Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 124

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Uông Hồng Đồ từ nhỏ đã thích bơi lội, mấy đứa nhỏ xung quanh không có ai lợi hại hơn nó. Hơn nữa đại học không chiêu sinh, học sinh thuộc khoá này tốt nghiệp đều phải xuống nông thôn, con cái của bạn bè người thân đều đầu đầy bụi đất, mà cậu ta bởi vì bơi lội xuất sắc nên lúc 11 tuổi đã được nhận vào Học viên Thể dục Thể thao tỉnh và hưởng đãi ngộ vô cùng tốt, trở thành kiêu ngạo trong nhà.

Trong xương cậu ta là một người đặc biệt vô cùng giỏi nhưng cũng rất hung hăng, là chuyên gia trong việc dính ve sầu, bắt chim sẻ, chọc tổ ong vò vẽ, hơn nữa tất cả đều phải mạnh hơn người khác mới được. Vào lúc tám tuổi, cậu ta đã phát hiện ong vò vẽ chích người thì rất đau nhưng không chết, cậu ta lập tức đi học một chút, lặng lẽ dùng biện pháp này để chích những bạn học mà cậu ta không đối phó được. Sau đó đã nhiều lần dùng biện pháp như thế để đối phó với những người mà không thân thiết với cậu ta, con cái của thân thích, bạn học, thậm chí cả chị của cậu ta, cũng không có ai phát hiện ra là cậu ta làm! Cậu ta vô cùng đắc ý, dùng chuyện này làm tuyệt chiêu bí mật của mình.

Trước trận đấu cậu ta đã phát hiện trong trường học có một tổ ong vò vẽ, lúc tức giận, cậu ta sẽ đi chọc chọc tổ ong vò vẽ cho hả giận.

Cuộc thi bơi lội lần này, cậu ta đã coi Tổ thiếu niên như vật trong túi, mình phải là vô địch. Ai biết giữa đường lại xông ra một con vịt đen, mặc dù mới chỉ 10 tuổi, nhưng lại lợi hại hơn mình! Điều này khiến cho cậu ta hoảng hốt thấy được mình khi còn bé, cũng nhiệt tình yêu thích bơi lội như vậy, liều mạng như vậy.

Nếu như Tam Vượng không phải cùng một tổ với cậu ta, vậy thì cậu ta còn có thể làm bạn tốt.

Đáng tiếc, Tam Vượng cũng am hiểu nhất là bơi lội ở hạng mục 50m và 100m, thật là không thể buông tha!

Cậu ta định trộm một ống thuốc mê từ chỗ người bác làm bác sĩ để đối phó Tam Vượng, nhưng mà thuốc mê dễ dàng để lại dấu vết, cho nên mặc dù thời gian khẩn trương và trong trường học tai mắt đông đảo, cậu ta vẫn không chút do dự lặng lẽ bắt mấy con ong vò vẽ đặt ở trong chai thuốc.

Cậu ta đã suy nghĩ rất chu toàn, không thể dùng phương pháp quá kịch liệt để đối phó Tam Vượng, cũng không có thể làm cho Tam Vượng bị thương khiến cho người khác hoài nghi dẫn công an đến, cũng không thể khiến Tam Vượng mất đi ý thức không thể tham gia thi đấu, bởi vì như vậy nói không chừng lại phải kéo dài tranh tài.

Cậu ta rất đại độ mà nghĩ mình giành vị trí đệ nhất, để cho Tam Vượng đứng thứ hai là tốt rồi.

Cho nên cậu ta dùng lại chiêu cũ, muốn dùng biện pháp này để đối phó với Tam Vượng, mục đích của cậu ta, chẳng qua là làm giảm tốc độ của Tam Vượng, khiến cho cậu ta không thể cạnh tranh cùng mình.

Lui một vạn bước mà nói, coi như là có bị phát hiện, cũng không có quan hệ! Bởi vì ong vò vẽ chích một chút chỉ ảnh hưởng đến tốc độ của Tam Vượng, cũng không bị thương lại càng không chết người.

Hôm nay trước khi ra sân, cậu ta chỉ chừa lại một con ong vò vẽ, những thứ khác đều đã thả ra để tạo cảnh tượng giả là trong sân thi đấu này có ong vò vẽ, lại ném bình đi. Thời điểm ra sân, cậu ta dùng băng dính quấn đầu ngón tay, lặng lẽ chế trụ một con cuối cùng, cậu ta đã sớm làm mẫu ở trong lòng nhiều lần rồi, nhiều người che chắn tầm mắt, cậu ta mượn thời điểm đi sát bên rồi sẽ nhét con ong vào dưới quần bơi của Tam Vượng cực kỳ nhanh chóng là tốt rồi.

