Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 231 - Chương 743: Phiên Ngoại Về Bọn Nhỏ 29 - Chương 745: Phiên Ngoại Về Bọn Nhỏ 31 [Toàn Hoàn Văn Xong]

nay

‘ vẫn luôn cùng nhau đối ngoại, nói là mặc chung một cái quần lớn lên cũng không quá. Cơm Nắm cũng chưa từng nghĩ đến phương diện đó, cái đầu thông minh như vậy chỉ cần dùng 0. 000001% cũng có thể nghĩ ra được là chuyện gì.

Nói thật, trước hôm qua Trụ Tử cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày này.

“Vẫn hài lòng về một em rể như anh đi?” Trụ Tử nghiêm túc hỏi cậu bé.

Cơm Nắm lại muốn chửi người, tùy tiện đổi người khác tới cậu bé đã sớm ra tay đấm cho bản mặt đó thay đổi toàn diện rồi, nhưng đối với Trụ Tử cậu bé thật sự không thể mắng được, nếu thật sự phải chọn một em rể cho mình, trên đời này thật không có ứng cử viên nào tốt hơn Trụ Tử, chỉ là chuyện anh em đột nhiên biến anh em rể này có thể cho cậu bé chút thời gian thích ứng được không? Rất phiền não.

“Chuyện từ khi nào?” Cơm Nắm hỏi.

“Tối hôm qua, trước tối hôm qua anh cũng chưa từng nghĩ đến phương diện đó. Trụ Tử thành thật đáp. “Bánh Trôi nhỏ chủ động?” Cơm Nắm hiểu Trụ Tử đến mức nào, nếu như nói dì Nhã Lệ chỉ thuận miệng nói một

câu như vậy đã có thể khiến cậu bé lập tức thay đổi tình cảm của mình đối với Bánh Trôi nhỏ thì thật sự đánh chết Cơm Nắm cũng không tin, chắc chắn là Bánh Trôi nhỏ làm gì đó.

Xưa nay chuyện lớn chuyện nhỏ Trụ Tử chưa bao giờ từng giấu Cơm Nắm, cậu bé gật đầu đáp: “Nhưng chuyện này em đừng nói trước mặt Bánh Trôi nhỏ, cô gái nhỏ da mặt mỏng”

Cơm Nắm nhìn Trụ Tử với vẻ một lời khó nói hết, nhất thời cũng không biết nên đồng tình với cậu bé hay là nên thông cảm, em gái nhà mình thế nào lẽ nào cậu bé còn không rõ sao? Cậu bé cũng chẳng muốn mỉa mai, ở trong mắt Trụ Tử hình như Bánh Trôi nhỏ mãi mãi dừng ở giai đoạn uống sữa cần có cậu bé đỡ bình, chỉ cần có cậu bé ở đây, Bánh Trôi nhỏ sẽ tự động thoái hóa về giai đoạn trẻ sơ sinh chẳng biết làm gì hết. Được rồi, một người muốn đánh một người muốn chịu, dù sao sau này người anh em này cũng bị Bánh Trôi nhỏ ăn chắc rồi, đều là anh chị em trong nhà cũng không có cách nói ai chịu thiệt hết.

1010 chữ

Chương 743: Phiên ngoại về bọn nhỏ 29

Cơm Nắm vỗ vai Trụ Tử, muốn nói một câu dặn dò phù hợp với thân phận anh trai tương tự như “sau này đối xử tốt với Bánh Trôi nhỏ một chút” nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành: “Sau này tốt với mình một chút. Đương nhiên Bánh Trôi nhỏ cũng không có khả năng bắt nạt Trụ Tử, nhưng đúng vậy, với mức độ thương yêu của Trụ Tử đối với Bánh Trôi nhỏ sau này chỉ có ngày càng nặng hơn, không biết sẽ biến mình một thành dạng gì nữa. Tuy rằng theo quan điểm của Trụ Tử lời này của Cơm Nắm có hơi chẳng hiểu tại sao, nhưng cậu bé biết Cơm Nắm đã chấp nhận chuyện này, dùng nắm đấm đụng vào vai cậu bé một cái, cười bảo: “Cảm ơn người anh em” Cơm Nắm ôm vai cậu bé, trêu chọc: “Nào nào nào, em rể tốt, gọi một tiếng anh hai nghe nào.

