Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1182 - Chương 1182:

. Chương 1182:

Sau khi quyết định xong, Chu Trung Phong nhanh chóng đến nhà ga mua vé, anh mua năm vé, thời gian là năm ngày sau, sau khi mua vé xong, bọn họ lái xe đi đến viện dưỡng lão một chuyến.

Tới đó dọn hết đồ của hai ông bà đi, lúc chuyển nhà, hàng xóm ở viện dưỡng lão đều tới xem náo nhiệt.

“Đây là sao vậy? Sao bỗng nhiên lại đi?”

Cách tay thu dọn đồ đạc của Khương Thư Lan dừng lại: “Ông bà nội nghĩ thông suốt, quyết định đến hải đảo với chúng tôi.”

“Lâu nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”

Lời này vừa được nói ra, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Một nơi đã ở 10-20 năm, nói đi là đi vậy sao?

Lại còn là một nơi xa xôi như hải đảo.

Mọi người bất giác nhìn hai vợ chồng nhà bà Tạ đang trốn trong chỗ tối, bọn họ nói thử: “Trưởng bối nhà cháu, chắc không phải đi vì người nhà họ Tạ chứ?”

Khương Thư Lan thu dọn đồ đạc, cô nhìn thoáng qua bà Tạ, bà Tạ có hơi chột dạ nên lập tức trốn sau cây cột.

Khương Thư Lan xùy một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt: “Cũng một phần, ông bà ở chỗ này luôn bị bắt nạt, con cháu như chúng tôi không yên tâm.”

“Chẳng bằng dẫn theo bên cạnh, thấy được sờ được, có bị bắt nạt cũng sẽ có con cháu chống lưng, bọn tôi cũng yên tâm hơn.”

Cô vừa dứt lời, những người ở hiện trường lập tức hai mặt nhìn nhau.

“Đây…”

Bọn họ muốn nói gì đó, nhưng không ai nói nên lời.

“Vì sao lại vậy? Sao lại là mấy người tới dọn đồ? Anh chị Chu không tới à?”

Khương Thư Lan ừ một tiếng, không khí lập tức trở nên trầm lặng.

Cô và dì Lý thu dọn những món đồ linh tinh, Chu Trung Phong và chú Quách thì phụ trách khiêng vác những món đồ lớn.

Sau khi thu dọn hết đồ đạc, tất cả đều được bỏ trong một cái thùng rồi đưa lên xe tải.

Có người hiểu chuyện, cuối cùng không kìm chế được nữa: “Hai vợ chồng nhà họ Chu kia, sau này có về nữa không?”

Dù sao cũng đã là hàng xóm của nhau được mấy mươi năm, nói đi là đi, sao bọn họ nỡ chứ.

Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc nhìn nhau, cô cười một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Sau này rồi tính.”

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là ông nội Chu và bà nội Chu sẽ không trở về viện dưỡng lão nữa, dù cho bọn họ có về, cũng là về tứ hợp viện của nhà họ Chu.

Chứ không phải cái nơi thị phi này.

Bọn họ rời đi rất dứt khoát, hoàn toàn không có bất cứ chần chừ hay không nỡ nào.

Điều này làm cho lòng mọi người hụt hẫng.

“Không ngờ, người đầu tiên rời khỏi viện dưỡng lão, lại là hai vợ chồng nhà họ Chu.”

“Còn không phải sao? Lúc đầu chúng tôi còn nghĩ rằng, cả đời này bọn họ đều sẽ ở đây.”

Bởi vì, hai vợ chồng nhà họ Chu ít con cái, mà con cái bọn họ cũng bận rộn, không rảnh lo cho bọn họ.

Vì vậy bọn họ đoán rằng, trong viện dưỡng lão này người đáng thương nhất là hai vợ chồng nhà họ Chu.

Hai vợ chồng già bọn họ có chết, cũng sẽ chết trong viện dưỡng lão.

Không ngờ, vậy mà có một ngày bọn họ lại rời đi.

Những người ở trong viện dưỡng lão ai mà chẳng muốn ở nhà mình.

Nhưng mà, thật sự không có cách nào khác nên mới phải đến viện dưỡng lão.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, đối với chuyện ông bà nội Chu muốn rời đi với con cháu, trong lòng bọn họ hâm mộ không nói nên lời.

Nói thế nào nhỉ, giống như những người kia đã thoát khỏi nhà giam, mà bọn họ lại ở nhà giam, nhìn đối phương hoàn toàn tự do.

Nghĩ đến đây, bộ dạng rón ra rón rén rời đi của bà Tạ, lập tức nhận phải một trận trào phúng.

“Nhà họ Tạ, có phải bà cho rằng làm hai vợ chồng nhà họ Chu mất mặt, sau này không thể yên ổn trong viện dưỡng lão đúng không?”

“Bây giờ nhìn lại, thật sự buồn cười mà, người ta được con cháu đón đi rồi, hai vợ chồng già nhà họ Tạ mấy người vẫn bị con gái vứt ở nơi này.”

“Con cái mấy người có nói khi nào đến đón mấy người không?”

Tất nhiên là không có.

Sau chuyện lần trước, con cái nhà họ Tạ đều hận không thể vạch rõ quan hệ với ông bà Tạ.

Như thế mới không bị dính líu đến nhà họ Chu và bị trả thù.

Bà Tạ nghe vậy, thân thể cứng đờ, bà ta muốn phản bác chút gì đó, nhưng nhớ tới con cháu nhà họ Tạ, rồi lại nghĩ đến con cháu nhà họ Chu.

Bình Luận (0)
Comment