Tạ Đông Hải đột nhiên phát hiện ra mình không hiểu biết gì về đứa con gái này.
Lúc đi chỉ mới tám tuổi, còn ngây thơ dễ thương vô cùng, nó cũng chưa từng rời khỏi thôn Thanh Sơn, có lẽ nào cô cùng nhà bác cả đấu trí, cho nên hiện tại mới thông minh lém lỉnh đến thế?
Tạ Đông Hải nói: “Thế là do ba nhớ sai rồi, không đưa con về thôn Thanh Sơn nữa.”
Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh theo Tạ Đông Hải trở về nhà.
Trần Nhạn lắc đầu: “Một cô bé xinh đẹp như vậy, đối với nhà mẹ ruột cũng rất tốt, Tạ Đông Hải có ý gì, không muốn con gái mình được có cuộc sống tốt hay sao?”
Ông Quý nói: “Chắc Tạ Đông Hải cũng không có ý này, có lẽ là ý của người thân ở quê nhà muốn Tiểu Ngọc kết hôn, hiện tại Tiểu Ngọc cũng không có đối tượng, nên sắp xếp cho Tiểu Ngọc và thằng cháu gặp nhau vào cuối tuần này đi, tiếp xúc một chút cũng tốt.”
Trần Nhạn rất thích việc này: “Được thế thì tốt, để tôi hỏi lại xem Tiểu Ngọc một chút, xem con bé có đối tượng hay chưa.
….
Quý Thục Cầm duy trì hình tượng hiền lành của mình trong hơn chục năm nay, hôm nay vì Tạ Tiểu Ngọc mà sụp đổ hết rồi. Ngay cả quần cũng không còn.
Cô ta tức đến mức sắp ngất đi rồi, còn Tạ Tiểu Ngọc, lại mang theo hai đứa em trai rẻ mạt, cư nhiên đến nhà cô ta ngủ.
“Tại sao nó lại quay lại đây, Đông Hải, tôi thật sự không thể hiểu nổi, mấy năm nay ông gửi tiền về nuôi nó, nó chỉ cần an phận thôi là đủ rồi, sao lại phải vội quay trở về đây làm gì?”
Tạ Đông Hải thở dài: “Tôi cũng không nghĩ đến mẹ nó lại có thể bình phản được.”
“Nhưng mà, nó trở về đây cũng không có đơn vị nào tiếp nhận, cặp song sinh của mẹ nó trước kia, chúng ta cũng không có quan hệ gì, tôi dựa vào cái gì lại phải nuôi chúng nó, hay là, gửi chúng nó về lại Thanh Sơn, giao cho anh trai và chị dâu đi vậy?”