Trụ Tử nở nụ cười, học theo bộ dáng của Bánh Trôi nhỏ, thật sự gọi :”Anh hai”

“Đệt” Cả người Cơm Nắm nổi da gà, vội vàng buông cậu bé ra: “Tại sao Bánh Trôi nhỏ gọi dễ nghe như vậy còn anh vừa gọi cả người em đã nổi đầy da gà rồi, bỏ đi bỏ đi, em vẫn vô phúc được hưởng”

Tô Tiếu Tiếu cũng đã dậy, thấy hai thiếu niên đẹp trai mới sáng sớm đã ở trong sân làm loạn, vừa cười vừa hỏi

bọn họ: “Chào các bảo bối, nói gì mà vui vẻ như vậy?”

Cơm Nắm liếc mắt nhìn Trụ Tử theo bản năng, ý là “mẹ biết không?”

Trụ Tử hơi gật đầu.

Cơm Nắm lại muốn chửi người: “Sẽ không phải em là người biết cuối cùng trong nhà đấy chứ?”

Trụ Tử không để ý đến cậu bé mà chào hỏi Tô Tiếu Tiếu.

Cậu bé nhìn người phụ nữ dịu dàng lại xinh đẹp tắm trong ánh nắng mai, dường như thời gian lại quay trở về buổi chiều hai mươi năm trước khi cậu bé đeo giỏ ốc đá xuất hiện trước cửa nhà cô đó, khi ấy cô cũng xinh đẹp và dịu dàng như thế, lúc đó cậu bé còn tưởng mình đã gặp được tiên nữ: “Chào buổi sáng, dì Tô”

Tô Tiếu Tiếu nhìn bé trai tuấn tú nho nhã trước mặt này, thật sự là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng, cô hoàn toàn không ngờ mình thật sự đã nuôi được một con rể nhí.

Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại, giờ này cậu bé mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện ở đây lại thêm những lời mà Cơm Nắm vừa mới nói, hiển nhiên đã đoán ra được là chuyện gì.

Tô Tiếu Tiếu bảo: “Nào, giống như Cơm Nắm gọi mẹ cho mẹ nghe đi”

Rõ ràng là chuyện vui vẻ nhưng khi nghe được Tô Tiếu Tiếu nói lời này đột nhiên Trụ Tử giang hai cánh tay ôm chặt cô, cậu bé gần hai mươi năm chưa từng rơi nước mắt lại đỏ hoe mắt, nghẹn ngào gọi: “Mẹ!” Sau khi gọi xong câu “mẹ” này, nước mắt của Trụ Tử lại không kiềm chế được nữa như vỡ đê tuôn ra, hai mươi năm trước người mà cậu bé ngưỡng mộ nhất là Cơm Nắm và Bánh Đậu, bọn trẻ không có bất cứ quan hệ máu mủ gì với Tô Tiếu Tiếu lại có thể gọi cô một tiếng “mẹ. Khi ấy cậu bé mong mỏi xa vời, nghĩ phải may mắn bao nhiêu mới có thể có được một người mẹ như vậy? Cậu bé cũng rất muốn giống như bọn trẻ được gọi cô một

tiếng mẹ.

Sau hai mươi năm, cuối cùng cậu bé cũng có thể danh chính ngôn thuận gọi cô một tiếng “mẹ” vì sự xuất hiện của người mẹ này, bọn trẻ mới biến thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, thật tốt… Đứa trẻ cuối cùng trong nhà biết Trụ Tử sắp biến thành em rể nhà mình là Bánh Đậu nhỏ. Từ sau khi Bánh Đậu nhỏ học nghiên cứu sinh được quốc gia liệt vào hàng nhân viên nghiên cứu khoa học trọng điểm cần bảo vệ. Đây vốn là kỳ nghỉ hè cuối cùng trong thời gian học đại học của cậu bé, lại vẫn chỉ có thể ngâm mình trong phòng thí nghiệm như cũ, chẳng qua trước đây nghỉ đông nghỉ hè có đôi khi cậu bé sẽ đi ra ngoài du lịch với mẹ mà có đôi khi là với các anh. Mấy năm này đã đi khắp đại giang nam bắc nhưng chuyện mà cậu bé thích làm nhất

vẫn là ở trong văn phòng nghiên cứu đủ loại vũ khí chiến đấu.

Mỗi tuần Bánh Đậu nhỏ đều sẽ gọi điện về cho Tô Tiếu Tiếu vài lần, cậu bé vẫn giống như lúc nhỏ tin tưởng và ý lại vào cô một cách vô điều kiện. Đợi đến tuần này cậu bé gọi điện về nhà, nhỏ đứa cái miệng rộng Cơm Nắm và Bánh Bao đã thông báo chuyện cho cả ông ngoại bà ngoại ở thôn Tô Gia xa xôi và ngoại công ngoại bà ở Thượng Hải biết hết.

