ngon
lắm ạ, năm sau ông chủ mở thêm mấy cửa tiệm nữa đi a
””
Tô Tiếu Tiếu hỏi ông ta bao nhiêu tiền nhưng có thế nào ông chủ cũng không chịu nhận, nói là nhà mình rán để
tối ăn, cho đám trẻ ăn một chút cũng không sao.
Mở cửa làm ăn mọi người đều không dễ dàng, Tô Tiếu Tiếu không đồng ý, cứ theo giá thị trường trả tiền mới
chịu
Bánh
dẫn đám trẻ rời đi.
Bao nhỏ còn quay đầu lại vẫy tay với ông chủ: “Tạm biệt ông chủ, bọn cháu ở gần đây có thời gian lại qua
đây chơi với chú
Nói xong còn vung vẩy chân, vui vẻ để anh hai cõng về nhà.
Ông chủ nhìn người nhà này mà cảm thán cả gia đình lớn lên đẹp, lòng dạ cũng tốt, con cái lại thông minh, còn
đứa này đẹp hơn đứa kia, rất vượt trội.
Miễn cả một quá trình lớn làm cơm tối khiến buổi chiều Tô Tiếu Tiếu cũng thoải mái hơn rất nhiều. Mùa đông ở thủ đô rét căm căm, lạnh quá ư là lạnh, Hàn Thành cố hết sức không để Tô Tiếu Tiếu động vào nước
lạnh, nếu cần cọ rửa anh cũng sẽ ôm hết vào người.
Xung quanh lần lượt vang lên tiếng pháo, Hàn Thành bưng một lò than nhỏ vào trong phòng sẵn rồi đặt thức ăn
lên trên lò than, châm thêm một dây pháo dài trong viện, vậy là bữa cơm tất niên năm đầu tiên tới thủ đô chính
thức bắt đầu.
Món ăn vừa lên bàn, đám trẻ đã từng thấy không ít sự đời đều mở to mắt, “oa oa oa” không ngừng: “Một mâm thật to, thật phong phú!”
Ông chủ nói vô cùng phong phú đã không đủ để hình dung một mâm thức ăn này, tám món ăn chính như vịt nướng, gà luộc, tôm đỏ au, bào ngư nhỏ, thịt nướng, thịt viên, cá phi lê và thịt bò được chia ra bày gọn gàng ở trên cùng, đón tết mọi người chú trọng ý nghĩa, đều thích mấy con số liên quan đến cát lợi như sáu hoặc tám, phỏng chừng bên dưới chính là các loại đồ chay lót đáy như nấm hương, mộc nhĩ, nấm kim châm, bông cải xanh. Những năm này món ngon mà Tô Tiếu Tiếu từng nấu qua không ít, nhưng món ngon phong phú như vậy lại bày
biện đẹp như vậy, đừng nói là đám trẻ mà ngay cả Hàn Thành cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Hàn Thành đáp: “Không ngờ cơm tất niên còn có cách ăn như vậy, cũng rất mới mẻ”
Tô Tiếu Tiếu chỉ cười mà không đáp, kiếp trước quê cô đón ngày lễ ngày tết hoặc là làm đám hiếu đám hỉ đều có
tập tục ăn món bày sẵn. Bình thường cô muốn làm món ăn ở nhà cũng không đủ cho nên chưa từng nghĩ đến
việc mình tự làm.
985 chữ
Chương 527: 1978Cô cũng không ngờ đến ở thời đại vật chất khan hiếm như vậy lại nhìn thấy một mâm thức ăn phong phú đến
thế trong một cửa tiệm nhỏ không bắt mắt. Cho nên hôm nay dù cô không muốn cũng phải thừa nhận cô có làm
thế nào cũng không thể bày một bữa cơm tất niên tốt hơn mâm cơm này.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Đây là năm đầu tiên chúng ta trải qua ở thủ đô, chúc mọi người năm mới an khang thịnh
vượng, vạn sự như ý, các con, ăn cơm thôi!”
Đám trẻ vui vẻ muốn xỉu đặc biệt là Bánh Bao nhỏ, trong mâm cơm món gì cũng có, quả đúng là thiên đường
của đứa phàm ăn
Cơm Nắm thay mặt bảo: “Ăn cơm thôi, chúc chúng ta năm sau giống như mâm cơm này, vui cười ha ha, năm nào cũng dư dả!”Mùa xuân năm một chín bảy tám trôi qua rất nhanh như thể mới ăn một bữa cơm tất niên đêm xuân xong, một năm này đã ăn qua rồi.
