Chị họ Nghiêm Dặc rất tốt, Tạ Tiểu Ngọc đã xem qua ở thế giới song song, bởi vì cô ấy là một người xinh đẹp, nhìn một cái liền không thể quên được.
Cho nên lúc chị họ và người đàn ông tâm cơ kia xuất hiện ở bên hồ, Tạ Tiểu Ngọc đã nghĩ xem làm thế nào để làm quen, sau đó đuổi người đàn ông tâm cơ đi.
Cô vừa muối tiến lên, đã bị âm thanh xa lạ của một thanh niên gọi lại: "Đồng chí, xin dừng bước, có thể nói với cô mấy câu không?"
"Không tiện."
Chị họ đã ở phía trước, lúc này Tạ Tiểu Ngọc không rảnh phản ứng tới bất cứ người nào đến gần.
"Tôi thật sự có việc gấp."
Mạnh Cảnh Niên bước nhanh tới trước, đi tới trước mặt Tạ Tiểu Ngọc, đúng lúc ngăn tâm mắt của cô tới chị họ.
Tạ Tiểu Ngọc thấy rõ người đàn ông tuấn tú này, kinh ngạc há miệng, nay không phải là người chồng thứ hai mất sớm của chị họ mà cô nhìn thấy trong thế giới song song sao?
Đợi đến khi gương mặt của Tạ Tiểu Ngọc, Mạnh Cảnh Niên áp chế gợn sóng trong lòng, Tạ Tiểu Ngọc chính là phiên bản còn trẻ của bà nội, lúc Chu Thành Phong thề, anh ấy còn không tin tưởng mấy, đợi đến khi tự nhìn thấy rồi, anh đã tin.
Giờ phút này nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, Mạnh Cảnh Niên gần như có thể khẳng định được, cô và bà nội của anh ấy có liên quan với nhau.
Nếu không sao lại giống nhau như thế, bao gồm cả thần thái giọng điệu, hoàn toàn giống như bà nội trong hồi ức của ông nội.
Trong khi Mạnh Cảnh Niên kinh ngạc Tạ Tiểu Ngọc bày tỏ: "Anh biết tôi?"
"Không biết."
Tạ Tiểu Ngọc vội vàng khép miệng lại: "Anh trai tìm tôi có chuyện gì sao?”
Mạnh Cảnh Niên nghe thấy Tạ Tiểu Ngọc gọi mình là anh, trong lòng liền mềm mại, hận không thể nói hết toàn bộ cho cô ngay lúc này.
Anh ấy cũng biết chuyện này phải nói từ đầu, liền nói: "Tôi không phải người xấu, nếu không chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện?"
Lúc này gió dan dần ngừng, mặt trời bị mây đen che khuất đã xuất hiện, hôm nay thật sự là một ngày tốt.
Nếu chân mệnh thiên tử của chị họ đã đến, vậy kế hoạch kia liền phải thay đổi một cái.
Cứ dây dưa như vậy, đợi chị họ và người đàn ông tâm cơ đã lên du thuyền, nếu lên du thuyền, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện trùng hợp rơi xuống nƯỚc. Tạ Tiểu Ngọc nói: "Được anh trai, chúng ta lên du thuyền nói đi."..
Mặt khác, Nghiêm Dặc dẫn ba đứa nhỏ chơi cho đến trưa, còn mệt hơn cả anh đi huấn luyện dã ngoại.
Anh nói: "Đã chơi kha khá rồi, chúng ta về nhà đi, nói không chừng chị các em đã trở lại rồi."
Cá Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: "Mọi người xem, mặt trời ló ra rồi, gió cũng nhẹ đi rồi, chúng ta ra hồ bên kia ngồi du thuyền đi, em muốn chèo thuyền...
Nghiêm Dặc thật sự không muốn đi ngao du trên hồ chủ yếu là vì hiện tại anh còn mang theo ba đứa trẻ con, cả bốn đồng thời sẽ phải chen chúc trên một con thuyền nhỏ như vậy. Ba đứa nhỏ ngoại trừ Cá Lớn ra thì đều rất nô đùa nghịch ngợm, ngộ nhỡ thuyền bị lật thì dù cho anh có giỏi bơi lội đến đâu, thể lực tốt cỡ nào thì một mình anh cũng không có cách lập tức vớt được cả ba đứa nhỏ lên.
Một đứa là em gái ruột của anh, hai đứa là em trai ruột của Tiểu Ngọc, Nghiêm Dặc vốn luôn là người rất cẩn thận chỉ cần nghĩ tới chuyện du ngoạn trên hồ sẽ gặp nguy hiểm là anh đã lập tức lắc đầu không đồng ý.
"Không được, quá nguy hiểm, một mình anh không thể trông coi được cả ba đứa. Ngộ nhỡ thuyền lật vậy em nói xem anh phải cứu thế nào đây?" Càng không cho ngao du trên hồ thì Cá Nhỏ càng muốn ngồi: "Nhưng thuyền tốt thì làm sao mà lật được chứ?"
"Đã là thuyền thì sẽ có khả năng lật, làm sao em có thể đảm bảo rằng thuyền sẽ không lật?"
Cá Nhỏ:... Cậu bé không thể đảm bảo được.
Cá Nhỏ tức giận nói: "Vậy chúng ta đi vòng đến cổng lớn qua hồ bên kia, nếu không thể ngồi thuyền được thì em sẽ nhìn người khác ngồi thuyền, vậy cũng có thể đi được chứ."
"Vậy thì được."
Về yêu cầu nhỏ này thì vẫn có thể thoả mãn cậu bé được, Nghiêm Dặc nói: "Vòng một vòng thì chúng ta đi về nhà."
Trở về để xem Tiểu Ngọc đã trở về hay chưa.
Bốn người lại chậm rãi đi dọc theo con đường đá vụn ven hồ cách bến tàu du thuyền càng ngày càng gần.
Thời tiết hôm nay quả thật rất đẹp, gió cũng dần dần ngừng thổi, mặt trời cũng ló dạng ra khỏi từng tầng mây, ở bên hồ cũng có rất nhiều những cặp đôi yêu nhau.
Hôm nay là cuối tuần, Nghiêm Dặc nghĩ nếu như có thể được ở cùng nhau với Tiểu Ngọc rồi dẫn ba đứa nhỏ ngồi thuyền ngao du trên hồ thì thật ra cũng được.
Trong hồ cũng có may chiếc du thuyền nhỏ, có người lớn mang theo trẻ con đi, cũng có những cặp đôi yêu nhau. Nếu như có năm người bọn họ vậy thì cũng phải ngồi đến hai chiếc thuyền nhỏ.