Mà Bánh Đậu nhỏ không phải tình huống khẩn cấp không tiện liên lạc sau hai ngày nghỉ về nhà mới tiêu hóa

xong chuyện này.

Bánh Đậu nhỏ ở ngoài một mình đảm đương một phía, làm việc cũng nhanh nhẹn lưu loát đến trước mặt Tô Tiếu Tiếu vẫn là Bánh Đậu nhỏ vừa ngoan vừa dính người đó. Cậu bé ôm mẹ hỏi một câu hỏi mà cậu bé cảm thấy rất quan trọng: “Mẹ ơi, vậy sau này con nên gọi là anh Trụ Tử hay là em rể ạ? Anh Trụ Tử cũng phải gọi con là anh nhỏ sao?”

1197 chữ

Chương 744: Phiên ngoại về bọn nhỏ 30

Tô Tiếu Tiếu ôm lại đứa trẻ xinh xắn vẫn ngoan ngoan đáng yêu hai mươi năm như một ngày này, cười bảo: “Bánh Đậu nhỏ muốn gọi thế nào cũng được, anh Trụ Tử sẽ không để ý.

Đứa trẻ này xinh đẹp đến hơi quá đáng ngày thường luôn ở trong phòng thí nghiệm, cho dù luyện tập sáng chưa từng bỏ qua nhưng làn da trắng nõn mềm mịn đó lại không một đứa trẻ nào sánh kịp, lại thêm bây giờ thời gian ở trong nhà của cậu bé nhiều nhất, Tô Tiếu Tiếu vẫn rất thích cậu bé nhất như lúc nhỏ.

Khi còn nhỏ Bánh Đậu nhỏ thương em trai nhất, lúc còn ở trong bụng mẹ đã bắt đầu thương cho nên Bánh Bao

nhỏ cũng thích anh nhỏ của cậu bé nhất. Cậu bé giành lấy quả hạch trước mặt anh trai nhỏ, ngồi phịch lên đầu bên kia sô pha của Tô Tiếu Tiếu giống như đại gia, học bộ dáng của anh nhỏ dựa đầu vào vai của Tô Tiếu Tiếu: “Anh nhỏ, theo như anh nói thì em hời nhất, anh Trụ Tử lớn hơn em bảy tuổi cũng phải gọi em một tiếng anh tư!” Tô Tiếu Tiếu mỗi tay ôm một đứa trẻ xinh xắn, hai bảo bối lớn xinh đẹp đều ở trong lòng chính là chiến thắng nhân sinh chân chính, cô nhéo tai Bánh Bao nhỏ: “Không cho phép bắt nạt Trụ Tử nhỏ, bằng không mẹ sẽ đánh

mông con”

Bánh Bao nhỏ ra sức cọ vào cổ Tô Tiếu Tiếu làm nũng giống như thú cưng cỡ lớn: “Mẹ ơi, mẹ nói thật đi, mẹ vẫn sẽ thương con trai bảo bối của mẹ nhất đúng không? Nhà chúng ta có nhiều bảo bối như vậy, trừ Bánh Trôi nhỏ ra mẹ thích nhất là ai? Không được do dự, phải lập tức trả lời!”

Bàn về tranh sủng không ai giành được với Bánh Trôi nhỏ, cha thích Bánh Trôi nhỏ nhất, tất cả mọi người đều thích Bánh Trôi nhỏ nhất, ai kêu cô bé chính là em gái duy nhất trong nhà chứ, ai cũng không so được. Tô Tiếu Tiếu buông Bánh Bao nhỏ ra, ôm Bánh Đậu nhỏ thơm một cái: “Đương nhiên mẹ thích anh nhỏ của con

nhất, con bướng nhất nếu như con có thể ngoan bằng một nửa anh nhỏ của con, mẹ cũng không đến mức hai bên tóc mai đều bạc trắng”

Bánh Đậu nhỏ nghe mẹ nói như vậy, đi qua gạt mái tóc của Tô Tiếu Tiếu xem, thấy không có sợi tóc bạc nào mới

yên tâm.

