Giáo dục xong xuôi, lão hiệu trưởng sẽ lại trở về viết giáo án suốt đêm, viết cho cô chế định, và phương thức học tập thích hợp.
Đáng tiếc, người đã từng sẽ khêu đèn thức đêm, vì cô mà đơn độc viết chế định, một lão hiệu trưởng kiêu ngạo vĩnh viễn không còn nữa.
Ý thức được chuyện này, tâm của Khương Thư Lan cũng dâng trào lên: “Lão sư, lời này nói ra, một trận gió thổi qua, bông tuyết phiêu ở trên mặt con, không giống như cảm giác lạnh lẽo, ngược lại mang theo vài phần ấm áp.”
Khương Thư Lan sửng sốt, sờ sờ bống tuyết đáp trên mặt, ngay sau đó cười trừ: “Lão sư, người hãy chờ tin tức tốt từ con.”
Nói xong, cô liền đứng lên, có lẽ là ngồi quá lâu rồi, toàn bộ chân cô đều có chút tê cứng, thiếu chút nữa đã bị té ngã.
Vẫn là anh ba Khương tay mắt lanh lẹ trông chừng cô nãy giờ, một phen liền có thể đỡ được Khương Thư Lan.
Lúc này mới đỡ cho Khương Thư Lan không bị ngã.
Anh lo lắng mà nhìn Thư Lan: “Thư Lan, em không sao chứ?”
Chỉ cảm thấy tựa hồ từ khi đi gặp Từ Cúc Hương, cảm xúc của cô liền không đúng lắm.
Khương Thư Lan lắc đầu, quay đầu liếc mắt nhìn nấm mồ nhỏ ở vùng hoang vu: “Không có việc gì.”
Lão sư, nếu thầy còn sống thì tốt rồi.
Từ sau khi trở về từ đỉnh núi, Khương Thư Lan liền bắt đầu phát sốt, lần này thiêm thiếp hết ba ngày, cứ trầm trầm ấm ấm.
Cả nhà đều thật sự rất lo lắng.
Cũng may ở ngày thứ tư, Khương Thư Lan cũng đã hạ sốt, người trong nhà lúc này mới xem như yên tâm một chút.
Lần này trở về thi cử thời gian cũng không có nhiều.
Khương Thư Lan không đợi bệnh hoàn toàn hết hẳn, liền lâm vào bận rộn thi cử.
Đầu tiên là đem quyển sổ tay lão sư để lại, toàn bộ đều đem đọc qua một lần, không thể không nói, lão hiệu trưởng thật đúng là lão hiệu trưởng.
Ông làm hệ thống bút ký bên trong kia, Khương Thư Lan nhìn vài cuốn vẫn không tìm ra cách gải quyết vấn đề.
Ở bên trong quyển sổ tay đều có đáp án.
Đúng là bởi vì như thế cho nên quyển sổ tay này mới đáng trân quý.
Khương Thư Lan họa thêm vài nét công phu, mới xem như bổ sung lại phần con thiếu của tư liệu, chỉ là rốt cuộc cô cũng không bằng lão hiệu trưởng, không thể viết đầy đủ được.
Nhưng mà cơ bản cũng đủ dùng.
Chờ sau khi bổ sung tài liệu xong, Khương Thư Lan liền thông báo cho anh ba Khương gọi Từ Mậu Cần lại đây sao chép tư liệu.
Anh vừa tới, cũng không biết tin tức này như thế nào lại được truyền ra ngoài.
Liên quan đến nhóm điểm thanh niên trí thức cũng đều giống nhau, toàn bộ đều đi đến nhà họ Khương, muốn gặp Khương Thư Lan để mượn tài liệu.
Khương Thư Lan đã tự mình học thuộc làu tư liệu, nhưng cô lại không nỡ giao ra sổ tay ngạnh, đó là di vật duy nhất mà lão hiệu trưởng để lại cho cô.
Cô không nghĩ đến sẽ đem đồ vật giao ra, đến cuối cùng lại thành ra nông nỗi lộng đến nỗi rách tươm.
Có điều, cô cũng không phải là người tuyệt tình, mà là dựa theo trình độ ôn tập của chính mình, hướng đến sổ tay ngạnh bút ký viết ra một dòng chính tả.
Giao cho Từ Mậu Cần, để cậu ta cùng mọi người ở nhà họ Khương sao chép.
Từ Mậu Cần nhìn thấy quyển sổ tay kia không giống nhau, cậu ta hơi hơi nhíu mày: “Quyển sổ tay này không giống nhau.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Vở không giống nhau nhưng nội dung giống nhau.”
Nghe được lời này, Từ Mậu Cần lúc này mới không nói hai lời mà nhận lấy.
Khương Thư Lan sửng sốt: “Không sợ tôi lừa cậu sao?”
Từ Mậu Cần đáp: “Nếu như cô gạt tôi thì sẽ không đưa cho tôi sổ tay ghi chép.”
Làm như vậy sẽ không còn nhiều thanh niên trí thức đến cửa muốn sao chép tư liệu.
Khương Thư Lan cười một cái: “Thông minh lắm, chính xác là vậy.”
Sở dĩ cô chịu đem tư liệu cho mượn đi, là bởi vì nhóm thanh niên trí thức cùng với Từ Mậu Cần, bọn họ đều sẽ lấy thân phận thí sinh công xã cao trung đi tham gia thi đại học.
Còn nói đến một điều, bọn họ cũng có thể nói là học sinh của hiệu trưởng Trang.