"Hơn nữa lễ hỏi lúc trước của ngài đã lấy từ chỗ Mặc Tú Liên về, công việc này là Vân Trân coi trọng chữ tín, bán đi là được không đó. Coi như ngài tạo một duyên thiện lành đi, đừng tham lam mà biến may mắn thành điềm xấu, đúng hay không?"
Bác gái Kim đau lòng mà đồng ý: "Là cô nói tạo một duyên thiện lành, vậy thì cô nhận tôi làm mẹ nuôi đi."
Một con nhóc thông minh như vậy, sau này giỏi lắm đây, nhiều thêm một người thân như vậy luôn là chuyện tốt, bác gái Kim rất thông minh.
Tạ Tiểu Ngọc vội vàng khoát tay nói: "Tôi có mẹ nuôi."
Bác gái Kim có tài ăn nói như vậy, cô trêu chọc không nổi, có thể trốn xa hơn thì trốn xa hơn.
Lúc này, cả nhà Hứa Xương cũng vô cùng lo lắng chạy tới, sợ cơ hội này bị người khác cướp đi, công việc nhà máy thực phẩm đó, một nhà bọn họ bàn bạc một chút, dù có lên tới 600 tệ cũng có thể cắn răng tiếp nhận giá cả.
Nhưng mà Tạ Tiểu Ngọc đã bàn bạc xong hết cho bọn họ, 550 tệ.
Mấy nhà đều vừa lòng thỏa ý, bác gái Kim lại kiếm được một món tiền đương nhiên thấy vui vẻ. Thẩm Vân Trân ngoài ý muốn đưa tiễn một nhà thím hai đáng ghét đi, cực kỳ vui vẻ, đưa phần công việc này ra ngoài mà không he thương tiếc.
Dù sao công việc đổi lại được tự do nên cô cảm thấy rất đáng giá, là người phải biết giữ chữ tín, cô không hề hối hận.
Cả nhà Hứa Xương đều rất vui vẻ, nhất là Triệu Hương, công việc nhà máy thực phẩm vừa tốt vừa có thể diện, không cần tiếp tục lo lắng vấn đề công việc của con trai....
Bởi vì Thẩm Vân Trân đã giúp nhà máy thực phẩm bắt được sâu mọt, trong xưởng cũng thấy sảng khoái, hoàn toàn không hề khó xử, đồng ý để Hứa Xương tiếp quản công việc này.
Khi ba bên ký kết thỏa thuận, bác gái Kim chua xót ghen tị với Triệu Hương: "Chị cả à, chị thật có phúc khí tốt, nếu không phải nể tình mặt mũi của con gái chị tôi đã lấy công việc này giá 580 tệ rồi."
Triệu Hương trong lòng tràn đầy ánh mắt yêu thương với Tạ Tiểu Ngọc, có con gái như này thật sự là may mắn của bà mà.
"Đúng vậy à, Tiểu Ngọc à vừa thông minh vừa hiếu thuận."
"Chậc chậc, tôi muốn nhận con bé làm con nuôi con bé còn không đồng ý kìa." Bác gái Kim càng chua xót.
Tạ Tiểu Ngọc cũng không nhiều lời, dù sao công việc đã làm xong.
Cũng có hàng xóm ghen tị đỏ mắt, nhà ba người Triệu Hương, một mình bà ấy làm việc chưa được mấy tháng thì kiếm tiền ra ở đâu?
Có người hỏi: "Đồng chí Triệu, tiền mua công việc này của bà từ đâu mà tới."
Dù sao vừa mới bắt được một con sâu mọt, bọn họ đều suy nghĩ liệu đây có phải là sâu mọt không, nghe nói con trai của bà ấy thường xuyên đi cầu Thạch Bàn, chắc là bán ở chỗ đó đúng không?
Triệu Hương thầm giật mình trong lòng, nghĩ thâm may Tiểu Ngọc sớm đã nhắc nhở kịp thời.
Bà cười nói: "Nhà tôi nào có tiền mua công việc, là tôi mượn tiền của con rể."
Nghiêm Dặc vỗ bả vai Hứa Xương, nói với đám người: "Hứa Xương là anh em tốt của tôi, tôi chủ động cho anh ấy mượn tiền, các người ghen tị cũng chẳng còn cách nào đâu. Cũng đừng có nghe ngóng tiền của tôi đến từ đâu, ba tôi sau khi phục hồi thì được đến bù tiền lương đưa hết cho mẹ tôi, tiền này là sạch sẽ đó."
Đám người:.. Tức quá mà.
Công việc của Hứa Xương đã giải quyết xong, tùy thời đều có thể đăng ký đi làm, Thẩm Vân Trân còn khen Tạ Tiểu Ngọc: "Bảo sao mọi người đều nói cô là phúc tinh, cô cũng quá cơ trí rồi."
Khi tranh luận với Mặc Tú Liên, Thẩm Vân Trân hoàn toàn không nghĩ tới lai lịch của tiền.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Hiện tại thì tốt rồi, thím hai của cô không có cơ hội làm phiền cô rồi, may mắn tôi gặp được kẻ xấu không được thông minh cho lắm."
Nghiêm Dặc nói: "Em không thể buông lỏng cảnh giác, kẻ xấu thông minh đều thường ẩn nấp rất kỹ."
Tạ Tiểu Ngọc cười ha ha một tiếng: "Không sợ, em còn có anh trai giỏi hơn nữa cơ."
Nghiêm Dặtc:......
Hiện tại đã không còn sớm, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cùng nhau về nhà, nhìn thấy Dư Thư Phương đang ở trong sân nhà cô chơi cùng Tinh Tinh, Tạ Tiểu Ngọc đoán cô ấy muốn hỏi chuyện công việc của ân nhân.
Quả nhiên, Dư Thư Phương ngẩng đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc, lắp bắp hỏi Hứa Xương công việc thế nào.
Tạ Tiểu Ngọc cố ý ưu sầu nói: "Công việc ấy à..."
Trong lòng Dư Thư Phương nhảy dựng một cái: "Không làm tốt à, sao tôi nghe ba nói phải nghiêm khắc xử lý thị trường cầu Thạch Bàn, lần này không phải nói đùa."
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Làm xong rồi, năm trăm năm mươi tệ, giá thị trường cũng không có bao nhiêu."
Dư Thư Phương đùa giỡn với Tạ Tiểu Ngọc: "Cô xấu thật, còn dọa tôi, đúng rồi, tôi tới lấy cao nha đam."
Tạ Tiểu Ngọc đã làm xong rồi, vào nhà đưa cho cô ay thuận tay cất đồ dùng kế hoạch hóa gia đình vào trong hộp bánh ngọt, dự định ăn cơm tối xong đưa cho chị Hoa.