Theo lý mà nói, trẻ con trong nhà bao gồm cả Đại Bảo, Tiểu Bảo, Bé Út và Trụ Tử thật ra đều vô cùng bớt lo. Bánh Bao nhỏ và Cơm Nắm nhỏ là những đứa trẻ vô cùng hoạt bát, nhưng bọn trẻ nghịch vẫn hoàn nghịch, trừ hoạt bát một chút ra thì vẫn rất nghe lời, chỉ là một bé cưng thiên thần không tranh không giành, yên tĩnh như

Bánh Đậu nhỏ khiến Tô Tiếu Tiếu thương nhất là thật. Về mặt tình cảm, cô đều thích đám trẻ như nhau nhưng về mặt bản năng lại thương Bánh Đậu nhỏ hơn một chút.

Bánh Đậu nhỏ vừa không phải đứa trẻ lớn nhất trong nhà vừa không phải đứa trẻ nhỏ nhất, càng không phải đứa

trẻ ồn ào nhất. Một đứa nhỏ như vậy thường dễ bị mọi người bỏ quên nhất. Từ nhỏ Bánh Đậu nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, suy nghĩ cũng nhạy cảm nhất, Tô Tiếu Tiếu nói như vậy vừa có phần chọc Bánh Đậu nhỏ, cũng vừa là nói thật lòng. Bé cưng thiên thần ngoan như vậy, cô hy vọng cậu bé có thể vẫn luôn vui vẻ, nhưng Bánh Đậu nhỏ vẫn luôn là đứa trẻ vui vẻ hạnh phúc, chỉ là tính cách có hơi yên tĩnh.

Bánh Bao nhỏ ôm mẹ kêu oai oái, vẫn giống như lúc nhỏ văng đầy nước miếng lên mặt Tô Tiếu Tiếu, la hét nói mình chính là tiểu tâm can mà mẹ thương nhất, không ai có thể giành với cậu bé.

Người mà Tô Tiếu Tiếu yên tâm nhất trong toàn bộ đám trẻ trong nhà chính là Bánh Bao nhỏ và Cơm Nắm nhỏ,

hai đứa trẻ này ở dưới bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể sống tốt, đặc biệt là Bánh Bao nhỏ, tim của cậu bé rộng nhất cũng ồn ào nhất, lại là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà nhận được tình thương không ít hơn Bánh Trôi nhỏ, nói cậu bé thế nào cũng không phiền lòng, thích cười thích đùa giỡn, là trái vui vẻ của tất cả mọi người. Nhưng khi quay phim tính thích ứng lại vô cùng mạnh, bất cứ nhân vật nào cũng có thể đảm nhiệm, dùng lời của đạo diễn Trần để nói thì Bánh Bao nhỏ chính là người mà lão tổ tiên đuổi theo đút cơm ăn, không vào học viện điện ảnh

thực sự đáng tiếc.

Bánh Bao nhỏ cũng không có nhiều nguyện vọng và nhiều lý tưởng cao xa như các anh trai, cuộc sống lý tưởng của cậu bé chính là đợi sau khi mẹ nghỉ hưu sẽ kế thừa gia nghiệp, mỗi ngày ngủ đến tỉnh tự nhiên, muốn chơi gì thì chơi cái đó, muốn ăn gì thì ăn cái đó, gặp kịch bản hay và nhân vật thấy thích thì đi diễn, nếu không có cậu bé sẽ đi dạo khắp các cửa tiệm trong toàn quốc, thử món ăn mới thuận tiện tuần tra sản nghiệp một chút. Không có cách nào khác, Tô Tiếu Tiếu ăn tiền lãi của cải cách mở rộng mở ra không ít sản nghiệp, Cố Triển Vọng và Giang Tuyết cũng là gia lớn nghiệp lớn lại không muốn có con, chỉ có một đứa con trai nuôi như Bánh Bao nhỏ, những anh trai khác không hề cảm thấy hứng với thú với việc kinh doanh một chút nào nên sản nghiệp của hai nhà đều chỉ có thể đợi Bánh Bao nhỏ tới kế thừa.

Bánh Bao nhỏ chọn ngành kiến trúc, dùng lời của cậu bé để nói cho dù tương lai không thể làm rạng rỡ phát

triển sản nghiệp của mẹ và cha nuôi thì cũng không thể làm một tên phá gia chi tử được, vì Tô Tiếu Tiếu thích mua bất động sản, không chỉ thủ đô mà khắp các nơi trên cả nước đều có bất động sản của cô. Bánh Bao nhỏ chịu ảnh hưởng từ Tô Tiếu Tiếu vô cùng có hứng thú với bất động sản, sau này tuyên bố muốn tiến quân vào ngành bất động sản, làm một ông trùm bất động sản, để mẹ và cha nuôi đi đến bất cứ thành phố nào trong nước, cho dù là huyện nhỏ cũng có một bất động sản thuộc về mình.

