Đinh Hồng Tuệ đứng chết lặng một lúc lâu, cho đến khi không nhìn thấy Trịnh Tiểu Tiền, mới ôm mặt rời đi.
Tạ Tiểu Ngọc bước từ phía sau cây đại thụ ra trầm ngâm suy nghĩ, nhìn tình hình này, có vẻ nhà họ Tiết nắm được điểm yếu của trưởng khoa Đinh, trưởng khoa Đinh phải lấy thân hầu địch.
Cá Lớn nói: "Các bạn trong trường đều nói mẹ của Trịnh Tiểu Tiền là giày rách, bọn họ không chịu chơi với cậu ấy còn đánh cậu ấy. Chị ơi, bọn em có thể chia quà vặt chị làm cho cậu ấy không?"
Cá Nhỏ nói: "Vậy phải đưa bí mật, nếu không chúng ta cũng sẽ bị cô lập. Chị ơi, chị có thể nghĩ cách đuổi người phụ nữ xấu xa Lữ Thu Mai đó đi được không, bà ta mắng Trịnh Tiểu Tiền rất tàn nhẫn."
"Chị sẽ nghĩ cách."
Tạ Tiểu Ngọc căn dặn nói: "Hai em phải cẩn thận đấy, đừng để bà ta có cơ hội bắt được sai lầm của các em."
Cá Nhỏ cười hắc hắc, Lữ Thu Mai không phải là giáo viên lớp bọn họ: "Bà ta vừa tới gần, em đã nằm ở trên đất nói bà ta đánh em, nên giờ bà ta không dám đến gần em nữa."...
Tạ Tiểu Ngọc hết ca trực đêm trở về nhà, Cá Lớn Cá Nhỏ đã đi học, cậu bé để lại tờ giấy nhắn cho cô ấy, nhìn dòng chữ nắn nót viết trên giấy, là Cá Lớn mà viết.
"Chị ơi, mọi thứ tối hôm qua đều ổn, buổi sáng em đã cho a Sài ăn rồi, em để phần bữa sáng cho chị ở trong nồi."
Tạ Tiểu Ngọc đi qua xem a Sài trước, thấy nó nằm yên trong ổ, cô vuốt lông cho a Sài thuận, rồi rửa tay đi vào trong bếp nhìn, có cháo khoai lang.
Ăn sáng xong, Tạ Tiểu Ngọc mới động đến túi sơn tra tươi, trời nóng phải làm sớm mới được.
Mở túi ra, cô nhìn thấy một phong thư lẳng lặng nằm trong đó.
Phong thư bằng giấy kraft, hai xu một chiếc, trên vòng tròn màu đỏ không có mã bưu điện, cũng không dán tem.
Ngay cả địa chỉ cũng không có.
Cô chắc chắn lúc mua sơn tra không có phong thư này, ngẫm lại hôm qua Nghiêm Dặc nói muốn ăn bánh sơn tra, cô vốn đã cảm thấy kỳ quái, anh Nghiêm Dặc không phải là người tham ăn, sao tự dưng lại thúc giục cô làm bánh sơn tra...
Đừng nói là Nghiêm Dặc viết thư đấy nhé?
Trái tim cô đập thình thịch, ném túi sơn tra qua một bên, rút tờ giấy màu trắng từ trong phong thư ra, muốn xem câu trả lời bên trong.
Chữ của Nghiêm Dặc cứng cắp có lực, anh viết: "Tiểu Ngọc, anh không muốn làm anh trai em, anh muốn làm đối tượng của em, lúc trước anh không dám nói thích, nhưng anh vẫn luôn thích."
Nghiêm Dặc thích Tạ Tiểu Ngọc!
Tạ Tiểu Ngọc chạy tới ôm a Sài: "A Sài a Sài, anh Nghiêm Dặc là đối tượng của tao, bây giờ tao có thể danh chính ngôn thuận đón Tinh Tinh tới đây, đó là một cô bé rất đáng yêu, mày và Cá Lớn Cá Nhỏ chắc chắn sẽ thích."
Cô không thấy buồn ngủ gì cả, đổ sơn tra tươi vào trong chậu gỗ lớn, đổ nước vào rửa sạch, sau đó thái lát sơn tra bỏ lõi, để ra ngoài trời nắng phơi cho sơn tra héo đi, dùng cối xay nhỏ thành bột.
Cô đổ bát nước nhỏ vào trong nồi, thêm đường trắng, hoa quế khô vào, lại đổ sơn tra đã xay, nhồi bột sơn tra như nhồi bột mỳ rồi chia thành từng cục nhỏ. Sau đó, cô dùng chày cán bột cán mỏng cục bột sơn tra, để lát sơn tra lên miệng ly, đây chính là lát bánh sơn tra mang hương thơm hoa quế.
Một nửa còn lại làm thành bánh sơn trà mềm lại ngọt, số quả còn lại cô thả vào nước đường, chờ nước đường cô đặc lại, kết thành lớp đường đẹp mắt, loại sơn tra này có lớp đường ngọt ngào phủ bên ngoài, nhìn vừa ngon lại vừa đẹp mắt.
Sau khi làm xong mấy món điểm tâm bằng sơn tra, cô giữ lại một nửa, bỏ một nửa vào trong lọ thủy tỉnh, cất ở trong túi vải chuẩn bị mang đi đưa cho Nghiêm Dac. … Đại học công an Bình thành, nơi này quản lý nghiêm ngặt hơn nhiều so với những trường học bình thường, Tạ Tiểu Ngọc cầm một phần bánh sơn tra nhỏ đưa cho chú bảo vệ ở cửa.
"Chú ơi, cháu tới tìm đối tượng, anh ấy tên là Nghiêm Dặc, chú có thể gọi anh ấy giúp cháu được không, cháu muốn đưa ít đồ cho anh ấy."
Bánh sơn tra chua chua ngọt ngọt, chú bảo vệ thấy cô bé này cũng ngọt ngào đáng yêu, trường bọn họ là nơi đám nhóc độc thân tụ tập, rất hiếm người có đối tượng, phải bảo vệ tốt.
Chú bảo vệ vội vàng chạy đi gọi người giúp cô, tránh cho cô bé xinh đẹp này bị nhiều thằng nhóc độc thân để mắt tới.
Tạ Tiểu Ngọc hơi xấu hổ: "Chú ơi, nhờ chú nói với đối tượng của cháu là cháu tới đưa bánh sơn tra, câu này rất quan trọng, cám ơn chú ạ."
Chú bảo vệ:...
Vậy rốt cuộc là đối tượng quan trọng hay là bánh sơn tra quan trọng?
Chú bảo vệ bối rối không hiểu gì, không bao lâu sau, cả tiểu đội đang huấn luyện ở ngoài sân tập đều biết, đối tượng của Nghiêm Dặc tới.
Nghiêm Dặc cảm thấy tim đập thình thịch, xác định lại với chú bảo vệ: "Nói là đến tìm đối tượng, chứ không phải đến tìm anh trai?"