Lúc này đây, Chu Trung Phong đã dẫn mấy chuyên gia kia về ký túc xá để nghỉ ngơi rồi.
Chu Trung Phong quả thực rất bận rộn, vội đến mức còn không thể đi qua để liếc nhìn Khương Thư Lan một cái.
Nhưng mà lúc Tiểu Lưu cùng với bọn người đang giúp nhau thu dọn bàn ăn, đột nhiên có người nói: “Ôi, sao ở đây lại có một quả chuối tiêu vậy?”
Lời này thốt ra, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua.
Chỉ thấy trên ghế quả thực là có một quả chuối, là một quả chuối chín, vỏ vàng đậm, không quá lớn nhưng nhìn vô cùng ngon mắt.
Sĩ quan hậu cần gãi đầu: “Đây không phải là chỗ mà phó đoàn Chu vừa mới ngồi sao? Chắc là để lại cho Tiểu Khương rồi.”
Vừa dứt câu, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Khương Thư Lan.
Anh cũng không tìm đến chỗ cô, chắc là vì không có thời gian.
“Đây là chỗ mà phó đoàn Chu vừa ngồi, còn vừa vặn để lại một quả chuối, Tiểu Khương, cô quên là phó đoàn Chu mỗi lần đến đón cô đều mang đồ ngon đến cho cô ăn hay sao.” Một đại tỷ ở căn tin nói.
Bọn họ lúc trước còn hay nói giỡn với nhau, hỏi rằng phó đoàn Chu đâu phải là đến đón vợ đâu! Đây rõ ràng là đến đón con gái, cho dù là con gái được yêu chiều cũng không yêu chiều đến mức này.
“Nhìn xem, đúng là phó đoàn Chu để lại rồi, anh ấy viết một chữ Khương ở đây, là dùng nước viết, hiện tại khô lại rồi.”
Như vậy là hoàn toàn có thể xác định được rồi.
Khương Thư Lan có chút ngại ngùng mà nhận lấy chuối, nhìn thấy trên ghế còn có ghi cả chữ Khương, nhịn không được mà đỏ mặt.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Một cảm giác không thể nói rõ thành lời lập tức ấp vào lòng.
Cô cất vào bên trong túi.
Người ở bên cạnh thấy như vậy thì nở nụ cười: “Vợ chồng son cũng vui thật đấy.”
Chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta vui rồi.
Hôm nay là một trái dừa, ngày mai là một trái chuối, sau đó thì đón đi làm về.
Đến cả sĩ quan hậu cần cũng phải cảm thán: “Mấy hôm nay, phó đoàn Chu chắc là phải bận đến không có thời gian để ăn cơm, vậy mà vẫn còn nhớ rõ mang chuối đến cho cô, thực sự là luôn để cô ở trong lòng.”
Nếu như không để cô ở trong lòng, sao còn để ý đến những chi tiết nhỏ như thế.
“Còn không phải như vậy sao, phó đoàn Chu thực sự rất cẩn thận.”
“Tôi cảm thấy như Tiểu Khương thực sự rất có phúc mới cưới được một người đàn ông như vậy.” Trong lòng vẫn luôn có cô, không để điều gì gây vướng bận đến cô hết.
Sống cùng người như vậy, có lẽ sẽ được yêu chiều đến hết đời.
Khương Thư Lan cầm lấy quả chuối, nhoẻn miệng cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nỗi lo vừa rồi cũng theo đó mà tan biến hết.
Hai người dường như đều đặt nhau ở trong lòng.
Lúc này Chu Trung Phong vừa đi, vừa giải thích cho giáo sư Từ về tình huống nghiên cứu, vừa nghĩ trong lòng không biết Khương Thư Lan ở bên kia đã nhận được chuối tiêu của mình chưa.
Thực sự là không có thời gian để nói chuyện.
Tới cửa ký túc xá.
Nhóm chuyên gia đi vào trong sân, lần này không ai buông được lời chua ngoa nào hết.
Ký túc xá mà quân đội sắp xếp cho bọn họ không hề tồi chút nào, đi thẳng vào là một mảnh vườn, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy sóng biển đang ập vào bờ mãnh liệt.
Kể cả Trần Chí Cương thấy được cảnh này cũng nhịn không được mà cảm thán: “Vùng đất nghèo hoang vu thì cũng có vùng đất nghèo hoang vu đẹp.”
Phong cảnh nhìn vô cùng đẹp.
Nghe được lời này, mấy chuyên gia đều đồng loạt trừng mắt với cậu ta: “Cậu vẫn nên im miệng đi thì tốt hơn.”
Giáo sư Từ đánh giá qua một lượt rồi nói: “Phó đoàn Chu, đội trưởng Na, rừng cao su vẫn là làm phiền mọi người cố gắng giúp chúng tôi sớm có thể đi vào đó nghiên cứu.”
Kỳ thực không chỉ có mấy chuyên gia muốn vào đó nghiên cứu, mà đến cả mấy chiến sĩ trong quân đội cũng vậy, nếu như được sự đồng ý của thôn dân bọn họ sẽ cho người vào đó nghiên cứu ngay lập tức.
Chu Trung Phong gật đầu: “Chúng tôi sẽ mau chóng sắp xếp.”