4228 chữ

Chương 745: Phiên ngoại về bọn nhỏ 31 [Toàn Hoàn Văn Xong]

Không thể không nói ánh mắt của Bánh Bao nhỏ thật sắc, bắt đầu từ giữa thập niên chín mươi chính là thời đại

hoàng kim phát triển của ngành bất động sản, tương lai mấy chục năm sau kinh tế nước nhà phát triển nhanh chóng có bất động sản cống hiến sức mạnh lớn nhất. Tô Tiếu Tiếu và Cố Triển Vọng vốn cũng dự định tích lũy đủ vốn sẽ bắt đầu tiến quân vào ngành bất động sản, ngược lại không mưu mà hợp với suy nghĩ của Bánh Bao

nhỏ.

Người trong nhà lục tục trở về, hôm nay hiếm khi tập trung đông đủ, Hàn Thành xin nghỉ làm sớm, vợ chồng Nhã Lệ cũng xin nghỉ phép, ông cụ Trương cũng không đi đánh cờ, hai gia đình quyết định tổ chức tiệc nướng trong sân nhà mình.

Chuyện xưa nghĩ lại mà kinh, vừa quay đầu lại đã hai mươi năm trôi qua, ngày trước khi ở thị trấn Thanh Phong, ngày lễ ngày tết Tô Tiếu Tiếu thi thoảng cũng sẽ tập trung mọi người tới nhà nướng đồ, thường đều là gia đình cô, gia đình Nhã Lệ và gia đình Châu Ngọc Hoa. Ở đây không thể không nói một chút đến gia đình Châu Ngọc Hoa. Ba năm trước Triệu Tiên Phong và Châu Ngọc Hoa được điều về thủ đô công tác nhưng trường học của Cá Nhỏ lại cách nơi này khá xa, bọn họ vì chiều theo con trai lại mua một căn nhà nhỏ gần trường đại học của

Cá Nhỏ, bình thường đều sẽ ở trong căn nhà đó, qua đây một chuyến cũng không dễ dàng gì. Ngược lại Cá Nhỏ thường đi tìm đám người Cơm Nắm và Trụ Tử chơi, hôm nay cũng hiếm khi tập trung đủ cả vợ chồng Châu Ngọc Hoa.

Bé Út nghỉ hè cũng tới thủ đô chơi, năm sau cậu bé sẽ thi đại học cho nên chủ yếu vẫn lấy ôn tập làm chính, các anh chị trong nhà đều là học bá hiển nhiên cậu bé cũng không thể rớt lại, bây giờ bọn trẻ đều ở một căn nhà trong số những ngôi nhà Tô Tiếu Tiếu đã tặng cho bọn trẻ, hai cái còn lại tạm thời còn đang cho thuê. Đại Bảo

và Tiểu Bảo đều là ban ngày ăn cơm ở đơn vị, ban ngày Bé Út ở nhà ôn tập, đến buổi tối mọi người tập trung cùng nhau ăn cơm tối. Mỗi ngày đều có thể gặp nhau, vẫn giống như lúc nhỏ đến tối vẫn rất náo nhiệt. Bình thường người lớn và trẻ nhỏ đều bận việc riêng, giống như hôm nay toàn bộ người lớn và trẻ nhỏ đều tụ lại

vẫn thật hiếm có.

Hiển nhiên Bánh Bao nhỏ thích náo nhiệt cũng sẽ không bỏ rơi gia đình cha nuôi của mình, khi Cố Triển Vọng

tới lại mang thêm không ít hoa quả và rau xanh vào miệng cho mọi người, còn đặc biệt mua riêng quà cho Bánh

Bao nhỏ.

Bằng không sao lại nói Bánh Bao nhỏ cũng là đứa trẻ được thương yêu nhất trong nhà, Cố Triển Vọng và Giang Tuyết vô cùng thương cậu bé, từ nhỏ đến lớn không biết đã tặng cho cậu bé bao nhiêu quà.

Bánh Bao nhỏ nhận món đồ đen sì sì mà cha nuôi đưa cho đó nghiên cứu một lúc, rồi hỏi Có Triển Vọng: “Cha

nuôi, đây là máy ảnh ạ?”

