Hai đứa bé đã buồn ngủ tới mức không mở mắt lên nỗi, mà vẫn cứ ở đó hít lấy hít để, chạy khắp nơi tìm người.
Khi nhìn thấy bọn trẻ, Khương Thư Lan chỉ cảm thấy như mọi buồn phiền đều được tan biến đi hết.
Đón đứa trẻ từ tay ông bà nội, ru cho một đứa ngủ trước, lại đi dỗ thêm đứa khác.
Sau khi thấy cả hai đã ngủ say, cô nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường.
Bà nội Chu bước vào một cách nhẹ nhàng, cố gắng hạ thật thấp giọng mình, hỏi: “Thư Lan, trước đó không sao chứ hả?”
Cũng trách móc Trung Phong, mình anh dẫn đám trẻ về, lại không dắt theo Thư Lan về đây.
Khương Thư Lan đứng dậy, kéo cửa phòng để cách âm, lúc này mới nhỏ nhẹ nói: “Trước đó, sau khi đi vệ sinh xong thì bị Bành Văn Binh chặn lại, nói con không nên phá hoại quy tắc của thị trường, cướp đi đơn hàng của xưởng cán thép.”
Những đứa trẻ ngay từ bé đến lớn lên đều được nuông chiều, rõ ràng là đứa không thể cam chịu sự ủy khuất, ở bên ngoài bị người ta ăn hiếp, nói lại với người lớn trong nhà, đây chính là sự phản xạ có điều kiện.
Cho nên Khương Thư Lan cũng không có ý định giấu diếm gì hai người.
Sau khi cô dứt lời.
Sắc mặt của bà nội Chu ngay lập tức trở nên lạnh nhạt: “Bọn tiểu tử nhà họ Bành, làm việc càng ngày càng chẳng ra sao cả.”
Sau đó, bà lại quay sang nhìn ông nội Chu: “Ông à, sao ông không quan tâm gì hết vậy?”
Việc này có liên quan đến xưởng mì, liên đới đến công thương cùng với tòa bách hóa bên kia, một người làm bác sĩ như bà ấy thật đúng là không có cách nào cả.
Nhưng mà ông nội Chu là người từ phía trên thoái lui xuống, không nói đến ông thì cũng nên nói đến những người cao tuổi đã nghỉ hưu kia, bất cứ ai đi ra ngoài, đều không phải được mọi người kính trọng và nể nang sao?
Ông nội Chu nhíu mày: “Tôi biết rồi.”
“Ông thì biết cái gì, tôi thấy bộ dạng lúc này của ông, liền biết là đang muốn dĩ hòa vi quý, cái gì mà hai bên lúc nào cũng thường xuyên xảy ra tranh chấp, nếu đây đúng thật là trận chiến bình thường, bọn người nhà họ Bành đó có thể tìm thấy Thư Lan nhà chúng ta sao?”
“Thằng đó nó đánh cháu tôi, tôi đã cảm thấy nó không phải là đứa tốt lành gì rồi, nhiều người như vậy mà không tìm, một hai đòi kiếm Thư Lan, chẳng phải đã tỏ rõ là đang muốn ức hiếp người khác sao?”
Bà nội Chu tức giận thì ông nội Chu cũng không chịu được nữa.
“Được, được, được, tôi đi tìm, tôi đi tìm, ngay ngày mai sáng, tôi sẽ đi tìm ngay.”
Bà nội Chu đắc ý mà nhìn sang Thư Lan: “Thư Lan, cháu này, cháu cứ làm theo ý mình, chỉ cần không phải là làm chuyện xấu xa hay lừa gạt phạm pháp gì thì ông bà nội đều ủng hộ cháu cả.”
Khương Thư Lan “Vâng” một tiếng, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cô cảm thấy những điều may mắn của mình, có lẽ là dùng để gặp những người thân tốt bụng như thế.
Ngược lại với những người ngoài kia, không liên quan hay can dự gì đến.
Lỗ mũi của Bành Văn Binh bị hít phải đống bụi, còn bị người khác quật vai cho ngã xuống, còn bị con quạ để lại một bãi phân ngay trên đầu mình.
Anh ta chỉ cảm thấy mọi việc xui xẻo của năm nay, đều gặp phải ở đây.
Bước chân khập khiễng mà trở về nhà họ Bành.
Khuôn viên của nhà họ Bành so với nhà họ Chu không khác là bao, đều là loại nhà tứ hợp viện kiểu cũ.
Nhưng mà so ra thì nhà họ Chu là loại nhà biệt lập, nhà họ Bành là loại tứ hợp viện, nhưng mà là một chia thành hai, phân ra làm hai khuôn viên bao gồm trước và sau, là nơi sinh sống của cả hai gia đình.
Có thể nói, cả một nơi như Mạo Hồ Đồng, gia tộc mà có thể chiếm hết cả một tứ hợp viện, đúng thật chỉ có nhà họ Bành mà thôi.
Đừng nói đến, không như nhà họ Chu vừa ít người lại còn đơn chiếc. Một phân nửa tứ hợp viện của nhà họ Bành là nơi ở của khoảng chừng trên dưới 30 người.
Nhà họ Bành không phân chia nhà cửa, người lớn còn khỏe mạnh, anh ta còn có 4 người chú, 2 người cô, còn chưa kể đến anh chị em họ, cả một đàn đống.