Thằng nhóc Tam Vượng ngốc nghếch kia, lúc đi luôn là ngẩng cao đầu, chưa bao giờ cúi mặt xuống.

Mà con ong kia vốn đã bị hành hạ đến hấp hối, chợt được tự do sẽ theo bản năng dùng kim đâm một cái, thoáng cái đã đâm trúng Tam Vượng.

Người không biết quỷ không hay!

Uông Hồng Đồ phải âm thầm trầm trồ khen ngợi kế hoạch hoàn mỹ của mình.

Người một nhà Lâm Lam Trên khán đài kể từ khi Tam Vượng ra sân vẫn không chớp mắt theo dõi cậu, nhìn thấy con trai nói nhiều hai câu với trọng tài, Lâm Lam liền không nhịn được ngồi thẳng người để xem có chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua là lúc Tam Vượng đi ngang qua người của Uông Hồng Đồ, có người cản trở nên người khác không nhìn thấy, hiện tại Tam Vượng đã đi lên vị trí nhảy lấy đà, cô đã ngồi trở lại.

Hàn Thanh Tùng ngồi bên trái cô, Lục Cẩm Tú cũng thay một bộ trang phục bình thường ngồi xem cuộc thi.

Lục Cẩm Tú: “Chị dâu, chị thật là lợi hại.”

Lâm Lam cười cười, “Cẩm Tú em cũng chê cười nông dân bọn chị.”

Lục Cẩm Tú: “Chị dâu, nếu chị mà nói như vậy thì em phải tự đánh miệng mình mất, em nói lời thật lòng. Chị nhìn mấy đứa nhỏ nhà chị đi, khiến cho người ta trông mà thèm.”

Con trai lớn hiểu chuyện chững chạc, nếu chuẩn bị vào bộ đội thì sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, tuyệt đối có thể khiến người ta kinh diễm.

Hai chị em sinh đôi kia thì lớn lên đẹp mắt lại học tập tốt, sau này được tiến cử lên đại học, khẳng định cũng là mầm non tốt.

Trong ngực chị dâu thì đang ôm con trai út thoạt nhìn mềm mại đáng yêu, đứa bé này cũng rất có thiên phú, vừa ngoan vừa xinh đẹp, còn có thể thổi kèn acmonica và vẽ tranh, đây nếu là con mình, mình sẽ khoe khoang cho cả quân bộ ngắm nghía mới được!

Còn ở bên dưới chính là con trai thứ ba nghe nói là học tập kém cỏi lại nghịch ngợm gây sự cả ngày, nhưng lại là thiên tài bơi lội, lúc ở vòng bán kết thì Lục Cẩm Tú đã nhìn ngây người rồi.

Mấy đứa nhỏ này, nếu là cho mình một đứa, mình chọn ai mới tốt đây?

Anh ta có chung một tật bệnh với những người khác, giả thiết một hoàn cảnh đến quấn quýt là mình phải chọn Bắc Đại hay là Thanh Hoa mới tốt đây.

Súng lệnh vừa vang lên, khán giả hai bờ sông đã điên cuồng, liều mạng hô: “Vịt đen, vịt đen. . . . . .”

Sau khi đã nghe nhiều rồi, Lâm Lam thế nhưng cũng cảm thấy xưng hô này rất thân thiết.

Bọn họ nhìn thấy Tam Vượng nhảy xuống nước, không biết tại sao lại lảo đảo một chút, mặc dù động tác rất nhỏ, nhưng người trong nhà vô cùng quen thuộc đối với cậu bé, tất cả tâm tư đều đặt lên trên người cậu, thoáng cái đã nhìn ra có gì đó không đúng.

Lâm Lam: “Anh Ba, con trai có cái gì không đúng thì phải?”

Hàn Thanh Tùng: “Để nhìn xem.”

Nếu là trước kia, Tam Vượng vừa vào nước đã giống như cá tan tuyết, không cần dùng nhiều sức lực đã có thể xông về phía trước, cánh tay và hai chân của cậu bé phối hợp anh tuấn, vô cùng có mỹ cảm lực lượng.

Nhưng mà lúc này, sau khi cậu bé vào nước thì một chân giống như không hoạt động? Thiếu chút nữa còn không nắm giữ được thăng bằng mà lật ở trong nước.

