Nhìn lại bọn họ, chưa nói đến quả vải, đến cả vỏ vải còn không thể nhìn thấy được.
Lúc ấy tuy rằng Chu Nghĩa Khôn rất đau lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Lựa chọn này của bọn họ đồng nghĩa với việc buông bỏ rất nhiều thứ.
Công danh lợi lộc, cuộc sống ổn định cùng với cha mẹ và con cái.
Đây đều là những chuyện bọn họ không thể làm gì được.
Vậy nên lúc nhìn thấy vải đóng hộp kia, Chu Nghĩa Khôn cũng vô cùng sửng sốt, còn chưa phản ứng được gì, Đường Mẫn Vân đã đưa đồ hộp nhét vào tận miệng ông ấy: “Có ngọt không?”
Chu Nghĩa Khôn theo bản năng mà gật đầu.
“Vẫn là vị của quả vải, không có chút thay đổi gì.”
Hạ Hoài Dân ở bên cạnh vẫn đang nhìn bọn họ.
Đường Mẫn Hoa nhìn ông ấy, trực tiếp đưa bình vải cho ông ấy: “Thìa chúng tôi dùng rồi, lão Hạ ông cứ trực tiếp đổ vào miệng đi.”
Nói xong, Đường Mẫn Hoa nhìn chằm chằm vào số hàng hóa ở phía sau.
Bà ấy nhịn không được mà thì thào: “Lão Chu, Tiểu Phong nói phía sau còn rất nhiều đồ hộp, nhiều đến mức thằng bé dọc đường ăn đến phát ngán luôn rồi.”
Lời này thốt ra, Chu Nghĩa Khôn với Hạ Hoài Dân đều đồng loạt nhìn qua.
Chu Trung Phong thấy bọn họ ngạc nhiên như vậy liền lập tức cảm nhận được vật tư ở nơi này thiếu thốn đến mức nào.
Anh nhịn không được mà gật đầu: “Quả thật là còn rất nhiều.”
Số đồ mà Thư Lan làm, cộng thêm số đồ ở nhà máy làm do sĩ quan hậu cần quản lý nữa, toàn bộ anh đều đã mang đến đây hết.
Lời này không khỏi khiến Chu Nghĩa Khôn cùng với Hạ Hoài Dân vui mừng không thôi.
Chu Nghĩa Khôn ăn một miếng vải, nhịn không được mà xoa mặt: “Mấy người lão Lý được cứu rồi!”
Bọn họ đều biết rõ, nhưng người như lão Lý nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ không cứu được mất.
Thiếu vi ta min trong một thời gian dài, thiếu cả dinh dưỡng cần thiết, làm việc với cường độ cao, rất dễ gây ảnh hưởng nghiêm trọng cho sức khỏe.
Dù là từ căn cứ Tây Bắc về quê để dưỡng lão cũng chưa chắc sống được mấy năm.
Hạ Hoài Dân cũng nhịn không được mà gật đầu: “Đâu chỉ có lão Lý được cứu, cả căn cứ Tây Bắc của chúng ta, nhiều người như vậy đều được cứu hết rồi!”
Ông ấy cảm thấy chuyện chính xác nhất mình đã từng làm chính là để cho căn cứ ở Tây Bắc hợp tác với quân đội ở hải đảo.
Hai vợ chồng già tuổi gộp lại đã qua một trăm đều không khỏi liếc mắt qua nhìn nhau một cái, thấy người đến dỡ hàng vẫn chưa tới.
Hai người họ đều định tiến đến để giúp đỡ.
Lại bị Chu Trung Phong cự tuyệt, anh nhẹ nhàng đi về phía thùng xe phía sau xe, cởi hai sợi dây thừng bao quanh hai tấm vải, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng.
Chu Trung Phong nói với bọn họ: “Đứng xa ra một chút.”
Chu Nghĩa Khôn thấy Chu Trung Phong thân nhẹ như yến đứng trên xe, còn không quên dặn dò bọn họ.
Ông ấy nói với Đường Mẫn Hoa: “Tiểu Phong thực sự đã trưởng thành rồi!”
Những việc như vậy không cần đến bọn họ nữa mà có thể tự mình giải quyết được.
Nói như thế nào đây?
Giống như là đứa con mà trước kia bọn họ vẫn luôn lo lắng hiện tại đã to lớn trưởng thành như một gốc cây đại thụ che mưa che nắng cho bọn họ được rồi.
Đường Mẫn Hoa cũng không khỏi gật đầu, thanh âm khàn khàn: “Lớn rồi, cũng trưởng thành hơn không ít rồi.”
Tai của Chu Trung Phong rất thính, nghe được bọn họ nói như vậy thì môi không khỏi mím chặt.
Nghĩ đến lúc trước, Khương Thư Lan đã từng nói với anh, Thư Lan nói, giữa cha mẹ với con cái, không hề phức tạp như anh vẫn nghĩ đâu.
Khi tuổi bọn họ đã lớn rồi, anh cứ đối xử với bọn họ như những đứa con là được rồi.
Lúc gặp phải chuyện này, anh cứ thử nghĩ xem, nếu như con của anh cũng làm chuyện này cho anh, anh có cho phép hay không?
Nếu như anh không cho phép thì anh cần phải xuy sét lại thái độ của mình.
Giống như bọn họ đang đứng ở dưới xe vậy, nếu như xe xảy ra chuyện lật nghiêng qua, người gặp chuyện cũng sẽ là bọn họ.