Trời tối đen như mực, thấy không có ai, Tạ Tiểu Ngọc nhón chân lên, Nghiêm Dặc vội vàng lui về phía sau một bước.
Cô cười hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, anh tránh cái gì."
Nghiêm Dặc: "Sợ đêm về nằm mơ... "
Nghĩ đến giấc mơ về thế giới song song mà mình mơ ở trên tàu hỏa hôm qua, Tạ Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt lên, chạy về sân đóng chặt cửa lại.
Nghiêm Dặc đứng ở bên ngoài cho đến khi đèn trong nhà tắt, mới quyến luyến rời đi.
Nơi này có nhà, thật là tuyệt vời....
Tạ Tiểu Ngọc mang bốn nghìn đồng mình xin giúp Tinh Tinh tới hợp tác xã gửi tiết kiệm định kỳ một năm một, cô không định động vào số tiền này.
Còn cả "tiền tiết kiệm cưới vợ" năm nghìn đồng bác Nghiêm đưa cho cô, cũng gửi tiết kiệm một năm một.
Trên tay còn dư lại hơn bảy trăm, tiền lương hàng tháng của cô là ba mươi sáu đồng, phiếu thịt hai cân, phiếu cá một cân, với một người lớn ba đứa trẻ nít, chút phiếu này là không đủ ăn.
Ba đứa trẻ trong nhà cô đều cao chưa bằng chiều cao trung bình của trẻ con cùng lứa, Tạ Tiểu Ngọc đành phải đi tới cầu Thạch Bàn mua gà vịt cá không cần phiếu, trở về bồi bổ cho các em. Mua đồ ở câu Thạch Bàn không cân phiếu, nhưng đồ đắt gần gấp đôi so với mua ở hợp tác xã cung tiêu, cô khẽ cắn răng, bỏ tiền ra mua xương sườn, xương ống, gà mái vê.
Cũng may, cô vô tình gặp được Hứa Xương, nhờ thế mua được đồ rẻ hơn rất nhiều. Cô thích mua thủ heo, nội tạng heo, đều là những thứ mọi người không muốn, lại trở thành món hoi cho cô.
Vào tháng mười một, thời tiết Bình thành đã bắt đầu trở lạnh, bông trở không dễ mua, mọi người có xếp hàng ở hợp tác xã cung tiêu cũng không tới lượt, cô cần thêm ít nhất tám cân bông cho ba chiếc chăn, một chiếc cho Cá Lớn Cá Nhỏ, một chiếc cho cô và Tinh Tinh, đến ngày nghỉ anh Nghiêm Dặc sẽ tới ở, cô cũng phải chuẩn bị sẵn chăn cho anh.
Hứa Xương nói sẽ nghĩ cách giúp cô....
Tiết Diệu Mạnh bị gãy chân nằm dưỡng thương Ở trong phòng bệnh đơn, hiện tại anh ta đã có thể đi tập tễnh, Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa quên mất anh ta.
Lữ Thu Mai lôi kéo Quý Hương Hàn, muốn dùng công việc chính thức ở trường học để đổi lấy cô ta không tố cáo, đàm phán không được, giờ đang chờ Tiết Diệu Mạnh xuất viện sẽ đính hôn.
Quý Hương Hàn cũng không phải là kẻ ngốc, chờ đến khi gả vào nhà họ Tiết, chẳng lẽ cô ta lại phải lo không có được công việc tốt. Cứ hai ba ngày cô ta lại tới bệnh viện phục vụ Tiết Diệu Mạnh, cô ta cũng giỏi, vừa tới bệnh viện đã lôi kéo làm quen với người nhà bệnh nhân. Lúc Đinh Hồng Tuệ tới kiểm tra phòng, cô ta còn thân thiết gọi thím Hai.
Đinh Hồng Tuệ chỉ mong hai người sớm xuất viện rồi kết hôn luôn, cũng thầm chấp nhận Quý Hương Hàn là cháu dâu.
Đến lúc kẻ cặn bã kia sắp xuất viện, hơn nửa người trong khu nội trú đều biết, Quý Hương Hàn là vị hôn thê của Tiết Diệu Mạnh.
Đinh Hồng Tuệ tình cờ nghe thấy Tiết Diệu Mạnh lẩm bẩm nói: "Tiểu tiện nhân, chờ ngày tôi xuất viện, sẽ là ngày cô chầu trời."
Cô ấy thầm siết chặt quả đấm, cặn bã không đắc ý được bao lâu đâu.
Đinh Hồng Tuệ sắp xếp các y tá đã kết hôn sinh con phụ trách phòng bệnh của Tiết Diệu Mạnh, chính là để đề phòng kẻ cặn bã này gieo họa cho y tá bệnh viện.
Đến khi Tiết Diệu Mạnh có thể xuống đất, đi đi lại lại khắp nơi, anh ta chú ý đến Vưu Tiểu Ninh xinh đẹp hoạt bát.
Tiết Diệu Mạnh tới khoa nhi tìm Tạ Tiểu Ngọc, nhưng Tạ Tiểu Ngọc trực ca tối còn chưa tới, vậy nên anh ta lại chú ý đến Vưu Tiểu Ninh, cô gái này cũng không tồi, có nét đẹp ngây thơ hồn nhiên.
"Em gái nhỏ, em có muốn làm y tá trường không, chỉ cần em đỡ anh trở về khu nội trú, anh sẽ bảo thím Hai điều em đến khu cán bộ, ở đấy thoải mái hơn khoa nhi rất nhiều, còn để em làm y tá trường nữa, có được không?"
Vưu Tiểu Ninh cảm thấy ghê tởm muốn chết đi được, cái người tên Quý Hương Hàn từng ngủ với tên cặn bã này tới khoa nhi tìm Tạ Tiểu Ngọc, khoe khoang mình giờ là vị hôn thê của Tiết Diệu Mạnh, bảo Tiểu Ngọc cách phòng bệnh cao cấp xa ra.
Thật là, có cục cứt chó cũng sợ người trộm, cô ta lấy đâu ra tự tin đó vậy.
Vưu Tiểu Ninh hét lên: "Ôi trời ơi, có lưu manh chạy đến bệnh viện chúng ta giả làm bệnh nhân, mau tới bắt lưu manh."
Tiết Diệu Mạnh:...
Tạ Tiểu Ngọc vừa thay đồng phục y tá tới thay ca, nghe thấy tiếng hét của Vưu Tiểu Ninh, cô dẫn đầu xông tới, đến khi nhìn thấy rõ là tên cặn bã, cô ra tay càng không lưu tình, đạp cho tên cặn bã kia ngã đến miệng cầu thang, vừa lúc chỗ cầu thang có vỏ chuối không biết do hùng hài tử nào ném để đấy, Tiết Diệu Mạnh vô tình đạp vào té ngã.
"A a a... ôi mẹ ơi, chân tôi lại gãy rồi!"...