Cùng lúc đó, Lạc Chí Thanh bị đông cứng run lẩy bẩy về đến nhà đã liên tục hắt xì.
Hạ Ngải Vân vội vàng nấu trà gừng cho con trai mình, đau lòng nói: "Con đến công viên nói lại với Chi Tuệ mà, sao lại biến mình khổ sở như thế này? Con bé không đồng ý thì thôi, nhà chúng ta cũng đâu có thiếu øì."
Lạc Chí Thanh lau khô tóc, thay quần áo, nhớ đến gương mặt càng xinh đẹp của Minh Chi Tuệ hơn bốn năm trước, trong lòng cũng nhộn nhạo, yêu thích vô cùng.
Ban đầu người đó là vợ của anh ta rồi, nếu không vì tạo hóa trêu người thì họ đã sớm viết thiệp cưới vào bốn năm trước chứ không phải là viết thư hủy hôn ước.
Lạc Chí Thanh nói: "Mẹ không thể nói Chi Tuệ như vậy, nếu không phải chuyện xảy ra vào bốn năm trước không chừng bây giờ mẹ đã ôm được cháu nội rồi, hôm nay con nhìn Chi Tuệ, cô ấy còn trường thành và hiểu chuyện hơn bốn năm trước, con nhất định có thể trở thành một đôi hiểu ý ăn nhịp với cô ấy, hạnh phúc đến trọn đời."
Hạ Ngải Vân khinh thường "xí" một tiếng, nhà họ Minh xưa đâu bằng nay, còn nghĩ rằng nó là tiểu thư khuê các đấy.
Bà ta nói: "Con nghĩ ngược lại đi, sao Chi Tuệ lại không cùng con về, con bé đó không phải tức giận vì chúng ta chủ động từ hôn trước đó sao?"
Hạ Ngải Vân tận tình khuyên nhủ con trai của mình: "Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, nếu con bé đó không biết nặng nhẹ thì bỏ đi, mẹ giới thiệu cho con một người xinh đẹp hơn cả Minh Chi Tuệ được không?”
"Không muốn!"
Đúng lúc, em gái Lạc Chí Thanh vừa từ bên ngoài về, làm nũng nói với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ đừng có ý kiến với chị dâu nữa, chị ấy đã không người thân thuộc rồi, đây là lúc cần quan tâm nhất, bây giờ chúng ta chính là người thân của chị ấy, nên mẹ đừng có nói xấu chị dâu nữa mà."
Hạ Ngải Vân cũng không biết con gái nhà mình bị sao rồi, từ sau trận sốt cao lần trước đột nhiên con bé thối thúc anh trai viết thư yêu cầu hợp lại với Minh Chỉ Tuệ.
Còn nói về Minh Chi Tuệ rất nhiều lời hay ý đẹp, khen đến chị ấy giống hệt như tiên nữ trên trời không có chút khuyết điểm nào, khiến cho con trai lại tình cũ không rủ cũng đến với Minh Chi Tuệ, nhớ mãi không quên rồi lập tức viết một bức thư tình đầy cảm động và lưu loát.
Con gái còn nói như thế vẫn chưa được, em trai của chị dâu đang ở tại Bình Thành gọi chị dâu đến đây gặp mặt rồi bàn tiếp, còn không cho con trai địa chỉ của em trai họ của chị ấy. Anh em ruột nhà Minh Quân không tốt lắm, cho nên dù là cùng lứa nhưng chị em họ sao có thể hòa thuận được.
Dù Minh Chi Tuệ xinh đẹp hơn nữa thì sau khi cưới về cũng không có chỗ dựa đắc lực từ nhà mẹ đẻ, không có giúp ích cho con trai một xíu nào.
Hạ Ngải Vân cũng không muốn quay đầu ăn cỏ, nên dạy dỗ con gái mình: "Con nhỏ này có phải bị bệnh rồi không, con bé đó còn chưa vào cửa sao hai đứa bay lại cứ đưa khuyu tay ra bên cho người ngoài vậy hả, đợi con bé đó thật sự gả vào nhà chúng ta rồi có phải mấy đứa bay còn chiều con bé đó để nó leo lên đầu mẹ mày ngồi luôn hay gì."
Lạc Chí Hồng cũng kệ mẹ mình, con người tâm nhìn quá nông cạn, sau khi cô ta sống lại mới biết được cuộc sống của họ là một cuốn sách, chị dâu trước của cô ta chính là nữ chính trong cuốn sách đó.
Một chị dâu tốt như thế như vậy, kiếp trước còn đối xử với mọi người đều dịu dàng và lễ phép, có ân tất có báo.
Nhưng kiếp trước, cô ta lại không biết quý trọng còn trở thành một đứa cô em chồng ác độc, mẹ cũng đối xử không tốt với chị ấy, nhà họ Lạc của họ có một bà chồng ác độc, một cô em chồng điêu ngoa ép buộc cho chị dâu phải rời đi.
Sau này, anh trai lại cưới một Mẫu Dạ Xoa đến, sau khi tái hôn xong, cô ta so sánh chị dâu trước với chị dâu này mới biết được chị dâu Chi Tuệ tốt đến mức nào.
Sau khi sống lại, cô ta lập tức bảo anh trai viết thư cho chị dâu, kiếp này cô ta sẽ đối xử với chị dâu tốt hơn một xíu.
Đợi thêm mấy năm nửa cải cách mở cửa rồi sẽ nổi tiếng theo chị dâu nữ chính này, ngậm đắng nuốt cay làm một cô em chồng làm nting lập tức có đường ăn.
Cô ta nói: "Anh trai này, có phải anh với chị dâu đều rớt xuống hồ cùng một lúc không, chị dâu không biết bơi đâu đó, anh có cứu chị ấy và hô hấp nhân tạo không?"
Kiếp trước, anh trai có hô hấp nhân tạo cho chị dâu, đúng lúc bị khách du lịch công viên vô tình chụp được, mồm miệng người đời quá đáng sợ nên cuối cùng chị dâu cũng phải đồng ý chuyện hôn ước của hai người.
Nhưng cũng vì vậy, cô ta với mẹ rất xem thường chị dâu, cảm thấy chị dâu ăn vạ anh trai ưu tú của mình.
Nhưng kiếp này sẽ không như thế, cô ta sẽ khen ngợi chị dâu lên trời.