Tạ Tiểu Ngọc tuyên truyền xong, các chị gái đều nói: "Nếu như đàn ông nhất định không chịu hợp tác thì làm thế nào?"
Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt, cô làm gì biết phải làm thế nào chứ!
Đinh Tiểu Vưu nhớ tới một chuyện, có lần chị dâu cô cầm gạch đuổi anh trai cô ra khỏi phòng, cô nói: "Vậy thì lấy ra một cục gạch, không phối hợp thì đuổi ra, người nào vội người đó hợp tác."
Tạ Tiểu Ngọc quay đầu nhìn Vưu Tiểu Đinh: "Cậu hiểu nhiều thật đấy."
Vưu Tiểu Đinh: "Chị dâu mình từng doa anh trai mình”
Các chị gái cười lớn, không khí lập tức sôi nổi hơn nhiều, sau khi nói chuyện rõ ràng, mọi người đều cảm thấy kiến thức kế hoạch hoá gia đình có gì ngại ngùng, còn hỏi Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vưu có người yêu chưa.
Tạ Tiểu Ngọc cởi mở nói có rồi.
Vưu Tiểu Đinh nói: "Tôi mới huỷ hôn với vị hôn phu có hôn ước từ bé."
"À, người trong thành phố nghĩ thoáng thật đấy, vì sao nói huỷ liền huỷ chứ?"
"Như thế này đã là gì, đôi bên không thích, miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt, tôi và anh ta đều có ý như vậy, đôi bên nói với người nhà mình, hai nhà còn cùng nhau ăn một bữa cơm, điều này không tốt sao?"
Đinh Tiểu Vưu nhìn thấy các vẻ mặt khác nhau của mọi người, cười giải thích: "Bây giờ đã tự do hôn nhân rồi, tôi không thích cuộc hôn nhân sắp đặt, nói không chừng có thể là bi kịch."
Có một người trong đám đông bỏ túi đồ kế hoạch hoá gia đình xuống đi về, miệng còn lẩm bẩm: "Cha mẹ làm chủ, hôn nhân từ nhỏ đã được ước định, vì sao có thể không tuân theo chứ?"
Tạ Tiểu Ngọc nhìn sang vị thím bên cạnh khuyên cô: "Bà Kim, Vân Trân không đồng ý, bà..."
"Việc nhà tôi không đến lượt các người quản."
Tạ Tiểu Ngọc không quan tâm ba bảy hai mốt, lập tức lớn tiếng nói: "Các chị gái, tôi thực sự biết một vụ thảm án cưỡng ép, cả nhà họ đều phải vào tù, cho thấy dưa ép chín không nhọt, không nên nhé."
Bà Kim vừa nãy oán khí trùng trùng, cuối cùng không đi, nán lại để nghe chuyện không may.
"Vì sao phải đi tù chứ?"
Lúc Tạ Tiểu Ngọc muốn thay Đinh Hồng Tuệ phân trần, Đinh Hồng Tuệ đã nói rằng: "Nếu như trải nghiệm của tôi có thể đủ cảnh tỉnh người khác, đủ để cứu rỗi một cô gái bất hạnh như chị, chị cảm thấy nó có giá trị."
Tạ Tiểu Ngọc giấu đi tên của Đinh Hồng Tuệ, dù sao cô còn có con gái, sợ ảnh hưởng tới con gái ủa cô, cô thay đổi tên họ, thay đổi một số chỉ tiết.
Cô kể đại khái sự việc: "Cô gái đó thoát không khỏi sự cưỡng ép của người nhà cô ấy, nhẫn nhục chịu đựng tìm chứng cứ, mấy năm sau đưa người nhà đó tống vào tù, còn cô ấy cũng được giải thoát bắt đầu cuộc sống mới."
"Trời ạ, còn có người phụ nữ tâm ngoan ý độc như thế sao, đến chồng mình cũng tố cáo?"
Bà Kim kinh ngạc, cảm thấy người phụ nữ Tạ Tiểu Ngọc kể đến không có đạo đức, quả thực là cực kỳ độc ác.
Tạ Tiểu Ngọc còn kinh ngạc hơn bà ta.
"Bà Kim, bà đang đứng từ góc nhìn và thân phận của một người mẹ chồng để đánh giá, nhưng bà thử đổi lại để nghĩ xem, bây giờ, nếu như có một kẻ xấu bắt bà làm vợ hắn ta, nếu bà không đồng ý sẽ đánh gãy chân con trai bà, đem chồng bà tống vào tù, nếu bà muốn chết sẽ giết chết cả nhà bà, bà nói xem bà có hận người đó không?"
Bà Kim đỏ mặt: "Tôi đã bế cháu rồi, cô còn đem bà già này ra làm trò đùa."
Tạ Tiểu Ngọc không vội không hoảng: "Bà Kim là người nuôi dưỡng con gái, khổ cực cần cù lao động, cháu thấy bà lúc trẻ cũng là một mỹ nữ của mười tám thôn nhỉ, nếu đổi thành lúc người còn trẻ, có người xấu giết chết chồng chưa cưới của bà, đánh gãy chân anh em trong nhà, bà có cơ hội chăng nhe không báo thù?"
Bà Kim không nói chuyện, cúi đầu bước đi.
Chị Khanh bên cạnh âm thầm nói cho Tạ Tiểu Ngọc, nhà bà ấy vốn dĩ vui vẻ làm đám cưới rước con dâu đính hôn từ nhỏ, nhưng cô gái đó không chịu, đòi về nhà.
Nhưng bà Kim vì để cưới được cô gái đó đã tốn không ít tiền, bây giờ không thể từ hôn, cưỡng ép cô gái đó kết hôn.
"Chuyện này mọi người trong thôn không ai đến khuyên giải?" Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vưu cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.
"Chúng tôi khuyên rồi, bà ấy không nghe lọt tai."
Chị Khanh chỉ vào đầu, đè thấp giọng nói: "Con trai bà ấy lúc nhỏ bị ngã hỏng đầu, không dễ gì kết thông gia, vì thế dựa vào việc đính hôn từ lúc nhỏ không buông."...
Bà Kim về đến nhà, vào nhà nhìn người đang bị nhốt Thẩm Vân Trân, nhà của cô ở ngay cạnh quảng trường của xã, những lời lúc nãy Tạ Tiểu Ngọc nói, Thẩm Vân Trân đều nghe thấy cả, cho cô một suy nghĩ khác.
Thẩm Vân Trân nói: "Thím, thím hai của cháu nhờ cháu về quê dưới danh nghĩa của con gái bà ấy, cháu thật sự không phải là người đính hôn cùng gia đình của thím, bây giờ cháu có thể có cơ hội trở lại thành phố, các người không cho cháu trở về, bắt buộc cháu ở lại đây kết hôn."