Lần này bà ấy trở về, bị Lữ Thu Mai ngăn cản từ bên trong, không để bà ấy chuyển sang làm giáo viên chính thức.
Đáng lễ hiệu trưởng đã đồng ý để bà ấy chuyển vào biên chế tháng này, ai ngờ chỉ tiêu vào biên chế đột nhiên bị Lữ Thu Mai chặn lại.
Triệu Hương liếc nhìn ra ngoài, con trai và Nghiêm Dặc đang ngồi ở trong sân nói chuyện, trường học quá nhỏ, thêm một người là lại bớt một người, bà ấy hy vọng có thể trở thành giáo viên chính thức càng sớm càng tốt, làm mấy năm đến khi có đủ tư cách được phân nhà, nên hiện giờ bà ấy rất khó chịu.
Bà ấy nhỏ giọng nói: "Nhà lão Tề ở bên cạnh đã tặng quà và tiền cho Lữ Thu Mai, muốn xin cho con gái vào làm giáo viên ở trường."
"Còn cả con gái của mẹ kế con nữa, cô ta đe dọa nếu không kết hôn sẽ tố cáo con trai bà ta tội lưu manh, Lữ Thu Mai muốn dùng công việc giáo viên chính thức để đuổi Quý Hương Hàn đi."
Vì vậy, Lữ Thu Mai vẫn giữ khư khư danh ngạch này chưa cho ai.
Tạ Đông Hải là người quyết đoán, lúc trước ly dị với mẹ ruột của cô, đã đồng ý tất cả điều kiện, cũng ký xong thỏa thuận để đôi bên không dây dưa với nhau. Để thoát khỏi đại ca chị dâu ở quê, hàng tháng ông ta gửi về nhà hai mươi đồng, còn tiện thể gửi Tạ Tiểu Ngọc trở về.
Lần này, để có thể li dị với Quý Thục Cầm, ông ta nhường cho bà ta căn nhà nhỏ kia, đoán chắc cũng chia cho bà ta hơn nửa tiền tiết kiệm, còn xin chuyển công tác sang thành phố bên cạnh. Nói chung là, dám bỏ vốn ra để ly dị.
Nếu không li hôn, Quý Thục Cầm sẽ chịu tổn thất nặng nề hơn. Nhưng nếu ly hôn, Quý Hương Hàn sẽ không còn núi dựa nào khác, chỉ có thể lấy chuyện ngày hôm đó có nhiều nhân chứng ra để đe dọa, nếu không kết hôn sẽ kiện tội lưu manh, vậy nên đến giờ đôi bên vẫn đang giằng co.
"Cạch cạch cạch", tiếng Tạ Tiểu Ngọc chặt vịt muối vang lên.
Cô nhất định phải nghĩ cách đuổi loại người có nhân phẩm thối rữa như Lữ Thu Mai ra khỏi trường học.
Tạ Tiểu Ngọc bàn bạc với Triệu Hương, sắp xếp cho Tinh Tinh vào học lớp một, sang năm nếu có thể theo kịp các bạn thì sẽ lên lớp hai, còn nếu không theo kịp thì học lại một năm, như vậy mỗi ngày cô bé có thể cùng đến trường cùng tan học với Cá Lớn Cá Nhỏ, đến cuối tuần cô và Nghiêm Dặc được nghỉ, như vậy vấn đề trông Tinh Tinh cũng được giải quyết.
Triệu Hương vừa lúc là giáo viên ngữ văn lớp một, bọn họ sắp xếp cho Tinh Tinh vào lớp của bà ấy. Bên ngoài, Hứa Xương ngửi thấy mùi thơm của vịt muối hầm đậu nành, anh ấy nuốt nuốt nước miếng, trong nhà không có thịt, đoán chắc là người anh em tốt mang từ Bắc Kinh.
Anh ấy nói: "Tiểu Ngọc sao vậy, sao chặt mạnh tay thế. "
Nghiêm Dặc quay sang liếc nhìn, Tiểu Ngọc đang nói chuyện với thím Triệu, tay cũng nhanh chóng chặt miếng thịt vịt.
Anh nói: "Những lúc muốn giải quyết ai, cô ấy đều phát tiết lên tấm thớt."
Hứa Xương:...
Anh ấy thầm đốt nén hương thay người bị Tạ Tiểu Ngọc nhớ đến.
Nghiêm Dặc nói muốn giúp Hứa Xương tìm một công việc chính thức, anh ấy đã trở về thành phố được gần một tháng, đến giờ vẫn chưa tìm được đơn vị nào nhận anh ay hiện tại tìm việc rất khó khăn.
Công việc quét đường Hứa Xương đang làm này là do anh ấy tìm được, tạm thời làm thay cho một công nhân bảo vệ môi trường đang nằm viện dưỡng bệnh, qua một thời gian ngắn nữa sẽ phải trả công việc lại cho người ta.
"Anh sẽ nghĩ cách tìm việc giúp cậu."
"Không cần đâu." Hứa Xương nói: "Như vậy anh lại phải đi xin cha anh, anh em với nhau, em không thể gây thêm phiền toái cho anh được." Nghiêm Dặc nói: "Anh em là để làm phiền nhau còn gì?”
Hứa Xương nhướn mày, lặng lẽ nói: "Một người bạn của em có con đường ở cầu Thạch Bàn, thu nhập hàng tháng còn nhiều hơn cả làm ở đơn vị. "
Nghiêm Dặc giật giật mí mắt, cầu Thạch Bàn là khu chợ đen, Hứa Xương làm ở đấy là đầu cơ trục lợi.
Hiện tại chính sách càng ngày càng lỏng lẻo, ngay cả những người nông dân ở nông thôn nói chung cũng không còn lo gánh nặng bán rau của mình nữa.
Anh nói: "Cậu nhớ chú ý, tuyệt đối không thể phạm pháp làm những chuyện vi phạm lệnh cấm."
Hứa Xương nói: "Anh có cho em mượn lá gan, em cũng không dám làm."...
Mùi thơm của món thịt vịt muối hầm đậu nành dần lan tỏa khắp trong toàn bộ đại viện, Te Nhạc Bình nuốt nước miếng chạy tới nói: "Lão Triệu, mấy người tới nhà bà hôm nay là ai đấy?"
Tạ Tiểu Ngọc lấy một miếng từ trong nồi vịt hầm đậu nành ra cho thím Triệu nếm thử, cười nói: "Đây là mẹ nuôi của cháu."
Thím Tề nhìn nửa nồi thịt vịt muối hầm đậu nành được hầm đến bóng mỡ, hôm nay bà ta nhìn thấy Triệu Hương đi mua thức ăn, trong đó không có thịt vịt muối, chắc món này là do con gái nuôi của bà ấy mang tới.