Khán giả cũng nhạy cảm cảm thấy có gì đó không đúng, hiện trường lâm vào sự yên lặng trong nháy mắt, đều nghi ngờ đứa nhỏ này bị làm sao rồi?

Chẳng những Uông Hồng Đồ vượt qua cậu, thậm chí những người phía sau cũng liên tiếp vượt qua cậu.

Đây là làm sao rồi?

Bọn họ gấp muốn chết, có người quan tâm sẽ bị loạn, có người cảm thấy tấm lòng của bản thân bị cô phụ.

Mình ký thác nhiều như vậy mong đợi và quan tâm cho nó như vậy, mà nó lại rụng xích ngay thời khắc mấu chốt.

Bọn họ rối rít đứng lên:

“Đồ ngốc này, cậu đang làm gì thế? Người ta đã vượt qua cậu rồi kìa!”

“Cậu đang ngủ sao? Ngủ thì về nhà mà ngủ, đừng đến nơi này mất mặt xấu hổ!”

“Hai lúa chính là Hai lúa, không lên được mặt bàn!”

Một người mắng, đã có những người khác theo sát phía sau.

Trong tai Tam Vượng không nghe được những lời mắng chửi kia, đùi phải của cậu vừa tê dại vừa nóng rát, trong đầu chỉ có một ý niệm, tôi muốn được lên radio, tôi muốn lên radio. . . . . .

Cậu bé cảm thấy trên đùi vô lực, hai cánh tay thật giống như bị nước trói lại không thể cử động, muốn chìm xuống khóc khóc.

Nhưng cậu vẫn liều mạng quạt tay, tuyệt không nhận thua!

Đường đua 25, thoáng qua rồi biến mất, tất cả cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.

. . . . . .

Đột nhiên, một âm thanh xen lẫn giọng nói của nam nữ thiếu niên phá vỡ tiếng huyên náo truyền tới, “Tam Vượng, em là ngỗng đen lớn, mau bơi đi!”

“Anh Ba nhỏ, cố gắng lên!” Đó là giọng nói của Tiểu Vượng.

“Con trai, cha mẹ cổ vũ cho con đó!” Đó là giọng nói của mẹ.

“Kiên trì, thứ hạng không quan trọng.” Đó là giọng nói của cha và anh trai.

Những âm thanh này đồng thời phát ra, tuy nhiên cậu bé cũng nghe thấy được.

Làm sao có thể chứ?

Tam Vượng cảm thấy như mình đang nằm mơ, tại sao lại có thể nghe thấy giọng nói của người nhà chứ? Chẳng lẽ radio lợi hại như vậy sao? Còn truyền được giọng của người nhà nữa hả?

“Tam Vượng! Cố gắng lên!” Đây là một âm thanh hỗn hợp, là người một nhà Lâm Lam đứng lên dùng hai tay làm loa kêu to, truyền rõ ràng vào trong tai cậu.

“Mẹ!” Cậu bé mãnh liệt ngửa đầu lên, đã thấy người nhà đứng ở trên khán đài.

Mặc dù có hơn mấy trăm ngàn người đứng ở đó, nhưng cậu bé chỉ dùng một ánh mắt đã thấy được hai mắt tràn đầy nước mắt của mẹ.

Mẹ đến!

Cha đến!

Các anh chị em đều đến!

Mình làm được! ! !

Cậu bé đột nhiên sống lại, cả người bắn ra ra một cổ lực lượng cường đại, dùng tất cả sức lực như năm đó dùng hết sức để kéo Tiểu Vượng lên bờ!

Chân không dùng được, cậu vẫn còn tay, dùng nửa người trên!

Bơi tự do vốn là không cần dựa vào chân để phát lực!

Cậu bé giảm bớt số lần chân đạp nước, hai cánh tay nhanh chóng quạt nước giống như được rót vào một lực lượng mạnh mẽ.

Khán giả trên bốn phía khán đài sợ ngây người, đứa bé này. . . . . . nó. . . . . . thật không thể tin được!

Bọn họ phát hiện cái chân kia vẫn không dùng được, hơn nữa sau khi cậu bé đã giảm bớt số lần hai chân đạp nước, tốc độ lại nhanh hơn!

“Cố gắng lên!”

Tam Vượng, cố gắng lên! ! !”

. . . . . .

Lúc này những vận động viên khác đã quẹo cua quay đầu lại xông về điểm cuối, đường đua 25m, chẳng qua chỉ là chuyện mười mấy giây thôi.

