Nghiêm Dặc không đồng ý nói: "Cha ơi, nếu chúng con đi luôn, bà nội chắc chắn sẽ làm phiền cha đến mức cha không thể nào làm việc được, chưa chào hỏi gì đã đi rồi, cha có còn muốn đặt chân ở đơn vị nữa không?"
Nghiêm Bình Châu: "Con không cần phải quan tâm đến chuyện đó."
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Bác Nghiêm, trốn tránh không phải là cách, lúc cha cháu đón cháu trở về, nếu cháu trốn tránh, cháu sẽ không thể nào biết được mẹ cháu đã để lại cho cháu một căn nhà, chẳng le bác không tin cháu có thể đưa Tinh Tinh đi?"
Nghiêm Bình Châu bất đắc dĩ nói: "Bà nội Nghiêm Dặc khác hoàn toàn với mẹ kế với bác dâu cả của cháu, không phải là người trẻ con có thể đối phó được."
Tạ Tiểu Ngọc cười cười, một cô khác ở thế giới song song kia đã giải quyết được lão hoa sen trắng.
Cô từng nhìn thấy một lần, biết lão hoa sen trắng là loại người gì, biết dùng cách gì là tốt nhất.
"Cháu có thể làm được."...
Lúc này, bàn đồ ăn ở nhà họ Nghiêm còn thịnh soạn hơn là vào dịp tết, tất cả mọi người ở đại viện này đều biết, hôm nay thằng cháu trai phản nghịch nhà họ Nghiêm sẽ trở về. Thằng cháu trai kia rất phản nghịch, bốn năm trước, anh bế em gái mới hai tuổi đi.
Ông nội anh tức giận buông lời không nhận anh là cháu, bà nội anh khóc lóc đến gần mù, nhưng ngày nào cũng nhắc tới anh, hy vọng anh sớm ngày trở lại.
Nếu đổi lại là nhà khác, lần này anh trở về, bọn họ đã sớm thủ sẵn gậy gộc, đánh thằng cháu bất hiếu này trước, rồi lại hỏi anh đã biết sai chưa, còn dám chạy nữa không.
Nhưng bà nội thương anh, mới sáng sớm ra đã đích thân đi mua đồ với mấy người con dâu, nói muốn làm đồ ăn cho cháu trai ăn.
Nói mấy năm nay cháu trai phải chịu khổ, bà ta phải bù đắp cho anh, tuyệt đối không trách anh chuyện bế em gái đi.
Còn nói sẽ tìm một công việc ở Bắc Kinh cho cháu dâu tương lai, còn chưa kết hôn đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người.
Nếu Nghiêm Dặc cứ cắn chặt chuyện lúc trước, bất hiếu không vâng lời, vậy anh sẽ thành người trời đất cũng không dung!
Mấy người hàng xóm xung quanh đấy đều đang đứng ở cửa nhìn đấy, nếu cái gai đầu Nghiêm Dặc kia dám chống đối ông bà nội mình, bọn họ đều sẽ xúm lại giảng đạo lý cho anh nghe.
Hà Tú Phân còn có ba cô con dâu, con trai thứ hai và con dâu thứ hai ở nơi khác không kịp trở về, con trai cả và con trai thứ ba để vợ mình tới, còn hai anh em chạy đơn vị tìm em tư, thà ngồi ở chỗ Nghiêm Bình Châu nói chuyện, cũng không muốn về nhà.
Kha Tú là con dâu cả, vẻ mặt như đang chờ kịch vui.
Con dâu thứ ba tên là Miêu Xảo Chân, là kẻ lắm mồm không giữ được mồm miệng: "Chị dâu, em nghe nói đối tượng của tiểu Dặc là một người rất lợi hại, mới được đón về nhà chưa đầy nửa tháng, đã đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột."
Kha Tú cười cười, không chỉ mỗi chuyện đó đâu, mẹ kế bị buộc phải về hưu non, định đuổi ôn thần Tạ Tiểu Ngọc này đi, sau đó về hưu làm phu nhân lãnh đạo, không ngờ Tạ Đông Hải lại ly dị với bà ta.
Con gái riêng của chồng trở về thì cứ chung sống hòa thuận đi, cố tình bà ta tham công việc của mẹ ruột người ta, để rồi làm mất chồng, cũng mất luôn công việc.
Mẹ chồng yêu cầu con trai cả đi nghe ngóng xem tại sao Tạ Tiểu Ngọc ầm ï với mẹ kế cha ruột đến mức đó, sau khi thăm dò xong, còn nói mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc quá ngu xuẩn.
Bà cụ Nghiêm không phải là người ngu xuẩn như mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc, bà ta tự nhiên thể làm việc chu đáo đến nước chảy không lọt, tới đấu trí so dũng khí với các vãn bối, đấu đến khi ra kết quả bà ta muốn. Kỳ thực bà cụ Nghiêm cũng không xấu, bà ta chỉ quá thương con gái, còn bắt ba con trai cũng phải thương em gái và cháu ngoại.
Cô em chồng cử báo vợ lão tứ hại chết vợ lão tứ, lão Tứ dã hận chết cô em gái này, không thể nào hòa thuận với bà ta được, nhưng bà cụ Nghiêm cứ muốn lão Tứ phải cởi bỏ vướng mắc, muốn hai anh em hòa hảo như ban đầu.
Theo suy nghĩ của Kha Tú, tội gì phải làm vậy.
Miêu Xảo Chân kéo kéo chị dâu: "Chị dâu ơi, chị xem tối nay đối tượng của tiểu Dặc và mẹ chồng gặp nhau, nếu cả hai đối đầu với nhau, ai có thể thắng?"
Kha Tú liếc nhìn em dâu, mọi người đều là phận làm dâu, tối nay không đến lượt bọn họ lên tiếng, quan tâm làm gì?
"Chị đang nấu dở canh vịt hầm thiên ma." Bà ấy lắc người đi vào phòng bếp.
Miêu Xảo Chân đi vào theo: "Thiên ma có tác dụng bổ não, chị dâu nghĩ ai là người nên bồi bổ nhất nhà chúng ta?"
Kha Tú bật cười lắc đầu: "Chị thấy em là người cần được bổ não nhất đấy, chị chỉ khuyên em một câu thôi, mặc kệ chuyện tối nay như thế nào, hai chúng ta cũng đừng nên ra mặt nói chuyện."
"Tại sao?" Miêu Xảo Chân không hiểu.