Thập Niên 70: Mẹ Là Nữ Chính Trong Truyện Niên Đại (Dịch Full)

Chương 518 - Chương 518 - Bị Bỏng Nhẹ

Chương 518 - Bị bỏng nhẹ
Nếu bàn về độ hiểu biết về em trai em gái, cả nhà, ngoại từ ba mẹ ra, khả năng không có ai hơn Ninh Hàng cả.

Cho nên anh biết em trai thích làm phim, cũng biết gần đây em trai đang yêu.

Nhưng Ninh Hàng sẽ không bao giờ hỏi đến vần đề tình cảm của hai em, anh chỉ quan tâm đến chuyện học và sự nghiệp của hai người.

Bởi vì thân là anh trai, trong lúc anh cả vội vàng không thể lo cho gia đình, Ninh Hàng cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ quan tâm tới êm trai và em gái.

Bên em gái này thì sắp tới không có vấn đề gì lớn, tất nhiên trọng điểm sẽ chuyển dời lên trên người em trai.

Dưới ánh mắt bình tĩnh thăm dò của anh hai, Ninh Hiên cảm thấy áp lực lớn rất nhiều.

Sau khi động não một lúc lâu, lại trộm nhìn sắc mặt của anh hai, đương nhiên sẽ không nhìn ra một chút tin tức gì, chỉ có thể tự cổ cũ bản thân lấy thêm dũng khí, thật cẩn thận đáp lại: “Hẳn là…… Em sẽ không học tiếp nữa, muốn trực tiếp ra ngoài làm phim.”

Cả nhà, nếu hỏi người nào không thích đọc sách nhất, thì nếu Ninh Hiên đứng số hai không ai đứng thứ nhất.

Bằng không anh cũng không sợ anh hai như vậy.

Đây chính là nỗi sợ hãi trời sinh của học tra đối với học thần, nói cách khác, cái được gọi là huyết mạch áp chế.

Cho nên khi nói mình sẽ không tiếp tục học lên nữa trước mặt anh hai, quả thực Ninh Hiên đã lấy hết dũng khí ra rồi.

Hiện trường im lặng một lúc.

Ninh Hàng không mở miệng nói chuyện, Ninh Hiên cũng chỉ có thể tĩnh chờ anh xử lý.

Nói thật, thời gian chờ càng lâu, nội tâm anh lại càng thấp thỏm, hận không thể lập tức quỳ xuống ôm lấy đùi anh hai, khóc lóc cầu xin nói anh sai rồi, vừa rồi chỉ là bị mê sảng mà thôi, thật ra anh muốn học lên đó, thi lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ đều có thể, chỉ cầu anh hai đừng trầm mặc như vậy nữa.

Nhưng trên thực tế Ninh Hàng cũng chỉ an tĩnh một lát.

Thời gian căn bản không lâu như Ninh Hiên cảm thấy, chỉ là doa ám lực tâm lý của anh quá lớn, quá khẩn trương, mới có thể cảm thấy sống một giây bằng một năm.

Đối với sự lựa chọn của em trai, Ninh Hàng không phản đối, anh lựa chọn tôn trọng: “Ừm, em có kế hoạch của riêng mình là được rồi."

Dứt lời, Ninh Hàng gắp một miếng củ cải trắng luộc cho em gái, nhìn chằm chằm cô ăn: "Đừng lúc nào cũng ăn thịt, ăn thêm cả rau củ quà đi."

“Nhưng mị không thích ăn.” Tại Tại nhỏ giọng xì xào.

Nhưng dưới tầm mắt của anh hai, cô cũng không dám không ăn, chỉ có thể gắp miếng củ cải trắng này vào trong miệng với khuôn mặt như bị ai đó bắt ăn cực độc vậy, kết quả không thèm thổi nguội đã cho vào miệng, đem bản thân bị nóng đến giật mình.

“Tê!”

“Bỏng?”

Ninh Viễn Hành ngồi cách con gái gần nhất, thấy cô bị bỏng, vội vàng nói: “Đau không? Có muốn súc miệng bằng nước lạnh không?”

"Hông hông hần, hỏi may hôi.”

(Không không cần. khỏi ngay thôi.)

Tại Tại thè lưỡi, nói chuyện có chút hàm hồ.

Cô bị nóng ở đầu lưỡi, còn ma là bởi vì cố phản ứng nhanh, kịp thời nhả củ cải ra, mới không bị bỏng nghiêm trọng.

Nhưng đau thì có đau, lúc này đầu lưỡi cũng chỉ cảm thấy tê rát, chỉ có thể học chú cún nhỏ vươn đầu lưỡi ra để hạ nhiệt.

Ninh Hàng nhìn thấy em gái bịn bỏng, đuôi lông mày nhíu lại, có chút tự trách.

Tô Hân Nghiên nhìn thấy bộ dáng của con trai, duỗi tay vỗ vào bờ vai của anh, an ủi nói: “Không có việc gì, trách con bé ăn cơm không tập trung, không trách con.”

Trần đời cô chưa thấy có người nào lại cho đồ ăn nóng hỏi vừa mới ra nồi không thèm thổi cho nguội đã trực tiếp cho vào miệng, bị bỏng là do con bé xứng đáng, lần này được giáo huấn, xem lầm tới còn dám nữa không.

Nghe thấy mẹ nói như vậy, Tại Tại ủy khuất nhìn cô một cái.

Nhưng đầu lưỡi còn đau, cô cũng không dám nói câu nào.

Một lát sau, cảm giác này chậm rãi giảm xuống, Tại Tại thử gặm một miếng thịt dê đã bị lạnh.

Còn có thể ăn, lúc này thật sự không còn việc gì.

Chỉ là lúc này Tại Tại nói cái gì cũng không chịu chạm vào củ cải trắng nữa, mà mấy món ăn liên quan tới rau củ quả cũng đúng tình hợp lý mà không động tới, rốt cuộc cô vì củ cải mới bị bỏng, để lại bóng ma tâm lý, không dám ăn nữa cũng bình thường.

Người trong nhà đều biết cô lợi dụng lý do này để tránh việc ăn rau, nhưng cũng không có biện pháp ép cô.

Sau khi ăn xong, Tại Tại về phòng của mình làm bài tập.

Thực chất là hoàn thành bài tập vẽ tranh được giáo viên giao.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận gõ cửa.

“Ai thế?”

Tại Tại đang vẽ tranh thuỷ mặc, bút lông hút no mực ở trên giấy Tuyên Thành tố bạch vẽ một mảnh lá sen.

Việc này cần phải làm trong một lần, không thể dừng lại giữa chừng, cho nên cô không có cách nào mở cửa cho người ngoài cửa, chỉ có thể cao giọng nói: "Chờ một chút."

Người ngoài cửa dường như nghe thấy câu này của cô, nhất thời không có động tĩnh.

Sau khi vẽ trong cánh sen đó, cô mới gác bút xuống, bước đến mở cửa.

“Hả? Anh hai.”

Ngạc nhiên thay, người ngoài cửa cư nhiên là Ninh Hàng.

Bởi vì anh hai rất ít khi tới tìm cô, cho nên Tại Tại mới có thể cảm thấy kinh ngạc như vậy.

“Anh tìm em có chuyện gì thế?” Tại Tại tò mò hỏi.

“Cái này……” Ninh Hàng giơ tay ra, đặt một vật phẩm kim loại vào trong lòng bản tay của em gái: “Anh có món đồ nhỏ này, cho em chơi.”

“Cái này là cái gì thế?”
Bình Luận (0)
Comment