Khương Thư Lan ơi một tiếng, sau đó nhanh chóng gắp bánh bao bỏ vào hộp cơm nhôm chế cho người ta, ở trên lớp ngăn của bánh bao được bỏ một tầng khoai tây cắt sợi, sau đó múc một chén canh cải trắng trứng vào tô men.
“Cảm ơn chị.”
Khương Thư Lan cười cười, gọi phía sau: “Người tiếp theo.”
“Muốn cái gì?”
“Tôi muốn hai cái bánh bao, một chén canh.”
Khương Thư Lan vừa nghe cảm thấy giọng sai sai, cô ló đầu ra cửa sổ, vừa nhìn đã thấy vậy mà lại là Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong mặc một bộ quân trang cao ráo, mặt đầy bọt nước nhỏ đứng phía trước cửa sổ, khóe môi nhếch nhếch lên, đưa hộp cơm nhôm chế đến gần: “Đồng chí Thư Lan, còn thích ứng được chứ?”
Khương Thư Lan không ngờ là anh.
Cô nhịn không được mà cười nói: “Cũng khá thích ứng, sĩ quan hậu cần là người khá tốt.”
Cô đến muộn không những không bị phê bình ngược lại đối phương còn cười ha hả bảo cô trễ chút rồi đến làm.
Nhìn sắc mặt của Khương Thư Lan tinh thần không cao lắm, nhưng ít nhất sắc mặt có sáng lên chút.
Trong lòng Chu Trung Phong liền hiểu rõ, xem ra đúng là không sai.
Khi hai người nói chuyện, động tác trong tay Khương Thư Lan lại không chậm lại, lúc làm xong đưa đến còn không nhịn được mà trừng mắt liếc anh một cái: “Sao buổi sáng anh không gọi em dậy?”
Trong nhà không có đồng hồ báo thức, hàng năm Chu Trung Phong sinh hoạt trong quân đội nên để anh làm đồng hồ báo thức của Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong nhận lấy hộp cơm, sờ sờ cái mũi: “Anh quên mất.”
Người phía sau đang thúc giục, anh liền mau chóng hỏi câu cuối cùng: “Ăn cơm chưa?”
Khương Thư Lan gật gật đầu, lúc mà Tiểu Lưu kêu cô có cầm cho cô một cái bánh bao bột bắp vừa mới ra lò nóng hôi hổi, còn có một cái trứng gà, nói là phúc lợi bên trong của nhân viên.
Nếu không nói như nào nhỉ, ba năm đại hạn không làm chết đói đầu bếp.
Thấy cô ăn rồi thì Chu Trung Phong mới lùi sang một bên.
Bên này Khương Thư Lan lại gặp người quen tiếp, Từ Mỹ Kiều và Tiêu Ái Kính, hai người có chút ngạc nhiên mà giật mình nhiều hơn.
Tiêu Ái Kính có việc làm rồi thì không sao, nhưng Từ Mỹ Kiều đã đợi nhiều năm rồi cũng không chờ được công việc này, cô ta lập tức có chút khó chịu, nhận xong cơm còn không nhịn được mà nói chuyện với Tiêu Ái Kính: “Thử nói xem việc làm nào của vợ lính mà không dựa vào thâm niên, tại sao lại cho Khương Thư Lan đến nơi này cắm đội chứ?”
Tiêu Ái Kính quay đầu nhìn thoáng qua chỗ đứng ở cửa sổ, thấy Khương Thư Lan xinh xắn, chị ta liền mở miệng nói: “Nếu thật sự cho em một việc làm ở nhà ăn thì em sẽ đồng ý đến sao?”
Từ Mỹ Kiều không nói.
Tiêu Ái Kính tiếp tục nói: “Loại sống như này chỉ có những người sinh ra ở nông thôn mới làm được.”
“Bản thân là một sinh viên tốt nghiệp cấp hai, sao có thể so sánh với loại người ở nông thôn không biết chữ như Khương Thư Lan để đoạt công việc tốn sức này chứ?”
Từ Mỹ Kiều ngẫm lại thấy cũng đúng, chút bất bình ở trong lòng cũng chậm rãi tan ra, cô ta thở dài: “Em còn tưởng là nó có chút giống với việc ngồi văn phòng kề mặt làm việc như chị.”
Tiêu Ái Kính cười cười không nói thêm gì nữa. Việc làm văn phòng của chị ta không phải ai cũng có thể làm được.
Một bên khác Chu Trung Phong bưng hộp cơm đến chỗ ngồi, vừa ngồi xuống đã bị đoàn trưởng Triệu vỗ bả vai: “Trung Phong, cậu nghĩ sao vậy? Để vợ mình đến làm trong nhà ăn sao?”
Theo như hắn ta biết thì điều kiện trong nhà Chu Trung Phong khá tốt..
Không phải hắn ta xem thường công việc ở nhà ăn, mà là Chu Trung Phong nói như nào cũng xem như là trưởng phó đoàn, nhắc đến vợ làm việc ở nhà ăn, tóm lại là có hơi mất mặt.
Tống Vệ Quốc tuy rằng không nói chuyện nhưng cũng nhìn theo.
Chu Trung Phong cắn một miếng bánh bao, chỉ cảm thấy bánh bao mà Thư Lan cho anh còn ngọt hơn bình thường.