"Tôi thấy, khi nào bắt được cơ hội, Tiểu Ngọc có thể lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, nhưng giờ Tiểu Ngọc còn chưa đứng vững gót chân, không thể vạch trần ra được. Tạ Đông Hải lại càng không muốn, cậu ta nhất định sẽ vui vẻ giao nhà cho con bé, Quý Thục Cầm có muốn ngăn cũng không ngăn cản được."
...
Tạ Tiểu Ngọc trở về nhà Tạ Đông Hải.
Nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đứng ở bậc cửa, mỗi tay dắt một đứa con ghẻ cặp song sinh, Quý Thục Cầm cười đau hết cả bụng.
"Ngày hôm đó là ai nói dù có cử xe tới đón, cháu cũng sẽ không trở về, giờ cháu dẫn em trai trở về, thấy mặt có đau không?"
"Cháu hãm hại trụ cột của đoàn văn công, sợ ngày mai thất nghiệp nên giờ trở về muốn đồng ý với điều kiện của dì à? Muộn quá rồi Tạ Tiểu Ngọc, không có công việc ở đoàn văn công, dì xem cháu lấy cái gì ra trao đổi với dì?"
Tạ Tiểu Ngọc cũng cười lanh lảnh như chuông bạc, lấy bản thỏa thuận ra, nói: “Dì Quý hiểu lầm rồi, mẹ cháu để lại cho cháu căn nhà, giờ cháu đến tìm cha cháu lấy nhà."
Quý Thục Cầm: ...
Tạ Tiểu Ngọc lấy được bản thỏa thuận? Sao có khả năng!
Tạ Tiểu Ngọc lấy bản thỏa thuận ra, gọi Tạ Đông Hải đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng khách: "Cha ơi, nhà của con đâu, tối nay con muốn dọn vào ở, có tiện không!"
Tạ Tiểu Ngọc trở về tìm Tạ Đông Hải đòi nhà, đồng thời cha của Chu Cảnh Họa làm thêm giờ cũng về đến nhà.
Ông ấy cẩn thận vén tóc mái của con gái lên, gỡ lớp băng gạc ra, kiểm tra vết khâu lên.
Chu Cảnh Họa cực kỳ căng thẳng, tuy Tạ Tiểu Ngọc từng bảo đảm, chờ tháo chỉ ra sẽ điều chế thuốc bôi trị sẹo bí truyền giúp cô ấy, sẽ không để lại sẹo, nhưng cô ấy vẫn nửa tin nửa ngờ.
"Cha ơi, cha xem phần vết khâu có sao không?"