Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Chương 159

Lúc đó Tôn Gia Nguyệt đi cùng thím Văn Hoa, vừa thấy gia đình họ Lâm ghê tởm vừa thấy người phụ nữ này thật sự rất dũng cảm.

Từ Vãn cũng thấy vậy, thời đại này không dũng cảm thì đã sớm thỏa hiệp khi ông Lâm giả vờ nhận lỗi rồi.

"Bây giờ ông Lâm đó biết hối hận rồi, ngày nào cũng gặp người là nói mình có lỗi với con dâu và cháu gái."

Từ Vãn nghe vậy chỉ khinh thường, ông ta không phải hối hận mà là sợ, sợ không có ai nuôi dưỡng mình, loại người này làm sao có thể hối hận được.

 

———

"Đúng rồi, Vãn Vãn, hai đứa đặt tên cho hai đứa bé chưa?" Trần Hữu Phương trêu đứa bé một lúc, nghĩ đến hai đứa trẻ vẫn luôn gọi tên ở nhà, còn chưa biết tên thật là gì.

"Chưa đặt đâu." Vì chuyện đặt tên cho hai đứa trẻ, vợ chồng họ đã lo lắng mấy đêm rồi.

 

Từ Vãn tự thấy mình không có khả năng đặt tên nên trực tiếp giao quyền cho Chu Hoài Thần.

Cô chỉ phụ trách đặt hai cái tên ở nhà dễ thương là được.

Chu Hoài Thần, ông bố bỉm sữa mới vào nghề này lập tức căng thẳng, nghĩ liên tục mấy cái tên đều không thấy ưng ý.

Từ Vãn thấy anh chọn tới chọn lui liền nói một câu: "Tên của anh nghe cũng hay đấy."

Câu nói này trực tiếp gợi ý cho Chu Hoài Thần, anh gọi điện về nhà để bố đặt tên.

Tất nhiên anh chắc chắn không nói là vì mình quá băn khoăn muốn để bố đặt tên, anh rất có tâm cơ nói rằng ông nội chưa đến biên giới, muốn để ông nội có cảm giác được tham gia vì vậy trọng trách đặt tên đương nhiên giao cho ông nội.

Chiếc mũ cao này đội đẹp quá, bố chồng trực tiếp nói đợi ông về tra từ điển, nhất định phải đặt cho cháu trai cháu gái một cái tên hay và ý nghĩa.

Trần Hữu Phương nghe nói là bố của Chu Hoài Thần đặt tên, còn chưa biết đặt tên gì đã liên tục gật đầu: "Tên do bố của đoàn trưởng Chu đặt thì chắc chắn không tệ."

Tôn Gia Nguyệt ở bên cạnh tò mò hỏi: "Chị dâu, sao chị biết?"

"Sao lại biết, em xem tên của đoàn trưởng Chu, Hoài Thần… giống như chúng ta là Kiến Quân, Đại Dũng thì khác, tên của cháu trai cháu gái chắc chắn sẽ hay hơn."

Tôn Gia Nguyệt nghĩ đến chồng mình là Đường Đại Quân, lập tức thấy Trần Hữu Phương nói có lý.

"Biết thế em cũng không để Đại Quân đặt tên cho con gái em." Tìm một người có học thức đặt tên sẽ hay hơn.

"Sinh thêm một đứa nữa thì nhờ bố của đoàn trưởng Chu đặt tên cho em." Chị Trần cười trêu chọc.

"Mau đừng chỉ cố nói chuyện nữa, mau lên bàn ăn cơm đi?" Lưu Quế Phân nghe mọi người nói chuyện, vẫn không hiểu lắm, sao bà lại không thấy tên con trai mình hay?

Nhưng nếu thực sự để cháu trai cháu gái gọi là Đại Dũng Xuân Hoa thì bà cũng không muốn lắm.

Từ Vãn hết ở cữ, vì trời quá lạnh nên cũng không ra ngoài nhiều. Ngoài việc đi làm, về cơ bản ở nhà chăm hai đứa trẻ, rất nhanh bố chồng cũng đặt xong tên, anh trai tên là Chu Nghiễm Lễ còn em gái tên là Chu Thư Du.

Từ Vãn không biết người khác thế nào nhưng cô khá hài lòng.

Có tên rồi, Chu Hoài Thần phải đi khai hộ khẩu cho hai đứa trẻ. Hộ khẩu của anh đã đến đồn trú, sau khi kết hôn cô cũng chuyển đến đây, hộ khẩu của đứa trẻ đương nhiên cũng theo anh.

Sau này anh điều động đi đâu thì cả nhà bốn người sẽ được điều động thống nhất.

Khai hộ khẩu đương nhiên lại phải lấy giấy đăng ký kết hôn của hai người ra, đến khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn, Chu Hoài Thần liền nghĩ đến lúc đầu gặp Từ Vãn.

Lại cảm thán duyên phận kỳ diệu, nếu không phải vì cô có lẽ anh ta đã cô đơn cả đời, mà bây giờ họ là vợ chồng còn có một đôi em bé đáng yêu.

Từ Vãn nhìn người nào đó đang chăm chú nhìn giấy đăng ký kết hôn, cười hỏi: "Chu Hoài Thần, anh nhìn gì mà đắm đuối thế?"

Anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp đập vào mắt, lòng mềm nhũn cười nói: "Nhìn giấy đăng ký kết hôn của chúng ta." Nói xong anh lại nói: "Vãn Vãn em nhớ không, trước đây người ta kết hôn còn được mặc váy đẹp như vậy, đầu còn đội khăn voan đẹp nữa."

Bình Luận (0)
Comment