Thập Niên 70: Mẹ Là Nữ Chính Trong Truyện Niên Đại (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370 - Vu Hãm

Chương 370 - Vu hãm
Cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường, thiết kế muốn đuổi cô ấy đi, tốt nhất có thể bức người đến mức chuyển trường.

Như vậy sẽ vĩnh viễn không ai có thể uy hiếp đến bọn họ.

Kế hoạch vu hãm ăn trộm đồ hồ là do bạn nam đề nghị, anh xúi giục bạn gái mình đi hoàn thành chuyện này.

Ai biết bởi vì cô gái định nhảy lầu trông rất đẹp, khiến cho bạn nam nhìn nhiều hơn hai mắt, một màn này bị cô gái ban bốn thu hết vào mắt, âm thầm ghen ghét hoài nghi cô phải cô gái định nhảy lầu dã câu dẫn bạn trai mình rồi hay không.

Cho nên kế hoạch nguyên bản chỉ muốn vu hãm người ta trộm đồ, cuối cùng dưới sự ghen ghét của cô gái ban bốn, lại lôi thêm một chuyện liên quan đến yêu sớm.

Cuối cùng diễn biến của sự tình đến một giai đoạn không thể vãn hồi.

Sau khi biết cô gái bị bắt nạt kia nhảy lầu không thành, các bậc phụ huynh của mấy bạn học sinh liên quan đến chuyện này biết được sự nghiêm trọng của vụ việc, mỗi người đều vội vàng đưa con thoát khỏi trường học.

Bọn họ tưởng rằng làm vậy có thể tránh khỏi sự trừng phạt, nhưng phát luật đâu có dễ dàng như vậy?

Tại Tại sau khi biết toàn bộ quá trình của sự việc, cô thực sự không thể nói thẳng với chú cảnh sát là bời nhờ đọc tâm Thuật nên cô mới biết được chân tướng, nhưng cô lại có thể gợi ý.

Cảnh sát lại không phải là đồ ngốc, ngược lại còn có khả năng phát hiện và phát hiện vụ án đáng kể, chỉ cần giao đúng manh mối cho bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ lần theo đường dây gần đó mà truy lùng khắp nơi.

Cho đến khi sự thật cuối cùng được khám phá.

Vào lúc con gái đang được lấy lời khai, Ninh Viễn Hành nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Con gái làm vậy rất đúng, hơn nữa con gái cũng biết bảo vệ bản thân, không cần thiết phải quá lo lắng.

Sau khi lập xong biên bản, tiễn cảnh sát đi, chuyện này trên cơ bản liền không liền quan tới Tại Tại nữa.

Chủ nhiệm lớp còn phải về lớp quản bọn học sinh, miễn cho đám con khỉ kia quậy không người quản thúc, nháo tung trời.

Trước khi đi ông còn quan tâm trấn an Tại Tại: Hôm nay em trở về nghỉ ngời cho thật tốt, thầy cho em nghỉ phép, các bài tập của các môn thầy sẽ nói với các giáo viên bộ môn, ngày mai em không cần giao, cứ yên tâm, nghỉ ngơi một chút, nghỉ xong thì ngày mai nhớ đi học đúng giờ nha.”

Việc học của Cao tam khá nặng, thậm chí ông còn khống dám cho học sinh nghỉ thêm vài ngày, sợ ảnh hưởng đến việc ôn tập của các em.

“Em đã biết rồi thư thầy, cảm ơn ạ.” Tại Tại lễ phép cảm ơn thầy chủ nhiệm.

Tô Hân Nghiên liếc mắt nhìn chồng một cái.

Ninh Viễn Hành hiểu ý, lập tức nhiệt tình đứng dậy chào tiễn thầy chủ nhiêm của con gái: “Thầy giáo để tôi tiễn thầy.”

“Cảm ơn cảm ơn, không cần phải phiền toái.”

Hai người một bên khách sáo một bên rời đi, cho đến khi nghe thanh âm của họ xa dần, Tô Hân Nghiên mới quan tâm mà nhìn về phía con gái: “Tại Tại hiện tại là muốn về nhà, hay là đi đến đơn vị của ba ba và mẹ?”

“Con muốn đến công ty của mẹ chơi.”

Tại Tại không hề nghĩ ngợi mà trả lời luôn.

Trong nhà không có người, có lễ lúc này bà nội đã di ra ngoài đi bộ, hoặc là di theo hội chị em đi khiêu vũ gì đó.

Mà bên đơn vị của ba ba lại quá nặng nề, hơn nữa hơn nữa ba ba đi làm rất bận, không có thời gian để ý đến cô, không có ai để nói chuyện nên Tại Tại rất nhàm chán.

Cho nên trước kia qua hai lần qua đó chơi, từ đó về sau cô không muốn qua chơi thêm nữa.

Vẫn là bên công ty mẹ thú vị hơn, vội thì vội, ở đó có nhiều anh chị tuy bạn nhưng vẫn có thể nói chuyện phiếm với vô, lại còn có có Bảo Nhi có thể chơi với cô. Quên mất, Bảo Nhi phải đi học, lúc này có lễ đang ở trường học.

Nhưng Tại Tại nghĩ lại, mình cũng không phải không có cơ hội gặp được Bảo Nhi, bởi vì Bảo Nhi rất ỷ lại vào mẹ, cho nên nỗi ngày cậu ấy đều được dì Ngưu đến qua ăn cơm.

Lúc này sắp đến giữa trưa, khẳng định Bảo Nhi cũng ở trong công ty.

Ninh Viễn Hành nhanh chóng trở về sau khi tiễn thầy chủ nhiệm của con gái mình, sau đó nghe con gái nói rằng muốn đến công ty của mẹ chơi.

Anh cũng biết các con không thích đến dơn vị của anh lắm.

“Bữa trưa giải quyết như thế nào, cùng đi tiệm ăn?” Tô Hân Nghiên hỏi chồng.

“Đều được.” Ninh Viễn Hành gật đầu.

Vừa nghe đi ra tiệm ăn, tại tại sợ cha mẹ nghe không thấy, cô vội lớn tiếng nói: “Chúng ta đi ăn KFC đi!” (*)

Năm nay t ở bên thủ đô có mở một quán KFC, Tại Tại ở trong trường học từ lâu đã nghe thấy danh tiếng của nơi đay, đã có người nói qua, nói đồ ăn khá ngon.

Mà cô lại không có sức chống cự với mỹ thực, trước đó nghe các bạn học bàn luận đã thèm, lúc này có cơ hội, nhanh chóng xúi giục ba mẹ cùng đi thưởng thức.

Tác giả có lời muốn nói:

(*): KFC vào Bắc Kinh, Trung Quốc năm 1987. Thông tin này đến từ Bách khoa toàn thư Baidu.
Bình Luận (0)
Comment