Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 768 - Chương 768:

. Chương 768:

Đầu óc Chu Nghĩa Khôn lúc này như trống trơn, cái gì mà phân tích số liệu, cái gì mà nghiên cứu cao pháo, cái gì mà ở trước mặt con trai nhất định phải trở nên tài giỏi, phải làm một người anh hùng trong mắt của con trai.

Cái gì cũng không còn nữa.

Ông ấy chỉ có thể theo bản năng mà trèo lên người Chu Trung Phong để anh cõng lên.

Không biết vì sao, lúc đầu óc còn chưa thể phản ứng lại được thì người đã ở trên lưng Chu Trung Phong rồi.

Lúc ở trên người con trai rồi ông ấy mới giật mình phát hiện, đứa bé trai lúc trước còn khóc lóc không muốn cho bọn họ rời đi giờ đã đủ lớn như cây đại thụ để có thể che chở bảo vệ cho bọn họ được rồi.

“Nằm cẩn thận chưa?”

Chu Trung Phong ước lượng cha mình, thoạt nhìn thì là một người cực kỳ cao lớn, nhưng trèo lên lưng anh thì không nặng chút nào, cả người đều là da bọc xương, lại còn luống ca luống cuống.

Chu Nghĩa Khôn ừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Chu Trung Phong: “Giỏi lắm con trai, cha cũng không nhẹ chút nào đâu, con có cõng nổi không? Cha mẹ ở tầng hai của ký túc xá.”

Động tác của Chu Trung Phong ngưng lại, anh nhếch miệng cười: “Cõng được mà.”

Ông ấy nhẹ như vậy, sao có thể không cõng nổi chứ?

Bọn họ nhìn qua thậm chí còn gầy hơn cả ông nội bà nội đã tám mươi tuổi rồi, Chu Trung Phong không biết, ông bà nội nếu nhìn thấy tình cảnh của con trai con dâu mình như vậy sẽ có cảm xúc thế nào.

Trong lòng anh thì có chút đau lòng cùng với khổ sở rồi.

Lời này của Chu Trung Phong nói ra, xung quanh lại như trở nên im lặng.

Đường Mẫn Hoa thấy phía trước là đứa con trai còn trẻ, sau lưng là người cha đã già, đi từng bước từng bước lên cầu thang.

Cuối cùng nhịn không được nữa mà lệ nóng trào ra: “Được, giỏi lắm.”

Bà ấy không hề biết cả đời này còn có thể nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Đường Mẫn Hoa cảm thấy nếu như hiện tại có bắt bà ấy đi chết đi chăng nữa thì cũng không uổng chút nào.

Người mà khiến bà cùng với lão Chu cảm thấy có lỗi nhất cuộc đời này chính là Tiểu Phong.

Bọn họ đã từng nghĩ cả đời sẽ phải sống trong khoảng cách với Tiểu Phong, cho dù là bọn họ có chết, Tiểu Phong cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ.

Nhưng không hề có chuyện đó.

Tiểu Phong vượt ngàn dặm xa xôi mang đồ tới thăm bọn họ, Tiểu Phong ngồi xổm xuống cõng lão Chu leo thang về phòng.

Đường Mẫn Hoa đang khóc lại đột nhiên nở nụ cười, bà ấy xoa xoa nước mắt, ngữ khí cực kỳ sung sướng: “Tiểu Phong, từ từ đã, để mẹ mở cửa cho hai người.”

Chu Trung Phong đi ở phía trước không nói gì, nhưng bước chân cũng chậm đi mấy phần.

Mà Chu Nghĩa Khôn ở sau lưng anh, thậm chí cả hô hấp cũng nhẹ đi không ít rồi.

Sợ sẽ làm đối phương giật mình.

Lúc bọn họ đi lên lầu, gặp ông lão Na, ông lão Na có chút ngạc nhiên: “Giáo sư Chu, đây là?”

Chu Nghĩa Khôn ngẩng đầu: “Là con trai tôi.” Trong giọng nói không giấu được sự tự hào.

Chu Trung Phong gật đầu với ông lão Na rồi tiếp tục cõng Chu Nghĩa Khôn đi lên lầu.

Lúc Đường Mẫn Hoa đi qua, ông lão Na liền cảm thán một câu: “Con trai cô đúng là....” Nói xong liền giơ ngón tay cái lên.

Đường Mẫn Hoa nhịn không được mà nở nụ cười, bước chân cũng nhẹ đi mấy phần.

Rất nhanh đã lên đến được lầu hai rồi.

Đường Mẫn Hoa đi đến phía trước để mở cửa, là một gian phòng hai phòng, rất nhỏ, trong nhà được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trên mặt đất không hề có một hạt bụi nào, nhưng nhìn qua lại rất đơn sơ.

Hai chiếc ghế tựa cùng với một chiếc bàn, ngoài ra không còn món đồ dư thừa nào nữa hết.

Chu Trung Phong nhìn lướt qua rồi thì thu hồi tầm mắt, đặt Chu Nghĩa Khôn lên ghế.

Đường Mẫn Hoa vội đi qua đỡ người, lại nói với Chu Trung Phong: “Tiểu Phong, con ở đây đi, mẹ đi đun nước, rót cho con chén nước thật ấm để uống.”

Bởi vì trong nhà không được đốt lửa, cũng rất ít khi về nhà vậy nên bếp lò cùng với ấm siêu tốc đều dường như vô dụng.

Bình Luận (0)
Comment