Anh muốn để bà già kia biết, Tiểu Ngọc có sự lựa chọn tốt hơn, thằng con trai hơn ba mươi tuổi lại tái hôn của bà ta mau về nhà đi, đừng ở đây chịu mất mặt nữa.
Sau chuyện này, anh và Tiểu Ngọc đều không ai lên tiếng nói cả, Tiểu Ngọc muốn mua sơn tra, anh lặng lẽ nhét phong thư tỏ tình kia vào trong túi sơn tra.
Anh nói với Tiểu Ngọc là muốn ăn bánh sơn tra, Tiểu Ngọc nói sẽ làm rồi mang cho anh.
Ngày hôm nay anh chờ đợi trong đau khổ, nếu Tiểu Ngọc không đến, vậy anh phải làm thế nào?
Các bạn cùng phòng ký túc xá đều nhìn ra anh sa sút tinh thần, hỏi anh sao vậy, nhưng anh không cách nào nói ra.
Thậm chí, giáo viên hướng dẫn cũng không thể nào nhìn nổi dáng vẻ như người chết này của anh, phạt anh chạy hai mươi vòng ở trong sân huấn luyện.
Trong lúc đang chạy, bác bảo vệ tới gọi anh, nói đối tượng của anh tìm tới, còn nhân mạnh nói là tới đưa bánh sơn tra.
Trái tim của Nghiêm Dặc đập thình thịch, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngoài ra, anh vừa chạy hai mươi vòng quanh sân tập, giờ phải dựa vào trên tường rào để trấn tĩnh lại.
Bầu không khí vừa căng thẳng lại vi diệu, Nghiêm Dặc nhất thời không biết nên nói gì, bật thốt lên:
"Tới à.."
Nói xong, bản thân anh cũng muốn cho mình một cái tát.
Cũng may là Tiểu Ngọc hiểu rõ anh, không tức giận với anh.
Cứ như vậy, anh trở thành đối tượng của Tiểu Ngọc!
Từ đó về sau, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất ngọt. Sau đó, anh luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, anh kết hôn với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc thi đỗ đại học, anh còn tìm được cô ruột, báo thù thay cho mẹ.
Sau đó bác Tống về hưu, lý lịch của anh rất đẹp, thuận lợi lên chức cục trưởng cục công an thành phố, trở thành cục trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử ngành.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngọc tốt nghiệp đại học, vào làm ở đài truyền hình. Cô và Hứa Xương, chị họ cùng góp vốn làm ăn.
Nghiêm Dặc chưa từng hỏi trong nhà có bao nhiêu tiền, chỉ kinh ngạc khi Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh tốt nghiệp đại học, thấy Tiểu Ngọc chuẩn bị cho ba người bọn họ mỗi người một căn tứ hợp viện.
Sau này, Cá Lớn không làm nhà khoa học, cậu ấy theo học ngành liên quan đến công nghệ, thành lập công ty công nghệ. Cá Nhỏ tham gia điều hành quản lý, hai anh em quản lý ở hai mảng khác nhau, cũng cưng chiều em gái Tỉnh Tinh lên đến tận trời.
Về phần Hạ Diệp Hoài, cậu ấy trở về nước học trung học phổ thông, kiên trì theo đuổi Tinh Tinh lúc cô ấy lên đại học, suýt nữa làm Cá Lớn Cá Nhỏ tức chết.
Cá Nhỏ còn thiếu mỗi nước chưa đánh cho em rể tương lai một trận.
Hạ Diệp Hoài phải vượt qua tầng tầng lớp lớp khảo sát của Cá Lớn Cá Nhỏ, mới nhận được cái gật đầu của hai anh em.
Vào lúc Hạ Diệp Hoài đang vui vẻ, cậu ấy chợt phát hiện ra hậu viện nhà mình đã bị cháy, em gái Hạ Khinh Khinh của cậu ấy theo đuổi Cá Lớn.
Hạ Khinh Khinh chính là cô bé cháu ngoại của Hoa kiều được Nghiêm Dặc cứu lúc trước.
Về phần Cá Nhỏ, có rất nhiều cô gái thích cậu ấy, nhưng cậu ấy không đồng ý với anh. Cậu ấy nói tạm thời muốn tập trung gây dựng sự nghiệp, chưa cân nhắc đến vấn đề tình cảm, ai, anh và Tiểu Ngọc đều không quản được cậu ấy.
Cha anh phát hiện ra bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối vào năm Tiểu Ngọc mang thai.
Nghiêm Dặc rất buồn, cha khuyên anh đừng buồn, nói:
"Thấy các con đều sống hạnh phúc mỹ mãn, cha cũng coi như là đã hoàn thành lời hứa với mẹ con. Cha đã để mẹ con chờ quá lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể đi gặp bà ấy, các con phải mừng thay cho cha chứ."
Lúc cha hồi quang phản chiếu, ông ấy ngơ ngẩn đưa tay lên không trung, trên môi nở nụ cười dịu dàng, nói:
"A Quân, em tới đón anh đấy à..."
Lúc chết, trên môi cha vẫn tràn đầy ý cười.
Tối hôm đó, lúc túc trực ở bên linh sàng, Nghiêm Dặc nằm mơ thấy cha có dáng vẻ thuở còn trẻ, và cả mẹ thuở còn trẻ, cả hai nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay từ biệt anh.
Anh và Tiểu Ngọc bế con gái, hợp táng tro cốt của cha và mẹ với nhau.
Bây giờ, cuối cùng cha và mẹ cũng được ở bên nhau.
Lúc con gái tròn một tuổi, Nghiêm Dặc hỏi ra câu hỏi mình vẫn luôn muốn hỏi:
"Tiểu Ngọc, tại sao ở thôn Thanh Sơn năm đó, em lại nói là muốn làm em gái anh, mà không phải là muốn làm vợ anh, rõ ràng là em bằng lòng làm vợ anh cơ mà?"
Tiểu Ngọc nở nụ cười thần bí, chỉ là không nói cho anh biết.
Ai dà, cũng không sao cả, dù sao Tiểu Ngọc cũng đã là vợ của anh rồi.
Tiểu Ngọc cũng hỏi anh một vấn đề:
"Năm ấy trước khi lâm chung, ông nội em đã nói gì với anh?"
Đến bây giờ Nghiêm Dặc vẫn sẽ đỏ mặt, anh nói:
"Ông nội hỏi anh có thích em không."
"Anh trả lời thế nào?"
Tiểu Ngọc hỏi anh.
Nghiêm Dặc thành thật trả lời:
"Anh nói thích, còn nói là vì thích, nên muốn bảo vệ em."
Tiểu Ngọc cố chấp hỏi:
"Vậy anh định bảo vệ em bao lâu?"
Nghiêm Dặc nói:
"Cả đời cũng không đủ. Đời này, đời sau, cả đời sau nữa, anh đều muốn ở bên em, mãi mãi bên cạnh em, che chở cho em."