Vừa đến thủ đô, người thân thích có thể đi cũng không nhiều, Tô Tiếu Tiếu dẫn đám trẻ bớt thời giờ tới nhà Hàn Tùng Bách và Trụ Tử chúc tết, nhận được vài bao lì xì lại phát ra mấy bao lì xì, xem như là thăm người thân. Khoảng thời gian này gần như ngày nào Bạch Lan cũng qua để bàn bạc chi tiết việc mở tiệm với Tô Tiếu Tiếu, bọn họ quyết định tạm thời vẫn sẽ dùng nhà Bạch Lan làm tiệm. Nhà cô ta chừng mấy trăm mét vuông, cô ta và Trần Bình An mỗi người ở một gian còn thừa lại mấy căn phòng. Từ thứ hai đến thứ sáu Trần Bình An đều đến trường, đến cuối tuần mới về nhà nên nhà cô ta lớn phòng nhiều, bình thường một mình cô ta ở cũng lãng phí. Kết cấu căn nhà đó của Bạch Lan vừa vặn là nhà bếp thông với hai căn phòng lớn, chỉ cần mở thông hai gian này và mở một cánh cửa trên tường giáp giữa nhà bếp và gian liền kề là có thể dùng để tiếp đón khách. Nếu thời tiết mùa hè mà tốt còn có thể bày mấy bàn ở trong sân, tạm thời quy mô như vậy cũng đủ rồi. Đợi qua hai năm nữa hộ cá thể có thể treo biển kinh doanh rồi lại cân nhắc chuyển đến nơi khác rộng hơn và thích hợp hơn để nấu
com.
Bọn họ dự định qua mười lăm tháng giêng sẽ tìm thợ tới khai công, tranh thủ có thể mở tiệm làm ăn trước khi khai giảng.
Mùng tám đầu năm Hàn Thành đã đi tới phòng thí nghiệm báo cáo, công tác báo danh chính thức của nghiên cứu sinh phải hoàn thành trước cuối tháng hai. Hàn Thành đã báo danh xong nhưng phải đến giữa tháng ba mới có thể lấy được thẻ dự thi, giữa tháng năm mới thống nhất thi toàn quốc, có nghĩa Hàn Thành vẫn còn mấy tháng để ôn tập.
Đối với kỳ thi nhập học nghiên cứu sinh lần này, Hàn Thành quyết chí nhất định phải đỗ, bắt đầu từ mùng một tết đã khôi phục trạng thái ôn tập căng thẳng, đám trẻ biết cha phải thi cử cũng không làm phiền anh mà để anh yên tâm ôn tập.
Bạn học học bá Cơm Nắm cầm sách của cha đọc một lúc phát hiện ra! Đọc! Không! Hiểu! Đứa trẻ hậm hực vài phút sau đó thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải chăm chỉ học vững kiến thức căn bản đầu cấp ba mới được.
Thời gian khai giảng của Tô Tiếu Tiếu cũng là cuối tháng hai, thời gian khai giảng của đám trẻ cũng tương tự. Người khai giảng sớm nhất trong nhà lại là Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ. Hai đứa trẻ từ nhỏ đã được anh trai cõng lên lớp nên không cảm thấy xa lạ với trường học, có thể kết bạn mới trong trường khiến một người xã giao phóng khoáng như Bánh Bao nhỏ còn rất mong chờ, ngày nào cũng hỏi mẹ khi nào mới có thể đi học làm quen
bạn mới.
Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ học trường mẫu giáo gần trường đại học thủ đô, mới sáng Hàn Thành đã làm xong thủ tục nhập học. Năm nay thời gian khai giảng của trường mẫu giáo sớm hơn năm ngoái một chút, trước đó đều theo kịp đại học khai giảng, qua mười năm tháng giêng mới khai giảng.
Thời buổi này phần lớn người đều không có ý thức đưa trẻ con đến trường mẫu giáo, cũng không có nhà trẻ tư nhân mà đều là nhà trẻ thuộc chính phủ và các đơn vị. Bất cứ gia đình nào có người chăm trẻ đều sẽ không đưa tới nhà trẻ.
