng không thể ăn nữa, bằng không phạt con một tuần không được