Cái này... Sĩ quan hậu cần sửng sốt một chút: "Cô xác định rồi sao? Dựa theo lời này, như vậy coi như là nó cũng là một loại thuốc? Cũng không coi là thuốc, mà là một loại dược liệu ăn được?"
Thư Lan ừ một tiếng: "Có thể hiểu theo cách này." Đồ vật nhỏ như này, xưởng bộ đội cũng không có lời cho nên tôi đem công thức mang cho người nhà họ Lê, tính để cho người nhà họ Lê làm ra, bán cho quân đội của chúng ta, sau đó quân đội sẽ bán ra bên ngoài, cũng có thể coi như một mũi tên bắn trúng hai con chim, không chỉ tăng thu nhập cho dân thường mà còn tăng thêm một sản phẩm mới cho chúng ta, anh nghĩ thế nào?"
Nghe điều này, sĩ quan hậu cần không biết phải nói gì.
“Cô đúng là người tốt bụng.”
“Chỉ là làm chút chuyện thôi.”
Giấm trái cây có lượng người mua sẽ không lớn, nhưng đây là hàng mới, công thức nói cho là cho, người bình thường có sẵn lòng cho không?
Khương Thư Lan: "Được, anh chỉ cần nói xem quân đội có thể mua nó không, có thể giúp tôi bán nó không?"
"Cái này tôi phải đi tìm cấp trên thương lượng xem như thế nào."
"Được, nếu anh có kết quả thì hãy nói cho tôi câu trả lời." Mọi chuyện ở đây ổn định thì khi đó cô mới có thể để Lê Lệ Mai ủ giấm trái cây theo từng mẻ một lần nữa.
Sĩ quan hậu cần đột nhiên hỏi: "Nếu có thể làm dấm hoa quả, vậy cô có thể làm rượu hoa quả không?"
Khương Thư Lan sửng sốt một chút, cô căn bản không nghĩ tới điểm này, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có thể làm thử một chút."
"Nhưng nó có thành công hay không thì tôi không chắc."
"Khi nào cô làm ra rượu trái cây thì tôi sẽ đi báo cáo với lãnh đạo."
Khương Thư Lan ừ một tiếng, và bắt đầu nghĩ về rượu trái cây khi cô quay về. Cô không biết làm rượu trái cây, nhưng Vương Thủy Hương thì biết, rượu mơ Vương Thủy Hương làm trước đây, có thể ăn cùng với quả mận xanh.
Khương Thư Lan vẫn nhớ hương vị đó.
Ngay khi quay trở lại, cô ấy lập tức đến gặp Vương Thủy Hương và hỏi về việc rượu trái cây.
Vương Thủy Hương cười nói: “Cái này đơn giản thôi, ví dụ như muốn làm rượu mơ thì cần trộn rượu, mơ và đường phèn theo tỷ lệ một: một, bỏ một phần ba vào, đường phèn ở phía sau. Sau khi đem quả mơ làm sạch, cần chần nó trong nồi khoảng mười lăm giây, sau đó lấy ra để khô hơi nước là có thể nấu rượu.”
Đây không phải là phương pháp nấu rượu trái cây mà Khương Thư Lan muốn, bởi vì làm nó đòi hỏi phải cho thêm rượu vào.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có loại rượu nào có thể ủ trực tiếp mà không cần thêm rượu không?” Cô vừa dứt lời, bà Chu bên cạnh liền nói: “Cái này lại càng đơn giản, lấy rượu nho làm ví dụ, trực tiếp đem nho rửa sạch, gọt sạch vỏ, cho vào lọ đậy kín, thêm đường phèn và men ủ, lên men trong một tuần là được."
Bà Chu vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trong sân đều nhìn bà.
Bà Chu ho nhẹ một tiếng: “Khi còn trẻ tôi ham uống rượu, không dám uống rượu mạnh, sau này nhờ một bệnh nhân của tôi cho công thức này.” Nói xong, bà ấy còn liếc nhìn thoáng qua ông Chu.
"Ông của cháu, lão gia hỏa kia, thích nhất rượu nho bà làm, trước kia mỗi ngày phải uống một ly mới được." Hiện tại tuổi đã lớn, không dám đụng vào mấy đồ ngọt nữa nên mới cấm không cho ông ấy uống rượu.
Khương Thư Lan không ngờ vô ý trồng liễu, liễu lại lên, thật đúng là người ta nói mấy lão nhân như bảo bối.
Cô lập tức kéo cánh tay bà Chu: “Bà ơi, bà dạy cháu nấu rượu trái cây đi.”
“Cái này không thành vấn đề.” Bà Chu giơ cả hai tay ủng hộ sự nghiệp của Thư Lan.
Theo cách này, theo phương pháp do bà Chu và Vương Thủy Hương dạy.
Khương Thư Lan đã thử nghiệm hai loại rượu trái cây, một là rượu trái cây được ủ tự nhiên từ chính trái cây mà không cần thêm rượu, một loại là rượu mơ trong miệng của Vương Thủy Hương.
Loại rượu này được làm bằng thiên đao tử nên mạnh hơn, nhưng vì có thêm trái cây nên sẽ dịu đi một chút.
Khương Thư Lan chọn rượu nho và rượu mơ, hai loại này thử nghiệm, thành phẩm ra đời trong một buổi chiều, nhưng phải chờ đợi kết quả trong một thời gian rất lâu.