Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 457 - Chương 457:

. Chương 457:

Không thể không nói, Trần Chí Cương mở miệng ra nói câu nào là thối câu đấy.

Căn tin lớn như vậy, mấy trăm người lập tức im lặng không nói gì nữa.

Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Trần Chí Cương.

Trần Chí Cương bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm nhìn về phía mình, lúc này cậu ta hất cằm lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi nói có sai không, đây quả thực không phải là đồ con người có thể ăn được.”

Cho dù là căn tin trong trường học của bọn họ thì cũng có thức ăn mặn!

Đâu có giống như nơi này, hoa quả thì không nói rồi, đến cả thức ăn cũng không có.

“Chí Cương, cậu câm miệng lại cho tôi.”

Giáo sư Từ không nhịn được nữa, quát lớn với môn sinh đang đắc ý kia của mình.

Ông ấy hoài nghi, cứ như vậy thì sẽ đắc tội tới tất cả mọi người ở đây mất.

“Thầy à, em nói đâu có sai, mỗi lần thầy đi ra ngoài, đồ ăn lúc nào cũng là ba món một canh không phải sao ạ? Đến cả khi làm việc trong trường học, trường học cũng trang bị cho thầy cả sữa bột lẫn mạch nhũ tinh.”

Nhìn đến nơi này thì sao? Cái gì cũng không có hết.

Giáo sư Từ bây giờ liên tục cảm thấy hối hận, sao bản thân lúc trước lại dẫn theo một cái chày gỗ tới đây để nghiên cứu như vậy chứ.

Tính tình Trần Chí Cương vừa ương ngạnh vừa chính trực, lúc trước khi ở trường học, Trần Chí Cương vẫn luôn bị mọi người xa lánh, giáo sư Từ chỉ cảm thấy những người kia lòng dạ hẹp hòi, ghen tị với người giỏi, vậy nên mới dẫn Trần Chí Cương theo.

Lúc này coi như mới cảm nhận được quả đắng.

“Nếu như cậu còn nói tiếp nữa thì rời khỏi biển đảo, tự mình quay về trường học, về sau không cần đi theo tôi nữa.” Giáo sư Từ quát lên.

Bây giờ Trần Chí Cương mới coi như chịu im lặng, đầu tiên là ở trên đường bị bạn học chỉ trích, nói cậu ta lắm lời, hiện tại đây lại bị thầy giáo của mình quát mắng bắt câm miệng lại.

Trần Chí Cương thực sự là ủy khuất đến chết rồi. Cậu ta chỉ có thể cúi đầu.

Không khí cứ như vậy mà trở nên im lặng.

Chu Trung Phong cầm một cái bánh cao lương lên ăn ngay trước mặt Trần Chí Cương.

“Đây vẫn là đồ ăn ngon, lúc chúng tôi phải đi tác chiến thì cực kỳ đói bụng, đều phải ăn qua cả đất rồi. Loại bánh làm từ bột phú cường cùng với bánh cao lương bột bắp này đều vô cùng hiếm có.”

“Càng đừng nói đến, lúc mọi người phải đi chinh chiến cách đây vạn dặm nghìn lý, mọi người còn phải nhai rễ cây, ăn vỏ cây, Trần Chí Cương, đồng chí Trần, cậu có thể nói đây là đồ ăn cho heo được sao?”

Những người đó cùng với những người huấn luyện lúc xuất hành làm nhiệm vụ, đồ ăn của họ còn không bằng đồ ăn cho heo.

Ít nhất thì đồ ăn cho heo tuy khó ăn, nhưng có thể ăn no được, mà đất đá cây cỏ bọn họ phải ăn, chỉ có thể dùng để gắng gượng sống qua ngày.

Mặt của Trần Chí Cương lập tức đỏ bừng, cậu ta còn có thể nói gì được nữa sao?

Nếu như nói đó là đồ ăn cho heo thì chính là phản động rồi, những người quân nhân ở đây hoàn toàn có thể bắt cậu ta lại ngay lập tức.

Chu Trung Phong: “Những thứ mà cậu ghét bỏ kia, rất nhiều người còn chưa được ăn bao giờ.”

Trần Chí Cương cúi đầu, một chữ cũng không nói ra được nữa.

Mà giáo sư Từ đảo mắt nhìn quanh căn tin, mấy trăm người, bọn họ mang khuôn mặt non nớt của người trẻ tuổi, ai nấy đều cầm một chiếc bánh cao lương lên ăn ngon lành. Không có chút ghét bỏ gì.

Mấy người giáo sư Từ không khỏi xúc động theo, cầm lấy chiếc bánh cao lương cho vào miệng ăn luôn.

Mấy năm nay bọn họ đi đến những nơi khác công tác, quả thực là ai nấy cũng tiếp đãi bọn họ ba món một canh, đây cũng là tiêu chuẩn thấp nhất, kể cả lúc cực khổ nhất thì vẫn còn có cá.

Vậy nên bọn họ thậm chí đã quên, thực ra đất nước của bọn họ còn có rất nhiều nơi còn không có đủ cơm ăn.

Càng không ngờ tới, những quân nhân tham gia quân ngũ bảo vệ đất nước còn phải ăn uống kham khổ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment