"Bác tôi vừa lúc là cấp trên của cha của bạn trai cô, người nhà bạn trai cô ở Bắc Kinh tìm đến bác tôi khóc lóc kể lể, nói cha bạn trai cô bất hiếu, không chịu để gia đình chăm sóc cho cháu gái, hiện giờ ở bên ngoài đều đang lan truyền lời đồn, nói bà nội muốn hại chết cháu gái nhỏ, bác tôi đang làm công tác tư tưởng cho cha bạn trai cô đấy."
Cha mẹ Chu Cảnh Họa bảo cô ấy nói với Tạ Tiểu Ngọc, để Tạ Tiểu Ngọc nói lại cho bạn trai cô biết.
"Cô mau bảo bạn trai cô nghĩ cách ứng đối đi."
Tạ Tiểu Ngọc:...
Anh Nghiêm Dặc không nói gì với cô cải
Không đúng, chắc là bác Nghiêm sợ ảnh hưởng đến con trai, nên không có nói cho anh Nghiêm Dặc biết.
Tạ Tiểu Ngọc đưa toàn bộ số hạt dưa còn lại cho Chu Cảnh Họa: "Cô che chở giúp tôi, tôi đi về trước tìm anh tôi."...
Cách một hàng chậu cảnh, có hai người đang thì thầm với nhau ở sau hàng cây xanh.
Kim Thủy Liên nói với con trai Tiêu Bảo Quốc: "Con vẫn luôn không chịu tái hôn, là muốn tìm cô gái xinh đẹp đúng không. Cô gái kia tên là Tạ Tiểu Ngọc, mẹ nhìn thấy cô ấy cũng ở trong buổi coi mắt hôm nay, không ai xinh đẹp như cô ấy đâu, con cứ coi mắt với cô ấy đi." "Nguoi ta chua lap gia dinh, chua chac da bang lòng làm mẹ kế."
Kim Thủy Liên rất tự tin với con trai mình.
Con trai bà ta mới ba mươi tuổi, điều kiện gia đình tốt, ngoài kia có cả đống con gái bằng lòng gả cho con trai bà ta, chỉ là con trai bà ta chướng mắt.
"Mẹ đã hỏi thăm rồi, Tạ Tiểu Ngọc còn có hai đứa em trai song sinh cùng mẹ khác cha, cô ấy dẫn theo hai cái tha du bình đi cùng, sẽ không có chàng trai chưa lập gia đình nào bằng lòng cưới cô ấy đâu, với điêu kiện nhà chúng ta, cô ấy cũng coi như là trèo cao."
"Vậy sau khi kết hôn, phải làm thế nào với hai đứa em trai tha du bình kia của cô ấy, con sợ bọn họ bắt nạt tiểu Bảo."
Tiêu Bảo Quốc cũng là người bao che cho con.
Kim Thủy Liên cười nói: "Mười tuổi đã làm việc được rồi, vừa lúc làm người giúp việc cho nhà chúng ta, có mẹ ở đây, con còn sợ hai thằng nhãi con kia bắt nạt con trai con à."
Thấy con trai cũng bị khuôn mặt của Tạ Tiểu Ngọc mê hoặc, Kim Thủy Liên cực kỳ hài lòng, cuối cùng cũng tìm được nàng dâu vừa ý cho con trai.
Tạ Tiểu Ngọc có đanh đá cũng không sao, cứ rơi vào trong tay bà ta nửa năm, đảm bảo cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy Tạ Tiểu Ngọc muốn đi, Kim Thủy Liên vội vàng chạy tới ngăn cô lại: "Sao vậy, người tới buổi coi mắt hôm nay đều chê điều kiện gia đình của cô, không ai bằng lòng coi mắt với cô à?"
Tạ Tiểu Ngọc:....
Kẻ thần kinh này nhảy từ đâu ra vậy!
Cô phớt lờ đối phương, vội vàng đi tìm Nghiêm Dặc.
Kim Thủy Liên kéo tay áo của cô lại, nói: "Cô đừng đi, hôm nay cô gặp được quý nhân rồi, con trai tôi không ngại cô dẫn theo hai đứa em trai, dù sao cô cũng không có cha mẹ, cô gật đầu đi, quyết định luôn chuyện hôn sự trong hôm nay."
Tạ Tiểu Ngọc hất tay bà ta ra, ngày hôm đó ở bệnh viện, cô đã chứng kiến mức độ không biết xấu hổ của bà lão này rồi cô.
Cô đang định mắng mấy câu dập tắt uy phong của bà ta, đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Dặc đi từ cửa vào.
Tạ Tiểu Ngọc vội giơ tay lên vẫy: "Anh Nghiêm Dặc, anh mau tới đây đi, có người không biết xấu hổ muốn em làm mẹ kế cho cháu trai bà ta."...
Nghiêm Dặc bước nhanh đi tới, anh cao hơn Tiêu Bảo Quốc một cái đầu, quét ánh mắt sắc lẹm qua, dọa Tiêu Bảo Quốc sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Tạ Tiểu Ngọc tự tin nói: "Anh cháu học đại học công an, tốt nghiệp ra sẽ làm công an, các bác đừng lôi kéo cháu nữa." Kim Thủy Liên cũng rất vừa lòng ve Nghiêm Dặc, nếu là anh trai của cô, vậy anh cũng nên nắm bắt cơ hội tốt gả em gái vào nhà bà ta.
"Chàng trai này, tôi thấy cậu khá được đấy, tôi có một cô cháu gái có thể giới thiệu cho cậu."
"Sính lễ của cậu và sính lễ cho em gái cậu vừa lúc bù trừ cho nhau, nhưng cậu không được làm công an nữa, quá nguy hiểm, tôi không muốn tương lai cháu gái tôi phải thủ tiết. Cậu yên tâm đi, nhà chúng ta sẽ sắp xếp cho cậu một công việc tốt."
Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được cười ra tiếng.
Con trai của bà lão này sắp khổ rồi, anh Nghiêm Dặc nhất định sẽ khiến anh ta nhớ mãi, sự cuồng vọng của mẹ anh ta hôm nay sẽ mang đến bóng ma tâm lý cho anh ta.
Nghiêm Dặc vỗ vào trên bả vai của Tiêu Bảo Quốc, sau đó dùng sức có thể bóp nát viên gạch đỏ bằng một tay, bóp chặt xương bả vai của Tiêu Bảo Quốc ấn anh ta xuống.
Tiêu Bảo Quốc sống trong nhung lụa đã quen, sao địch nổi Nghiêm Dặc.
Bắp chân của anh ta dần run rẩy, đầu gối uốn Cong quỳ hẳn xuống, đau đớn kêu lên: "Mẹ, mẹ, anh ta bóp xương bả vai của... A đau quá!"
nơi này coi mắt, chê cười rồi."