Ngày đầu tiên đi học, hai bé con dậy còn sớm hơn cả bình thường. Bọn trẻ đều không có thói quen ngủ nướng, đến giờ nên rời giường đều sẽ dịu mắt lăn một cái bò dậy. Trời lạnh như vậy ra ngoài học cũng vất vả nhưng không có cách nào khác, qua vài ngày nữa hai anh trai và Tô Tiếu Tiếu phải đi học, trong nhà thật sự không có ai chăm bọn trẻ.
Nhà trẻ cũng không xa, đi đường chỉ trong vòng mười phút, qua trường tiểu học trước là đến nhà trẻ.
Trời hôm nay đẹp, mấy ngày gần đây cũng không đổ tuyết, mặt trời đã sớm treo trên cao, cả gia đình dứt khoát lên đường đưa hai đứa bé đến trường học.
1017 chữ
Chương 528: Than thởCổng nhà trẻ toàn là bạn nhỏ có chứng rối loạn lo âu khi chia tay đang khóc nghiêng trời lệch đất, bạn nhỏ Đường Điềm Điềm hôm đó gặp được cũng ở trong này, đang nước mắt nước mũi tèm nhèm ôm chân bà kiên quyết không chịu vào.
Đối với loại hành vi này, bạn nhỏ Bánh Bao nhỏ thật sự không thể hiểu nổi mới ghé lên đầu vai Cơm Nắm hỏi anh: “Anh hai, tại sao mọi người đều khóc thảm như vậy? Lẽ nào đi nhà trẻ không vui sao?”
Cơm Nắm đáp: “Bọn họ cũng chưa từng đi nhà trẻ sao biết có vui hay không, bọn họ là không nỡ rời khỏi người nhà”
Bánh Bao nhỏ vẫn không hiểu: “Nhưng không phải buổi tối các anh sẽ tới đón bọn em về hay sao? Rời có một lúc cũng không được sao?”
Bằng không sao lại nói nếu như toàn bộ trẻ em đều dễ chăm như Bánh Bao nhỏ thì làm sao còn có phụ huynh bị bệnh tim gì đó chứ.
Hàn Thành thả Bánh Trôi nhỏ xuống, dặn dò cô bé: “Bánh Trôi nhỏ ngoan ngoãn đi chung với anh trai, nghe lời giáo viên, nói anh trai đừng phá phách, buổi chiều tan học cha sẽ tới đón các con.
Bánh Trôi nhỏ cong đôi mắt lại, ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi thưa cha, con sẽ chăm sóc anh trai thật tốt. Hàn Thành: “…” Hình như anh không có ý này nhưng con trai phá hơn con gái, có vẻ cũng là chuyện như vậy đấy. Bánh Trôi nói xong còn chạy bịch bịch bịch tới bên cạnh Đường Điềm Điềm: “Em Điềm Điềm, em cũng tới nhà trẻ học sao?”
Bà nội Điềm Điềm nhìn thấy Bánh Trôi nhỏ đi qua mới xem như thở phào nhẹ nhõm: “Điềm Điềm cháu xem, chi Bánh Trôi nhỏ và anh Bánh Bao nhỏ cũng phải đi nhà trẻ, mọi người đều phải đi nhà trẻ, cháu đừng sợ, đi chơi với chị Bánh Trôi nhỏ được không?”
Bánh Trôi nhỏ lấy một viên kẹo trong cặp sách đưa cho Đường Điềm Điềm: “Nào, em Điềm Điềm, chị mời em ăn kẹo, chúng ta cùng vào trong thôi”
Lúc này Đường Điềm Điềm mới nắm tay Bánh Trôi nhỏ tách khỏi bà nội.
Bánh Bao nhỏ chun mũi với vẻ mặt ghét bỏ, nói như ông cụ non: “Cô gái nhỏ phiền phức khóc cái là không chịu ngừng cũng thôi đi, sao ngay cả mấy em trai này cũng thích khóc như vậy?”
Bánh Bao nhỏ ngầm thừa nhận mình là anh, nhưng thật ra cậu bé chỉ lớn nhanh thôi, nhìn hình thể chính là đứa trẻ lớn nhất ở đây, trong những đứa trẻ này cũng chỉ có Đường Điềm Điềm nhỏ hơn cậu bé vài tháng còn phần lớn bạn nhỏ đều lớn hơn cậu bé và Bánh Trôi nhỏ.
Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống xoa đầu Bánh Bao nhỏ: “Bánh Bao nhỏ là anh, phải chăm sóc tốt cho hai em gái, không được bắt nạt bạn học càng không được đánh nhau, nghe chưa?”