Cố Triển Vọng gật đầu: “Đúng, máy ảnh kỹ thuật số, còn chưa đem bán đâu, phỏng chừng phải hai năm nữa mới

có thể chính thức đưa vào thị trường nước ta, cha còn phải nghiên cứu xem thứ này có đáng làm không, tốn

không ít công sức mới có được đến tay đấy, cha đoán là con sẽ thích”

Bánh Bao nhỏ cũng vô cùng có hứng thú với các sản phẩm công nghệ cao, vui vẻ đến mức đôi mắt híp thành

đường kẻ: “Thích ạ, con cảm ơn cha nuôi!”

Bánh Bao nhỏ nghiên cứu nút bấm nhưng vẫn rất ngốc nghếch, sau khi lấy góc tốt rồi nhấn cửa trập là có thể

thành ảnh cũng khiến cậu bé vui vẻ muốn xỉu, giơ máy ảnh lên gọi mọi người: “Nào nào nào, cha nuôi mang bảo bối hay tới rồi, vừa vặn hôm nay chúng ta đông đủ, mọi người cùng chụp chung một bức ảnh đi Tô Tiếu Tiếu cầm máy ảnh kỹ thuật số nhìn một cái, gật đầu: “Quả thật là đồ tốt, có thị trường ít nhất hai mươi

năm sau không lo bán. Thứ này đến cuối thập niên chín mươi đầu năm hai nghìn mới là thời kỳ lời lãi chân chính.

Khi đó gần như mỗi người một cái, qua thêm mười năm lại dần dần bị điện thoại thay thế, bây giờ mới là đầu

thập niên chín mươi vẫn còn mười mấy hai mươi năm nữa mới đến thời kỳ lời lãi, không gian lợi nhuận lớn bao nhiêu có thể nghĩ cũng biết, bây giờ Cố Triển Vọng có thể lấy được một cái cũng không dễ gì.

Cố Triển Vọng biết Tô Tiếu Tiếu biết phân biệt hàng, cũng biết lại sắp khai thác nghiệp vụ mới: “Vậy chúng ta nghiên cứu thử đi”

Tô Tiếu Tiếu hào phóng đáp: “Được, vẫn theo quy tắc cũ

Tô Tiếu Tiếu là đối tác ăn rơ nhất mà Cố Triển Vọng từng gặp, ánh mắt nhìn thị trường rất sắc bén, xưa nay việc

có thể làm đều giải quyết dứt khoát, không thể làm thì bác bỏ ngay, tuyệt đối không dài dòng, nhìn thì yếu đuối

lại có sự quyết đoán hơn đại đa số đàn ông, quan sát hạng mục cũng cái này chuẩn hơn cái kia, hợp tác làm ăn với người như vậy thật sự vừa bớt lo vừa bớt sức. Lúc này dù sao máy ảnh kỹ thuật số cũng là một thứ khan hiếm đám trẻ cũng giành nhau để xem. Nhóm người lớn đều ăn ý xếp thành hàng chữ nhất trước, ông cụ Trương ngồi ở chính giữa hàng đầu, hai bên lần

lượt là Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành, Nhã Lệ và Trương Hồng Đồ, Triệu Tiên Phong và Châu Ngọc Hoa đứng cạnh vợ chồng Tô Tiếu Tiếu, Cố Triển Vọng và Giang Tuyết đứng cạnh vợ chồng Nhã Lệ.

Thứ mà Cố Triển Vọng mang tới rất đầy đủ, ngay cả mấy phụ kiện như túi đựng máy ảnh, giá ba chân cũng

không bỏ sót, đợi người lớn xếp đội hình xong, mấy đứa trẻ đã nghiên cứu xong phải đặt thời gian thế nào. Bọn trẻ đặt thời gian hẹn rồi nhanh chóng chạy tới xếp thành hàng chữ nhất phía sau người lớn, chính giữa là Cơm Nắm và Trụ Tử, Cơm Nắm ôm Bánh Đậu nhỏ, Trụ Tử ôm Bánh Trôi nhỏ, Cá Nhỏ ôm Tiểu Bảo, một tay

Bánh Bao nhỏ ôm Đại Bảo tay còn lại ôm Bé Út, đứa trẻ nào một tay rảnh rỗi đều sẽ ôm nhau nối thành hàng, đồng thanh đếm ngược thời gian cuối cùng: “Năm, bốn, ba, hai, một… chi…”

Máy ảnh kỹ thuật số “tách” một tiếng, nụ cười của tất cả mọi người đều được ghi lại, toàn bộ thời khắc vui vẻ

đều đọng lại trong tấm ảnh này mà cuộc đời hạnh phúc của bọn họ vẫn còn đang tiếp diễn.

Bình Luận (0)
Comment