Ông ấy gọi anh là đội trưởng Chu, chứ không phải Chu Trung Phong hay Tiểu Phong.
Ông ấy đã đặt Chu Trung Phong ở vị trí ngang với bản thân mình rồi.
Chu Trung Phong đứng thẳng, đưa tay ra bắt tay với Hạ Hoài Dân: “Chu Trung Phong ở quân đội hải đảo đến căn cứ ở Tây Bắc để đưa tin, nhờ lãnh đạo kiểm tra và nhận hàng hóa.”
Sau đó, anh nghiêng người đứng sang bên cạnh, để lộ ra thùng hàng phía sau xe.
Thùng xe tải rất lớn, hơn nữa dưới tình cảnh này còn có thêm hai tầng vải bạt, dường như có thể đoán được bên trong đựng không biết bao nhiêu là hàng hóa.
Bọn họ chào đón như vậy xong, Chu Nghĩa Khôn với Đường Mẫn Vân cũng không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Phong, đây là?”
Lý do chính khi đến đây là mang hàng hóa cho bọn họ sao!
Chu Trung Phong gật đầu, nhìn về phía Hạ Hoài Dân: “Hàng với xe này để đâu được đây?”
Đặt ở cửa chắc chắn là không thích hợp rồi.
“Cứ đi thẳng vào căn cứ!”
Hạ Hoài Dân vung bàn tay lên, trong giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.
“Chúng tôi sẽ đi trước dẫn đường cho cậu, mau lái xe vào đi.”
Số hàng hóa này có nghĩa là gì, dưới tình huống đại hạn như hiện tại, một xe đầy hàng hóa này chính là cứu tinh của rất nhiều người.
Chu Trung Phong ừm một tiếng, sau đó nhìn về phía Đường Mẫn Hoa: “Mẹ, mẹ có muốn lên đó cùng con không? Xe này của con vẫn còn một ghế nữa.”
Lúc này bầu không khí lập tức trở nên an tĩnh.
Đường Mẫn Hoa cẩn thận hỏi lại: “Được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Chu Trung Phong quay đầu đưa Đường Mẫn Hoa lên xe.
Chu Nghĩa Khôn ở bên cạnh hừ một tiếng: “Bà ấy là mẹ của con, còn cha thì không phải cha con sao?”
Đây cũng quá bất công rồi.
“Đi chỗ khác đi, con trai nguyện ý muốn giúp tôi, ông lo việc của mình đi!”
Đường Mẫn Hoa nhịn không được mà than thở một câu, lập tức xoay người trèo lên xe.
Hai vợ chồng bọn họ cả đời đi cùng nhau, lúc này đây lại mỗi người một ngả.
Chu Trung Phong nở nụ cười: “Cha, lần sau con sẽ để cha ngồi.”
Một câu nói cũng đủ khiến Chu Nghĩa Khôn đang tức giận nháy mắt cũng hòa hoãn hơn.
Xe ở phía sau bắt đầu nổ máy kêu lên ầm ầm, dần dần đi chầm chậm, Chu Nghĩa Khôn và Hạ Hoài Dân đang ở phía trước dẫn đường.
Vừa dẫn đường vừa không quên quay lại nhìn.
Hạ Hoài Dân nói: “Lão Chu à, cậu con trai này của ông giỏi thật đó.”
Đơn phương độc mã một mình từ hải đảo đến đây để chuyển hàng tới Tây Bắc, căn cứ này của bọn họ cực kỳ bí ẩn, đường đi gian khổ biết nhường nào không ai nói được.
Chưa nói đến chướng ngại vật, phải dẫn theo người tra đường theo dõi, còn phải bảo vệ cho tung tích của bản thân không bị tiết lộ.
Vị trí của căn cứ ở Tây Bắc của bọn họ không thể nào bị lộ ra ngoài được.
Đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhưng mà mọi chuyện khó khăn như vậy đã được Chu Trung Phong hoàn thành, hơn nữa bọn họ đứng ở cửa chờ lâu như thế không hề tốn công vô ích chút nào.
Giống như thể nhìn xem phía sau có người theo dõi nào không.
Nhưng hiển nhiên là không hề có, hơn nữa kết quả hồi báo cũng không hề có.
Trong vòng phạm vi trăm dặm cũng chỉ có Chu Trung Phong, cùng với một chiếc xe, ngoài ra không còn chút dấu hiệu nào của sự sống nữa.
Nghe được lời khen của Hạ Hoài Dân, Chu Nghĩ Khôn vừa tự hào vừa thấy đau lòng: “Cả đường đi như vậy chắc không hề dễ dàng gì, ông xem mặt mũi Tiểu Phong nhà tôi đã xanh hết lại rồi, sợ là nhiều ngày rồi vẫn chưa được nghỉ ngơi.”
Vừa phải lo lắng cho số hàng hóa kia, vừa phải lo xem phía sau có người theo dõi không, còn phải theo dõi dấu vết để tránh mấy kẻ theo dõi.
Làm được những việc này vốn đâu có dễ dàng?
Chưa nói đến việc lái xe tải này trên sa mạc, quả thực không khác gì cá nheo trên thớt, đứa nhỏ Tiểu Phong kia vốn ưa sạch sẽ, bọn họ đều biết rất rõ.
Nhưng lúc Tiểu Phong trèo từ trên xe xuống, từ giầy cho đến ống quần liền dính rất nhiều cát.