Bánh Bao nhỏ gật đầu: “Con biết rồi thưa mẹ, mấy ngày này mẹ đã nói rất nhiều lần rồi đó.
Bánh Bao nhỏ nắm tay Bánh Trôi nhỏ, Bánh Trôi nhỏ nắm tay Đường Điềm Điềm, ba đứa trẻ nắm tay nhau vui vẻ đi vào lớp, bà nội Điềm Điềm mới xem như yên tâm.
“Cũng may có con nhà các cháu, bằng không Điềm Điềm nhà bọn thím không biết còn khóc đến khi nào nữa. Bà nội Điềm Điềm bảo.
Gần đây Tô Tiếu Tiếu gặp bà nội Điềm Điềm vài lần cũng nói chuyện vài câu, xem như là hàng xóm thân quen: “Phần lớn trẻ con đều như vậy, khóc vài ngày là quen ngay ấy mà.
Bà nội Điềm Điềm cảm thán: “Vẫn là nhà các cháu biết dạy con, cháu nhìn xem là con nhà các cháu ngoan nhất. Tô Tiếu Tiếu dắt Bánh Đậu nhỏ đi về, chuyến hướng câu chuyện, hỏi: “Điềm Điềm tròn ba tuổi rồi sao ạ? Sao nhỏ
như vậy đã đi nhà trẻ rồi?”
Bà nội Điềm Điềm: “Sắp ba tuổi rưỡi rồi, cơ thể con bé yếu lớn lên chậm, lẽ ra nên đưa tới từ nửa năm trước rồi, chỉ là vừa khóc vừa làm loạn không chịu vào, thím mềm lòng lại dẫn nó về, có thể nào năm nay cũng phải đưa
qua đây.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Thực ra ở nhà có người lớn chăm, đưa tới nhà trẻ chậm một chút cũng không sao”
Tinh thần của bà nội Điềm Điềm không tệ, nhìn tuổi tác cũng không lớn, phỏng chừng vẫn chưa đến năm mươi, chăm trẻ chắc hẳn vẫn rất thoải mái mới đúng.
Bà nội Điềm Điềm thở dài: “Tuy nói không vạch áo cho người xem lưng nhưng các cháu đều là người tốt nên thím cũng không giấu các cháu. Điềm Điềm là do đứa con trai không biết phấn đấu đó của thím khi về quê kết hôn với một thanh niên trí thức nữ khác rồi sinh ra, năm ngoái sau khi về thành, nữ thanh niên trí thức đó ngại nhà bọn thím nghèo, muốn trèo cành cao nên làm thủ tục ly hôn ném Điềm Điềm lại chạy theo người khác rồi. Con trai thím thay thế công việc của thím về thành, thím nhường việc của mình cho nó nên hiển nhiên phải từ chức, tiền lương công việc của thím vốn không cao làm sao nuôi nổi một nhà ba người bọn thím chứ? Không phải gần đây thím thấy mấy tiệm cơm tư nhân mở viết tuyển nhân viên sao? Nghĩ mình xương cốt vẫn xem như
không tệ, việc ở phân xưởng lúc trước của thím cũng không nhẹ nhàng hơn mấy việc rửa bát bưng bê này bao nhiêu, muốn đi thử việc một phen.
1007 chữ
Chương 529: Đại caBà nội Điềm Điềm nói rồi lại thở dài: “Mắt thấy thanh niên trí thức liên tục về thành, thím đoán qua một hai năm nữa cho dù không có đơn vị thu nhận thì toàn bộ thanh niên trí thức về quê đều sẽ được thả về hết, đến khi đó
có khả năng ngay cả công việc rửa bát cũng phải giành với những người trẻ tuổi sức dài vai rộng đó, thế thì thân xác già nua này của thím sao mà tranh nổi”
Nghe đến đây, Tô Tiếu Tiếu đưa mắt nhìn Hàn Thành, Hàn Thành hơi gật đầu.
Cô nói: “Bà nội Điềm Điềm, cháu dự định hợp tác với chị Bạch Lan ở nhà bên cạnh mở một tiệm cơm vừa vặn đang thiếu người, nếu như thím không ngại có thể tới chỗ cháu đi làm, nhưng toàn làm việc tay chân là sự thật” Bà nội Điềm Điềm nhìn cô với vẻ khó tin: “Cháu… không phải các cháu là sinh viên đại học thủ đô hay sao? Sao
còn mở tiệm cơm?”
