Dù sao cũng là cô đụng phải, dù có tức giận Chu Cảnh Họa vẫn nhịn xuống ngọn lửa nhỏ phẫn nộ trong lòng, hỏi: "Anh không sao chứ."
Trần Niên đứng lên, cũng ngượng ngùng.
Điều này cũng không thể trách người ta, là anh ta bị thức ăn cho chó trong viện làm ngấy, không chú ý ngồi ở giữa đường.
Anh giúp Chu Cảnh Họa đỡ xe đạp dậy: "Không sao, không sao, cô gái cô không sao chứ?"
"Anh nói xem?"
Chu Cảnh Họa tức giận, đoạt lấy xe đạp cũng không để ý tới anh ta, đẩy tới trước cửa nhà Tạ Tiểu Ngọc, dừng xe lại.
Trần Niên kinh ngạc, đi theo vào cửa.
Tinh Tinh vui vẻ nhào tới: "Chị Đoàn Hoa xinh đẹp chị đến rồi!"
Tinh Tinh thích nhất là anh trai chị gái, em trai em gái xinh đẹp, Chu Cảnh Họa ôm cô: "Sao lại nặng thế."
"Không mà, Tinh Tinh cao lên xương dài ra thôi." Cô không thừa nhận rằng cô đã béo lên đâu.
Chu Cảnh Họa cười, theo mùi hương chui vào phòng bếp, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc lại đang làm điểm tâm, bánh khoai lang bùn táo vừa làm xong. Chu Cảnh Họa lấy ra bốn vé biểu diễn, mặt dày muốn một nửa bánh khoai lang: "Đến sớm không bằng đến khéo, Tiểu Ngọc, tôi muốn ăn bánh khoai lang."
Bánh khoai lang ngon, cái này ăn không béo, là Tiểu Ngọc nói.
Tạ Tiểu Ngọc áy náy nói: "Hôm nay cái này không được, đây là bạn học của bạn trai tôi đặt trước, vài ngày nữa tôi sẽ làm cho cô."
Chu Cảnh Họa cũng thông minh, đi theo cô vào phòng bếp, chắc chắn là bạn học của bạn trai Tạ Tiểu Ngọc, trễ như vậy còn không đi, hẳn là chờ bánh khoai lang đi.
Nhìn không ra, con trai cũng thích ăn đồ ăn nhẹ ngọt như vậy.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc nói rất đúng, đồ ăn ngon không phân biệt ngọt cay cùng nam nữ, thích ăn thì ăn, đừng cố ky ánh mắt của người khác.
Xem ra là người đồng đạo, Chu Cảnh Họa thương lượng với Trần Niên: "Đồng chí, không bằng anh nhường một nửa cho tôi, tôi tặng anh một vé biểu diễn ngày đầu năm mới được không?"
Cái này cô còn chịu thiệt, tiết mục biểu diễn tết nguyên đán được luyện tập ti mỉ, bao nhiêu người tìm cô cầu vé, cô cũng không đồng ý.
Vì thức ăn ngon, cô thực sự bất chấp tất cả.
Vừa rồi ở bên ngoài đèn đen mù lòa, Trần Niên cũng không thấy rõ cô gái đụng phải anh, lúc này sẽ thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của cô, mặt Trần Niên đỏ lên, cô gái này thật xinh đẹp.
Tinh Tinh còn gọi cô là chị Đoàn Hoa, đó hẳn là đồng nghiệp của bạn gái anh Dực trước kia ở đoàn văn công.
Cô gái đẹp như vậy, muốn lấy vé biểu diễn đổi bánh ngọt với anh ta, kỳ thật anh ta không thích ăn, cho dù thích ăn, cũng phải cho.
Thế nhưng, đây là bánh ngọt mà bạn gái anh Dực làm cho bà cô, anh chỉ là người chuyền tay, không có tư cách đưa.
Anh nói: "Không được rồi, bánh ngọt này là để tặng cho người khác, không thể được chia cho cô được."
Tạ Tiểu Ngọc:.. Tặng cơ hội cũng không nắm chắc được, đáng đời anh ta độc thân.
Nghiêm Dặc:.. Còn không thông suốt bằng anh, đáng đời anh ta độc thân.
Chu Cảnh Họa tức giận đến chết, tên nhóc này lớn lên không tệ lắm, sao lại nhỏ nhen như vậy, không cho thì thôi.
Cô đưa bốn vé cho Tạ Tiểu Ngọc, vẫn là vị trí tốt ở hàng ghế đầu.
Trần Niên cũng thèm vé biểu diễn này, hỏi: "Đồng chí Đoàn Hoa, tôi thêm tiền mua được không?”
Chu Cảnh Họa cười lạnh: "Nằm mơ, ôm bánh khoai lang của anh ở bên ngoài nhà hát lớn nghe tiếng đi!"
Trần Niên khó hiểu gãi gãi đầu, hỏi Nghiêm Dặc: "Tại sao cô ấy lại nổi giận với tôi?"
Nghiêm Dặc thở dài, lúc trước anh ở thôn Thanh Sơn, là xuất phát từ sự tự ti không dám tiếp nhận ý tốt của Tiểu Ngọc.
Nhưng anh cũng không dám kiêu ngạo đến mức cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Ngọc!!!
Ví dụ như Tiểu Ngọc bảo anh bổ củi, ngoài miệng anh không nói, luôn chờ trời tối lặng lẽ đi giúp cô bổ củi.
Ví dụ như Tiểu Ngọc nói muốn ăn thịt, anh sẽ lặng lẽ vào núi bắt thỏ, xử lý xong rồi đưa đến phòng bếp nhà cô.
Bằng không, lần tập huấn này sao anh lại bắt thỏ điêu luyện như vậy, đều là bốn năm đó luyện ra.
Tiểu Ngọc thích anh không phải mù quáng thích, anh cũng có trả giá được không!
Nghiêm Dặc vỗ vỗ bả vai Trần Niệm nói: "Đừng hỏi tôi vì sao anh không tìm được bạn gái nữa, lấy bánh khoai lang rồi mau đi."...
Chu Cảnh Họa còn phải đến đại viện thành ủy đưa vé biểu diễn cho ông nội và bà nội Trần, có đi hay không là ý của bọn họ, nhưng mời bọn họ phục vụ nhân dân cả đời công bộc, là tâm ý trong đoàn các cô. Nhưng cái tên Trân Niên đáng ghét kia vẫn đi theo phía sau cô, sau khi đăng ký, bảo vệ cửa lại để cho anh vào.
Chu Cảnh Họa vẫn không để ý tới anh ta, có thể là vừa vặn đi cùng đường đi, người đàn ông nhỏ mọn như vậy, không cần nói chuyện với anh ta.
Hai người cùng nhau đứng trước cửa nhà ông Quý, Trần Niên nói: "Trùng hợp như vậy, đồng chí Đoàn Hoa, đây là nhà bà cô nội tôi."