Nghiêm Dặc nói cho Tạ Tiểu Ngọc biết về lo lắng của mình: "Thạch Tiến Hoành nhìn thấy thân hình và mắt của anh, lỡ trước khi rời khỏi đảo gặp phải, anh ta có thể sẽ nhận ra anh."
Khẩu trang chỉ có thể che kín miệng mũi, một số người lợi hại có thể nhận ra một người chỉ bằng vào đôi mắt.
Vì vậy, anh muốn thống nhất lý do với Tiểu Ngọc, để lỡ anh vợ nổi lên nghi ngờ, không thể phủ nhận được, anh ấy sẽ phải thú nhận với anh rể.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Để em xem tình hình rồi nói."
Nghiêm Dặc gật đầu: "Được."
Trên thực tế nói chuyện này ra cũng không sao cả, anh vợ là người biết nặng nhẹ, chỉ là đến tận ngày hôm sau anh vợ vẫn chưa trở về.
Mạnh Hoài Sơn rất tức giận, có chuyện gì cần giải quyết mà đi suốt một ngày một đêm không trở về, cũng may là bọn họ đã định xong ngày cưới, ông ấy nói với Tạ Tiểu Ngọc, hôm nay sẽ dẫn bọn họ đi thăm quan phong cảnh trên đảo.
Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc, còn cả Cá Lớn Cá Nhỏ đều chưa từng nhìn thấy biển, tuy nhiệt độ mùa đông ở đây hơn hai mươi độ, nhưng nước biển hơi lạnh, không thể xuống biển được.
Tuy nhiên, đi chân trần ở trên bờ cát thì không có vấn đề gì.
Mấy đứa trẻ đều chơi rất vui vẻ, Mạnh Hoài Sơn hỏi tới hai người con rể của mình.
Tạ Đông Hải không có gì đáng nói, là một ngụy quân tử có vẻ ngoài đạo mạo ngạn, Tạ Tiểu Ngọc chỉ nói ngắn gọn mấy câu.
"Người vợ thứ hai của ông ta muốn cứu con gái, nên đã báo cáo một số chuyện bẩn thỉu trước kia để đe dọa Tạ Đông Hải, nhưng ông ngoại yên tâm, cháu đã giải quyết xong rồi."
Tạ Tiểu Ngọc khoác cánh tay của Mạnh Hoài Sơn, cùng ông ngoại đi dạo trên bãi biển, Nghiêm Dặc dẫn ba đứa trẻ đi tới chỗ bãi đá ngầm bắt cá, Tạ Tiểu Ngọc nhìn về nơi phương xa một lúc, tiếp tục nói:
" Cha của Cá Lớn Cá Nhỏ tên là Lục Văn Viễn, mẹ gả ông ấy được một năm thì ông ấy qua đời, Cá Lớn Cá Nhỏ được một mình mẹ nuôi nấng."
Về phần thông tin của Lục Văn Viễn, Tạ Tiểu Ngọc không biết gì cả, ông ngoại biết được là cô không biết, ngoài ra đối phương cũng là cha kế của Tiểu Ngọc, ông ấy không tiếp tục hỏi nữa.
Đi được một lúc, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy Đoạn Hồng Diệp ngồi ngẩn người ở một chỗ bãi đá ngầm khác, thoạt nhìn có vẻ đang khóc thút thít không cam lòng.
Tạ Tiểu Ngọc thắc mắc nghĩ, anh Nghiêm Dặc đã cứu Thạch Tiến Hoành rồi cơ mà, cô ta nên vui vẻ mới đúng chứ.
Cô chạy tới chỉ cho Nghiêm Dặc xem: "Vị hôn phu của cô ta đã trở về rồi, sao cô ta còn khóc?"
Nghiêm Dặc phân tích: "Cô ta ở cái thế giới kia có ham muốn chiếm hữu rất mạnh với anh họ Cảnh Niên, anh nghi ngờ lần này cô ta gặp được anh họ em rồi sẽ vẫn đi theo chiều hướng cực đoan đó. Hay là, em tìm cơ hội nói chuyện của Thạch Tiến Hoành cho anh họ em biết đi, để anh họ đề phòng."
Lỡ người người phụ nữ này lại quấy rối trong lúc anh họ thực hiện nhiệm vụ, vậy lần này Nghiêm Dặc cứu Thạch Tiến Hoành coi như là tốn công vô ích.
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, không thể để lại nguy hiểm tiềm ẩn được....
Sau khi rời khỏi bờ cát, bọn họ đi tới nhà một người quen trong thôn xin một thùng nước ngọt, cho ba đứa trẻ rửa chân.
Nước biển nhiều muối, nếu không rửa sạch sẽ rất dính nhớp. Sau khi rửa sạch chân cho các em, Nghiêm Dặc ngồi xổm người xuống, lau chân cho bọn họ.
Mạnh Hoài Sơn vừa nhìn vừa gật đầu liên tục, đứa cháu rể này rất tốt, tuy không nói nhiều, nhưng là người rất đáng tin cậy.
Tạ Tiểu Ngọc thấy trong nhà người dân có phơi cồi sò, đây là phần thịt nằm trong cơ thể con sò, một con sò chỉ có một miếng cồi sò, nhìn nhà người ta có khoảng một cân.
Loại cồi sò này nấu canh ăn rất ngon, những thứ này ở địa phương không quá đắt, nhưng rất khó mua được ở đất liền, cô hỏi người ta có bán không?
Tạ Tiểu Ngọc trả giá cao hơn giá bán ở địa phương một chút, người ta đương nhiên là bằng lòng bán, bản thân nhà bọn họ nộp lên hợp tác xã thủy sản theo định mức, quanh năm suốt tháng đánh bắt cũng có thể tích cóp được một ít, phơi khô để cất giữ.
Ngư dân sống cạnh biển không thiếu tôm cá ăn, bọn họ sẵn sàng bán hết đồ khô, lấy tiền mua thịt ăn.
Giờ đang là cuối năm, nhà nhà đều để dành được một ít, nghe nói có khách đến đây thăm người thân muốn mua, bọn họ lấy đồ tích trữ trong nhà ra hỏi Tạ Tiểu Ngọc có muốn mua không?
Bán được mấy đồng, cũng giúp bọn họ có thêm tiền sắm sửa đồ đạc cho gia đình. Vì vậy, bọn họ đều chọn lấy ra những phần tốt nhất.
Nghiêm Dặc là người không biết tiết kiệm, lại thêm ông ngoại muốn đưa đặc sản địa phương cho Tạ Tiểu Ngọc mang về, chỉ cần người ta lấy ra thứ øì, lại không cần phiếu, ông ngoại và Nghiêm Dặc đều sẽ tranh nhau trả tiền.