Tô Tiếu Tiếu nói đùa: “Nuôi con vất vả, cũng phải làm chút nghề phụ mới có thể nuôi được bốn đứa trẻ trong nhà chứ ạ.
Bà nội Điềm Điềm lại tin là thật, gật đầu: “Cũng đúng, chút tiền trợ cấp lên đại học đó của các cháu không đủ nuôi bốn đứa trẻ, các cháu muốn mời thím, thím cảm ơn trời cảm ơn đất cầu còn chẳng được, làm sao còn có gì ngại với không ngại ở đây? Cháu yên tâm, năm nay thím mới có bốn mươi lăm tuổi, cơ thể khỏe mạnh, chồng thím đi sớm, một quả phụ như thím nuôi con trai tới lớn, bây giờ còn có thể nuôi cháu gái tới lớn.
Thật là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà một cảnh, trên đời này phần lớn người đều mang trọng trách tiến lên, nhưng cuộc sống vẫn cần phải trải qua, không phải sao?
Việc duy nhất Tô Tiếu Tiếu có thể làm chính là tăng tiền lương cho bà ta cao hơn một chút: “Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé, nhưng bên cháu phải cuối tháng hai mới có thể khai trương, không biết thím có thể đợi được
không?”
Bà nội Điềm Điềm thở phào một hơi: “Có thể có thể, bao lâu thím cũng đợi được, chúng ta hàng xóm láng giềng, hai người các cháu lại là sinh viên đại học còn có thể lừa thím được chắc?”
Lo nhân thủ xong xuôi, trong lòng Tô Tiếu Tiếu cũng chắc chắn hơn, nói thật, thuê mấy người không biết rõ ngọn ngành ở bên ngoài về cô thật sự không yên tâm, lòng đề phòng người không thể không có, cô và Hàn Thành không có thời gian ở trong tiệm, mà đám trẻ cũng không thể tránh cả ngày chạy trong tiệm được, Bánh
Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ vẫn còn nhỏ như vậy, cẩn thận một chút cũng không sai.
Trần Bình An khai giảng sớm, cậu ta cũng đi tới trường học báo danh vào sáng hôm nay. Cậu ta cũng hoàn toàn tin tưởng vô điều kiện vào gia đình Tô Tiếu Tiếu từ Hàn Thành xuống đến Bánh Trôi nhỏ, nên Bạch Lan làm ăn
chung với người như vậy cậu ta cũng hoàn toàn yên tâm rời đi.
Mười sáu tháng giêng, tiến hành động thổ.
Người sửa sân là Bạch Lan tìm tới, đều là tìm một vài người bản địa bán sức làm việc, cô ta vừa nói yêu cầu với
bọn họ đã bắt đầu keng keng coong cong rầm rầm rồi.
Mấy thứ như bàn và ghế Hàn Thành đã sớm liên lạc với bên thợ mộc đi làm, đợi công trình bên này xong xuôi có
thể đưa qua.
Về phần mua sắm mấy thứ như nồi bát muôi đĩa này thì lại là ông cụ ra mặt tìm người sắp xếp, mới sáng hôm nay chú lão Dương đã theo xe chuyển tới. Tiểu Ngũ cũng bắt đầu giúp ông cụ tìm nhà gần đó, sau này chú lão Dương vẫn sẽ ở nhà ông cụ.
Về phần yêu cầu đối với nhà ở, ông cụ kêu Tiểu Ngũ hỏi cháu trai nhà mình, mà yêu cầu duy nhất của Trụ Tử nhỏ chính là không thể quá xa nhà Cơm Nắm. Tiểu Ngũ cũng rầu rĩ, các ngõ xung quanh chỉ có mấy căn như vậy,
nhà có thể bán không nhiều lại còn khoanh phạm vi hẹp như thế, trong lúc nhất thời anh ta nào có thể biến ra một căn nhà được chứ?
Đi nhà trẻ đối với Bánh Bao nhỏ mà nói quả thật là như cá gặp nước, có nhiều bạn nhỏ như vậy chơi cùng cậu bé, nhìn thấy ai khóc là đi lên an ủi một phen, không thì vung nắm tay dọa sợ người ta không dám khóc trước, sau đó lại cười tủm tỉm cho người ta mượn đồ chơi của mình để chơi. Chỉ ngắn ngủi vài ngày đã thu phục được không ít bạn nhỏ nghiễm nhiên trở thành đại ca trong lớp. Mới đầu Bánh Trôi nhỏ có hơi không thích ứng được nhưng có Đường Điềm Điềm chơi cùng, còn có Bánh Bao nhỏ bảo vệ nên cô bé cũng thích ứng rất nhanh. Đến chiều Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đi tới đón, từ xa đã nhìn thấy bạn nhỏ trong lớp cung kính đi qua nói tạm biệt với Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ mỉm cười gật đầu ra hiệu cho đám trẻ lui, bộ dáng nhỏ “quỳ xuống vấn an bản điện hạ xong thì về nhà uống sữa đi” đó, làm đại ca này quả thực còn có phong phạm hơn cả Cơm Nắm. Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu với vẻ cạn lời.
