Lúc này tóc cũng đã dựng thẳng đứng lên, lớn tiếng quát: “Ông nội, ông cứ để đồ ăn của cháu lại, để lại đồ ăn cho cháu, cháu không muốn đi.”
Ở nhà dì xinh đẹp chơi còn vui hơn là ở nhà mình.
Đây là đứa cháu đích tôn duy nhất của nhà sư trưởng Lôi mà ông ấy rất thương, vậy nên thực sự không còn biện pháp nào hết.
Chu Trung Phong đưa tay ra một nhát bổ vào gáy Lôi Vân Bảo ngay trước mặt sư trưởng Lôi, giây tiếp theo, Lôi Vân Bảo cứ vậy từ từ ngã xuống.
Chu Trung Phong bế lấy rồi đưa cho sư trưởng Lôi: “Chú mang về đi!”
Sư trưởng Lôi: “...”
Ông ấy còn tưởng tiểu tử thối này gây chuyện ở nhà họ Chu thế nào.
Hóa ra là như vậy.
Khóe miệng sư trưởng Lôi cứng lại nhận lấy Lôi Vân Bảo.
Thực sự không biết phải nói gì mới đúng bây giờ.
Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn tốt của mình bị mang đi.
Cậu bé không dám giữ lại, chỉ đành đưa tay lên túm áo Chu Trung Phong: “Dượng....”
Cậu bé muốn giữ Lôi Vân Bảo lại.
Chu Trung Phong ngồi xổm xuống, ngữ khí bình tĩnh: “Tiểu Thiết Đản, nơi này là nhà cháu, còn Lôi Vân Bảo có nhà riêng của mình.”
Lời này nói ra khiến cho Tiểu Thiết Đản không dám lên tiếng nói gì nữa.
Nơi này không phải nhà cậu bé, cậu bé chỉ là con của anh trai đi theo cô mình thôi, chỉ là kẻ dư thừa trong nhà, cậu bé không thể đặt điều đòi hỏi này kia được.
Cậu bé theo bản năng mà đưa mắt nhìn Khương Thư Lan, lại phát hiện Khương Thư Lan đang nhắm chặt mắt mà ngủ, cô đang quá mệt mỏi rồi.
Mà bên cạnh gối của cô có đặt ba viên ô mai đỏ au, đây là chiến tích của cậu bé cùng với Lôi Vân Bảo, cả hai đã đoạt được ở nhà Lý Ba Nhạc.
Bọn họ chảy nước miếng vì ô mai, nhưng chưa từng dám ăn một miếng, toàn bộ đều cầm đến đây hết.
Ô mai lấy được về rồi thì Lôi Vân Bảo lại phải đi.
Tiểu Thiết Đản cúi đầu, túm chặt lấy vạt áo, nhẹ nhàng đi ra phía bên ngoài tường sân, ngồi xổm ở đó nhìn Lôi Vân Bảo bị đưa đi.
Cậu bé thực sự thấy rất tiếc.... Tiếc cho bạn của mình.
Hầu Tử ở bên cạnh cảm thấy làm như vậy với đứa nhỏ mà nói thì có chút tàn nhẫn, đành thấp giọng nói: “Phó đoàn, đứa bé vẫn còn nhỏ, cũng cần một người bạn để chơi.”
Nhất là Tiểu Thiết Đản, bọn họ mới tiếp xúc hai lần nhưng đều rất thích đứa nhỏ nghe lời hiểu chuyện này.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Không thể dung túng cho đứa nhỏ được, cần giáo dục thì phải giáo dục.”
Hình thức giáo dục này của nhà họ Lôi, Chu Trung Phong không đồng ý chút nào.
Đây quả thực là Lôi Vân Bảo muốn gì lập tức đáp ứng cái đó, đứa nhỏ mới ba tuổi, không muốn trở về nhà cũng được chiều theo ý muốn.
Vậy người lớn định dạy thế nào?
Đứa nhỏ khi còn bé mới dễ uốn nắn, đợi khi lớn rồi thực sự không còn cách nào có thể dạy dỗ được nữa.
Điều này khiến Hầu Tử nói không thành lời, nhìn thấy Tiểu Thiết Đản đang ngồi chổm hổm ở một góc sân tường mà đau lòng.
“Mấy người giúp tôi quét tước vệ sinh, tôi đi xới đất trông chừng đứa nhỏ.”
Đất trên sân vẫn chưa được xới hết, bởi vì không phải chỉ xới một đường mà phải xới toàn bộ sân, ít nhất cần hai đường.
Như vậy thì mới có thể trồng được một đường dài rau củ.
Đợi sau khi Khương Thư Lan tỉnh hơn rồi, phát hiện bên cạnh gối mình có hương vị rất ngọt ngào, vừa nhìn qua lập tức thấy là ô mai, ánh mắt lập tức sáng rực lên mấy phần.
Nhưng không ăn luôn mà đặt gọn trong lòng bàn tay mình.
Vừa đi ra đã thấy bàn ăn vốn đầy chén đũa nhà mình đã được thu dọn gọn gàng, hơn nữa nhìn còn rất sạch sẽ sáng bóng, ghế ngồi bị ngồi loạn hết lên cũng được dọn gọn vào một chỗ.
Bàn ăn của nhà bên cạnh cũng đã được mang về rồi.
Về phần căn phòng bếp lúc vừa rồi còn nghi ngút khói, cũng được cọ rửa sạch sẽ, quả thực chẳng khác phòng bếp mới là bao.
Khương Thư Lan tìm qua một vòng, không thấy người lớn cũng không thấy đứa nhỏ đâu.