Cả Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đều biết Trần Niên có tâm tư gì, hôm nay anh ta bỏ tiền ra nhờ Tạ Tiểu Ngọc làm cho hai cân bánh củ mài nhân mứt táo, hai cân bánh đường đỏ, không biết hôm nay có đám đưa cho Chu Cảnh Họa không?
Mấy lần Chu Cảnh Họa đến tìm Tạ Tiểu Ngọc hỏi bánh củ mài, Tạ Tiểu Ngọc cũng đều từ chối, nói mấy ngày nay bạn tốt đặt hàng quá nhiều, phải mấy ngày nữa mới làm cho cô ấy được.
Cô chỉ có thể giúp Trần Niên đến đây thôi, còn có thành hay không là phải xem chính bản thân anh ta.
Chu Cảnh Họa là người đến cuối cùng, cô ấy dắt xe đạp đến bên cạnh mấy chiếc xe đạp kia, đi vào nhà thấy mọi người đều đã ngồi bên bàn ăn, cô ấy vội nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi tới muộn."
Tới muộn hai mươi phút.
Tạ Tiểu Ngọc bắt đầu bưng đồ ăn lên, nói: "Mau ngồi vào bàn đi, vừa có chuyện gì gấp à."
"Xui xẻo, thôi đừng nói nữa."
Chu Cảnh Họa nói là đừng nhắc tới, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra: " Lãnh đạo ở đơn vị mẹ tôi cứ khăng khăng muốn tôi đi coi mắt, còn dẫn đẳng trai đến đơn vị của tôi, mẹ tôi sợ tôi không cho người ta mặt mũi, bắt tôi ngôi nói chuyện với người ta một lúc." Trò chuyện một lúc, trò chuyện cái quỷ gì, Chu Cảnh Họa nói thẳng với đối phương là mình đã có đối tượng, chỉ là sợ người nhà không chấp nhận, nên chưa công khai mà thôi.
Trần Niên lo lắng nghĩ, không thể nào không thể nào, anh ta chỉ vừa tìm cách theo đuổi, người nhà người ta đã muốn người ta đi coi mắt. Vì vậy, anh ta không nói một câu nào trong lúc ăn cơm,.
Tạ Tiểu Ngọc biết nếu Chu Cảnh Họa đã nói ra, vậy khẳng định là không thành, cô hỏi thay Trần Niên cho: "Vậy các cô có còn gặp nhau nữa không?”
"Gặp cái quỷ øì, tôi cự tuyệt."
Chu Cảnh Họa đã đói muốn chết rồi, để ăn bữa cơm này của Tạ Tiểu Ngọc, cô ấy đã phải nhịn bữa trưa nay!
Nghe thấy vậy, khóe miệng của Trần Niên cong lên một cách rõ ràng.
Mọi người cùng vừa uống rượu vừa ăn cơm, rượu là rượu đế và rượu trái cây do Tạ Tiểu Ngọc tự ngâm. Mấy người lại kể chuyện ăn tết của từng nhà, sau đó Hứa Xương nói thêm mấy câu với Dư Thư Phương, cảm ơn lần trước cô ấy đã nói cho anh ấy biết thông tin công việc.
Vưu Tiểu Ninh đã sớm nhìn thấu tâm tư của chị họ, muốn giúp chị họ hỏi thăm Hứa Xương đã có đối tượng chưa.
Hứa Xương nói: "Em gái nhỏ, em còn quá nhỏ, không phải là mẫu người anh thích." Vưu Tiểu Ninh: ".. Anh đúng là tự tin, anh cũng không phải là mẫu người em thích!"
Dư Thư Phương đá chân em họ ở dưới gầm bàn, bảo cô ấy im miệng.
Hứa Xương toét miệng cười: "Vậy thì tốt, làm một ly nào em gái nhỏ, chúc em sớm ngày tìm được đối tượng ưng ý."
Vưu Tiểu Ninh đảo mắt nhìn, hỏi Trần Niên trong phòng ký túc của bọn họ có còn nhiều người độc thân không, lần sau nhớ dẫn bọn họ cùng tụ tập.
Trần Niên nói: "Cô còn nhỏ, không cần phải vội, với lại người trong phòng ký túc xá của tôi không quá lớn thì cũng còn quá trẻ, nếu không thì cũng quá thẳng, không phù hợp với cô lắm."
Vưu Tiểu Ninh:.. Thật sao, hai người này tuyệt đối không tìm được đối tượng!
Chưa đến chín giờ, Nghiêm Dặc đã bắt đầu đuổi người: "Ngày mai còn phải đi làm, mọi người mau về nghỉ ngơi đi."
Chu Cảnh Họa thấy Trần Niên là người bỏ tiền ra mua bánh ngọt Tạ Tiểu Ngọc làm, hung hăng lườm anh ta, sau đó dắt xe đạp chuẩn bị rời đi.
Trần Niên cầm giỏ bánh ngọt đuổi theo, treo vào trên ghi đông xe của Chu Cảnh Họa, ấp úng nói: "Đây là tôi trả tiền, định đưa cho cô."
Nói xong, như sợ Chu Cảnh Họa từ chối không nhận, anh ta đạp xe đạp rời đi thẳng. Chu Cảnh Họa:... Nhiêu thế này sao cô ấy ăn hết, muốn cô ấy béo chết à?
Nghiêm Dặc muốn đuổi theo Trần Niên cũng không đuổi kịp, đến lúc trở về anh hậm hực nói: " Thằng ngốc Trần Niên kia mặc luôn áo khoác của anh đi rồi, ngày mai anh phải mặc cái gì đây?"
Chiếc áo khoác đó là áo mới anh chưa mặc lần nào, định giữ lại ngày mai mặc đến nhà mấy trưởng bối, anh phải đi tới nhà bác Tống, còn muốn đi tới nhà ông Quý, giờ bị bị Trần Niên mặc đi...
Tạ Tiểu Ngọc:...
Tạ Tiểu Ngọc thấy Hứa Xương còn chưa đi, hỏi: " Anh Hứa Xương, ngày mai anh cũng phải đi làm mà, sao anh chưa về?"
Nghiêm Dặc nói: "Là anh nhờ Hứa Xương ở lại trông bọn trẻ giúp, Tiểu Ngọc, giờ hai chúng ta phải đi tới cục công an thành phố."
Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi sao vậy, tại sao muộn thế này rồi còn đi tới cục công an, mà nhìn vẻ mặt của anh, cũng không giống như xảy ra chuyện lớn.
Nghiêm Dặc nói: "Sau khi Qúy Thục Cầm bị bắt, bà ta im lặng không chịu tiết lộ động cơ gây án thật sự, ngậm miệng rất chặt, đến hai ngày nay mới chịu mở miệng, đột nhiên nói muốn gặp em."