“Anh cũng có ý này, cũng may là còn hai ngày nữa, chúng ta nên nghĩ cách để không làm cả hai phải chịu tổn thương."
Tạ Tiểu Ngọc nhất thời còn chưa nghĩ ra được cách øì, cũng khá là rầu ri
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Nghiêm Dặc đột nhiên cảnh giác cắt ngang lời của Tạ Tiểu Ngọc, nhìn ra bên ngoài. Không biết Cá Nhỏ đã đứng ở cửa phòng bếp bao lâu, cũng không biết cậu bé đã nghe được bao nhiêu nội dung?
Tạ Tiểu Ngọc vừa tức giận lại vừa lo lắng, đánh vào mông cậu bé hai cái: "Đến bao giờ em mới chịu thay đổi cái tật xấu nghe trộm này?"
Cá Nhỏ oa khóc nói: "Chị ơi... em không phải do mẹ sinh ra, sẽ không phải là em trai chị đúng không, có phải chị không can em nữa không?"
Nghiêm Dặc thấp giọng nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Anh đi về phòng nhìn Cá Lớn và Tinh Tinh."
Tạ Tiểu Ngọc kéo Cá Nhỏ vào chỗ bếp lò, lấy vạt áo lau sạch nước mắt cho cậu bé, nói: "Em bị ngốc à, nếu không cần em, chị đã đưa em và Cá Lớn đi đổi bốn mươi nghìn rồi, cần gì phải lừa người phụ nữ xấu đó, em nghĩ thấy có đúng không?"
Cá Nhỏ chỉ là quá sợ hãi: "Nhưng mà... em không phải do mẹ sinh..."
Không phải do mẹ sinh, chị sẽ không còn là chị gái, hơn nữa bọn họ cũng có khả năng bi mang đi, Cá Nhỏ không muốn rời khỏi ngôi nhà hiện tại.
Tạ Tiểu Ngọc cắt ngang lời của cậu bé: "Em đúng là đồ không có lương tâm, mẹ nuôi em suốt mười năm, giờ em lại dám không nhận mẹ, là mẹ đối xử với em không tốt, hay là chị đối xử với em không tốt?"
Cá Nhỏ ôm chặt lấy cổ của Tạ Tiểu Ngọc: "Em biết rồi chị, sau này em cũng sẽ không nói chuyện này ra nữa, chúng ta đừng nói cho anh Cá Lớn biết, anh ấy không biết giữ bí mật, rất dễ để lộ ra."
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Chị biết em là người thông minh nhất mà, vậy chúng ta ngoéo tay đi, không nói cho Cá Lớn biết, em phải giữ bí mật, không được để lộ cho ai biết cả."
Cá Nhỏ trịnh trọng gật đầu, cùng ngoéo tay với Tạ Tiểu Ngọc.
Cậu ấy không cần làm con trai của người khác đâu, cậu ấy mãi mãi là em trai của chị, là con trai của mẹ.
Tạ Tiểu Ngọc thầm thở dài trong lòng, trong đầu nghĩ Cá Nhỏ tình cờ nghe được cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất tương lai lúc cậu ấy đối mặt với Thẩm Diệp Hoài, hai người đàn ông cùng xuất sắc như nhau có thể thấu hiểu lẫn nhau, sẽ không đấu đến người sống ta chết....
Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc đi đến bệnh viện làm thủ tục xin thôi việc trước, phó viện trưởng Chu dặn cô làm việc chăm chỉ ở tòa soạn báo, triển vọng phát triển ở đó chắc chắn sẽ tốt hơn là làm y tá ở đây.
Tạ Tiểu Ngọc cảm ơn phó viện trưởng Chu, chào tạm biệt các đồng nghiệp cũ, rồi đi đến tòa soạn báo nhận việc.
Vừa tới cửa tòa soạn báo, cô chợt bị một cô gái đanh đá thất thường chặn lại: "Cô chính là Tạ Tiểu Ngọc đúng không?"
Tạ Tiểu Ngọc thấy đối phương có địch ý với mình, còn chưa bắt đầu làm việc đã có người tới gây sự rồi. Cô cười hỏi: "Cô là ai?"
"Hừ, cha tôi là tổng biên tập, cô không biết tôi hả."
Tạ Tiểu Ngọc:.. Bẫy cha à.
Đúng lúc Tiền Hải Quốc đi ra, mắng Tiền Hiểu Ngải: "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rôi, trong thời gian làm việc ở đơn vị, con đừng nói cha là cha con.”
Tiên Hiểu Ngải le lưỡi chạy mất.
Tạ Tiểu Ngọc trực giác nhận thấy tổng biên tập này là người rất tốt: "Chào tổng biên tập Tiền."
Tiền Hải Quốc có ấn tượng rất tốt với ba bài viết của Tạ Tiểu Ngọc trong kỳ thi tuyển, hơn nữa theo yêu cầu mạnh mẽ của Dư Thư Phương, ông ấy đã đồng ý phân Tạ Tiểu Ngọc tới tổ của Dư Thư Phương. "Chủ biên của tổ các cô là Tống Hạnh Hoa, cô cứ dần làm quen với công việc đi."
"Vâng thưa tổng biên tập."
Tống Hạnh Hoa à, là hôn phu cũ của Dư Thư Phương, cũng là con trai của Cung Lam, Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy quan hệ này rất vi diệu.
Nhưng cô cũng không sợ, hôm nay cô chuẩn bị đi tới nhà máy dệt thêm chuyến nữa với Dư Thư Phương.
Chờ đến khi làm xong thủ tục nhận việc cũng đã tới trưa, cô đến phòng làm việc của mình, là một văn phòng lớn được ngăn thành hai phòng, một phòng làm việc của chủ biên ở bên trong, và phòng làm việc lớn cho các phóng viên cùng tổ với cô ở bên ngoài.
Tống Hạnh Hoa đi ra ngoài giới thiệu đồng nghiệp mới, sau đó phân chia nhiệm vụ: "Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đi xuống nông thôn, tiếp tục phỏng vấn đưa tin về sự kiện trâu cày làm người bị thương."
Dư Thư Phương không vui nói: "Tống Hạnh Hoa, anh có ý gì, nhiệm vụ đưa tin về sự kiện trâu cày làm người bị thương là do Mai Tử Cầm phụ trách cơ mà. Hơn nữa, tôi còn phải tiếp tục đi phỏng vấn lấy tin vê chuyện của Hoa kiều, tôi định hôm nay sẽ đi cùng với Tạ Tiểu Ngọc."