1024 chữ
Chương 530: Giữ khách quenBỏ đi, yêu cầu duy nhất của Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đối với Bánh Bao nhỏ chính là không gây rối, giáo viên
còn đặc biệt đi qua nói Hàn Thần và Hàn Tinh xứng đáng là tấm gương tốt cho học sinh cả lớp noi theo, đã phát hoa hồng nhỏ cho bọn trẻ, chỉ là lượng cơm của bạn học Hàn Thần có hơi lớn, có khả năng còn phải đóng thêm tiền một suất ăn nữa mới đủ, bằng không cậu bé sẽ không đủ no.
Khi Bánh Bao nhỏ nhập học Tô Tiếu Tiếu đã nhắc nhở giáo viên trước rằng lượng cơm của đứa trẻ có hơi nhiều,
cũng đã giao phí hai suất cơm từ trước, bây giờ còn phải giao thêm một phần, lượng cơm này của Bánh Bao nhỏ thật đúng là một chọi ba.
Bánh Bao nhỏ đợi đám đàn em quỳ xuống vấn an xong mới chạy bịch bịch bịch qua ôm chân mẹ, ngửa cái đầu
nhỏ lên nói: “Mẹ ơi, con có thể đi ăn hồn đồn không? Buổi trưa con chưa ăn no, bây giờ bụng đói lắm rồi này. Bánh Trôi nhỏ bảo: “Anh tư, anh cũng đã ăn cả bánh in của em luôn rồi, sao vẫn còn đói?” Bánh Bao nhỏ mang vẻ mặt oan ức, chọc hai ngón tay vào nhau: “Vẫn đói mà…”
,
Tô Tiếu Tiếu có thói quen chuẩn bị ít đồ ăn vặt trong cặp sách của đám trẻ, Cơm Nắm lớn như vậy vẫn còn giữ
thói quen này, nhưng rõ ràng một hai cái bánh in vẫn không đủ cho Bánh Bao nhỏ nhét kẽ răng. Cách cơm tối còn một khoảng thời gian nữa, hai vợ chồng chỉ đành dẫn bọn trẻ đi ăn bát hồn đồn rồi mới về. Điều này khiến Tô Tiếu Tiếu lại càng quyết tâm nhanh chóng mở tiệm cơm hơn một chút, như vậy buổi trưa
cũng có thể kêu Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ qua đón em trai em gái về ăn cơm, không cần lo lắng vấn đề ở trường không ăn no nữa.
Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ trước khi khai giảng còn thêm một nhiệm vụ mới, đó chính là thiết kế tiệm cơm nhà
mình. Sân không có thay đổi nhiều, phá cái này đập cái kia sửa lò bếp một chút chỉ mất mấy ngày là có thể làm xong. Tô Tiếu Tiếu mua cho đám trẻ không ít nước màu, nói một khung sườn ra xong đã giao toàn bộ tiệm cơm cho trẻ thiết kế, thực đơn dự định giao cho bọn trẻ thiết kế nốt. Yêu cầu của cô ấy là nhất định phải khiến những vị khách đến ăn cảm thấy như đang ở nhà, trông thấy các mon ăn đều thèm rỏ dãi.
Cơm Nắm nói: “Mẹ ơi, bọn con vẽ đồ ăn ngon lên tường ngoài nhà, lại vẽ hai tiểu đồng đón khách kéo biểu ngữ
bên trên viết ‘chào mừng ghé thăm có được không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Tạm thời vẫn chưa thể trắng trợn như vậy được, bây giờ không cần quan tâm bên
ngoài, thiết kế bên trong và thực đơn là được.”
Trụ Tử nhỏ hỏi: “Dì Tô, thực đơn của các dì vẫn luôn cố định sao ạ?”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi rồi đáp: “Không phải, việc đầu tiên chúng ta phải làm chính là tạo dựng thương hiệu, cho