Tạ Tiểu Ngọc không biết nên nói như thế nào, có lễ có một số người trải qua từng ngày cũng sẽ thay đổi tính cách, ông nội cô làm người đặc biệt vô cùng chính trực, làm lão thôn trưởng cả đời, cả thôn không có ai là không phục.
Nhưng mà lại dạy ra hai người con trai, đó là ba của cô Tạ Đông Hải, Tạ Tiểu Ngọc cũng không muốn nhắc tới, còn bác cả thì ngay từ đầu còn tương đối thành thật, sau khi cưới bác gái cả về, hai vợ chồng càng ngày càng giống nhau, hai khối kẹo mạch nha, cuối cùng hai đứa con trai này, không có ai giống ông nội.
Ông nội nói, chỉ có Tạ Tiểu Ngọc còn giống ông, cho nên đối xử với cô đặc biệt rất tốt.
Tạ Tiểu Ngọc không biết an ủi ông lão như thế nào, hơn nữa còn đang vội ở khoa nhi, chờ đến khi cô vội vã vòng trở lại, thì ông lão đã rời đi.
Báo buổi sáng nói, ông lão vốn dĩ là đến bệnh viện để khám bệnh, nhưng nhân viên họ Tạ của bệnh viện lại nói với ông lão, người già thì đừng nên gây thêm phiền toái cho con cháu, có một số bệnh không chữa được, không bằng trở về hưởng thụ mấy ngày, hưởng thụ sự vui vẻ của việc đoàn tụ gia đình, đừng để cuối cùng tiêu tiền xong lại ra đi, để lại một đống nợ nần khiến con cái mấy năm cũng không xoay người được.
Tin tức vừa bị tung ra, mới sáng sớm người nhà đã xong tới bệnh viện để gây sự, chỉ đích danh Tạ Tiểu Ngọc là người của khoa nhỉ nói hươu nói vượn làm hại ông lão nhà bọn họ khi đến trị liệu trễ, bị Chu phó viện trưởng sắp xếp người đưa tới văn phòng xử lý đi.
Tạ Tiểu Ngọc:...
"Tin tức được tung ra đúng là nói hươu nói vượn, cháu căn bản chưa từng nói qua lời này!"
Chu Ngôn Nho đương nhiên tin tưởng Tạ Tiểu Ngọc, chỉ là hiện tại người nhà nắm chặt không chịu buông, muốn tìm bệnh viện đòi tiền, cái tiền lệ này không thể xuất hiện, bệnh viện không thỏa hiệp, người nhà nhất định sẽ đi đến khoa nhi và gây rối Tạ Tiểu Ngọc.
Kể cả cô có mười cái miệng để há ra cũng không ồn ào bằng người nhà gây sự, dù sao bệnh viện cũng là đơn vị y tế dịch vụ công cộng, đủ thể loại màu sắc hình dáng của con người, gây ảnh hưởng cũng không tốt.
Hiện tại chỉ có thể để cho Tạ Tiểu Ngọc tạm thời nghỉ phép, tránh đi một chút, cuối cùng sẽ lại nghĩ cách làm sáng tỏ một chút.
"Tiểu Ngọc, có phải là cô đắc tội phải người nào hay không?" Chu Ngôn Nho hỏi.
Tạ Tiểu Ngọc cầm tờ báo buổi sáng này của Bình Thành, nhìn thấy tên chủ biên phía trên là Hạ Ngải Vân, trong lòng đại khái đã hiểu rõ.
Cô nói: "Chu phó viện trưởng, cháu sẽ nghĩ ra biện pháp để chứng minh bản thân, cùng với bệnh viện trong sạch."
"Được, có điều cô phải chú ý an toàn."
Chu phó viện trưởng dặn dò cô: "Tiểu Ngọc, cô tạm thời trở về nghỉ ngơi mấy ngày, chờ bệnh viện xử lý tốt chuyện người nhà tranh cãi rồi hẵng quay lại trở về đi làm."
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, lúc Tạ Tiểu Ngọc đi ra, trong tay cầm tờ giấy nghỉ phép nửa tháng do chính Chu phó viện trưởng tự mình phê duyệt, trở ve khoa nhi nói rõ tình huống với y tá trưởng.
Y tá trưởng tranh chấp với bệnh nhân không hiếm thấy, căn bản không tin lời ở trên báo nói, chữa không trị được, toàn bộ đều phải xem bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, các cô làm bác sĩ y tá, làm sao có thể khuyên bệnh nhân những kiểu lời vô lương tâm như này được.
Vưu Tiểu Ninh thở ngắn than dài: "Tiểu Ngọc, cô không ở tôi sẽ rất cô đơn đấy."
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Chờ tôi làm đồ ăn ngon rồi mang đến đây cho cô nha."
Ánh mắt Vưu Tiểu Ninh sáng lên: "Cô đừng đưa đến, chờ đến khi được nghỉ phép tôi sẽ đến nhà cô, cô đi nhanh đi, đỡ bị những người nhà kia gây sự náo loạn ở bệnh viện, lời nói của con người thật là đáng sợ."
Y tá trưởng khinh thường nói: "Ông lão qua đời còn chưa từng ở trong viện, bọn họ sao tính là người nhà bệnh nhân cơ chứ, đây chính là muốn gây chuyện để đòi tiền mà."...
Tạ Tiểu Ngọc không lên lớp, có ý định làm một ít bánh đậu đỏ đưa đến đoàn văn công để thăm Chu Cảnh Họa, lần trước cô ấy nhớ thương mong muốn được ăn bánh đậu đỏ.
Cô đi đến Cung Tiêu Xã để mua đồ ăn cùng với một cân đậu đỏ, Sư phụ Cao bán thịt nhận ra Tạ Tiểu Ngọc, nhờ cô mua ủng hộ một tay, nhưng mà hôm nay Tạ Tiểu Ngọc không có ý định mua thịt.
Hiện tại quầy hàng thịt không có ai, cô đi qua chào hỏi: "Xin chào Sư phụ Cao, hôm nay tôi không mua thịt."
Sư phụ Cao lấy ra hai khúc xương ống heo đưa ra: "Không cần phiếu, cô cầm về mà nấu canh đi."
Khúc xương lợn nấu với củ cải trắng quả thật rất xứng, hương vị không tồi, rẻ đến kỳ lạ, bên trong còn có cả cốt tủy, cô thanh toán tiền: "Cảm ơn Sư phụ Cao."