Tất cả mọi người đều hô to, giống như thắng thua đã không còn quan trọng nữa, lực lượng mà đứa bé này phát ra, mới là thứ khiến cho người cảm động.

Tiếng hô toàn trường đã hội tụ thành một cổ nước lũ, đều đang cổ vũ cho cậu.

Tam Vượng giống một con cá lớn, xông mạnh về hướng bờ bên kia, thời điểm đến gần bờ, cậu bé lợi dụng góc nghiêng thân thể khi đùi phải chết lặng, chân trái ở trên vách bể bơi dùng sức một chút, cả người thoáng cái đã nhảy ra khỏi mặt nước!

Hai cánh tay triển khai ra giống như ngỗng lớn năm xưa đuổi bắt cậu trong sông, thân thể rời khỏi mặt nước thoáng cái đã xông thật mạnh về trước.

Cậu rơi xuống nước, sóng nước lao ra thoáng cái đẩy về hai bên, tạo thành lực cản đối với những tuyển thủ khác, chỉ một lúc đã đuổi theo tuyển thủ nhỏ phía sau!

Hai tay vào nước, giống như hóa thành vây cá bơi, lại giống như là bánh xe nước xẹt qua mặt nước.

Đám người Lâm Lam đứng ở trên đài quan sát, đều nắm chặy hai tay, lo lắng nín thở, không chớp mắt nhìn đám tuyển thủ dưới bể bơi.

Mà Uông Hồng Đồ vượt lên trên đầu đã sắp đến điểm cuối!

Có thể bắt đầu đếm ngược: 5, 4, 3. . . . . .

“Tôi là một con cá, tôi không có chân tôi sẽ không đau, tôi muốn xông về trước. . . . . . xông lên. . . . . . xông mạnh lên! ! ! ! ! ! !”

Giờ khắc này Tam Vượng cảm thấy mình giống như bị em trai phụ thể, trong đầu quanh quẩn giai điệu này, hai cánh tay quạt thật nhanh.

Cuối cùng giai điệu trong đầu còn chưa bắt đầu lại thì tay của cậu đã chạm đến điểm cuối.

Cậu có chút mộng, sao đường đua lại ngắn như vậy?

Cậu còn chưa bắt đầu, tại sao lại kết thúc?

Mặc dù trong lòng cậu hoạt động nhiều, nhưng thật ra tất cả từ lúc phát sinh đến khi kết thúc, tổng cộng cũng không vượt qua một phút đồng hồ.

Trọng tài ở trên bờ đếm thời gian: “Tuyển thủ số 5 và tuyển thủ số 33 giành vị trí đệ nhất!”

Toàn trường sôi trào! Tiếng vỗ tay như sấm!

Bất kể Tam Vượng vừa bắt đầu bởi vì nguyên nhân gì mà rơi ở phía sau, nhưng tiếp đó cậu đã dâng lên cho toàn trường một phương thức xoay người đặc sắc tuyệt luân như cá chép hóa rồng, có thể nói là tuyệt diệu!

Phát thanh viên đều điên rồi, kích động đến không nói mạch lạc được, chỉ có thể la to: “Đây là cú xoay người trước nay chưa từng có, tuyển thủ vịt đen số 33 lại bay lên giống như là cá chép hóa rồng! Cậu ấy, chính là một con cá, một con cá có thể bay! Quá đặc sắc rồi! Quá ngoài ý muốn rồi! Quá thần kỳ rồi!”

Người một nhà Lâm Lam đã đợi không kịp, Đại Vượng Nhị Vượng và Mạch Tuệ trực tiếp lao xuống khán đài.

Lâm Lam cũng để cho Hàn Thanh Tùng ôm Tiểu Vượng, bọn họ vội vàng đi xuống.

Lúc này Tam Vượng mới đi lên từ trong nước, đùi phải vẫn còn tê dại không cử động được, bò một chút lại không thể bò lên, trọng tài tính giờ vội vàng cúi người kéo cậu lên.

Mấy người Chử Vân Phong, Phó Chính Nguyên, Vạn Phúc Tiêu đã sớm chờ ở đó, lập tức xông đi lên ôm lấy cậu.

“Hàn Vượng Dân, cậu quá tuyệt vời!”

Tam Vượng vui vẻ đến khóe miệng giống như muốn căng đến mang tai, giãy giụa một chút, “Em, mẹ em, cha em. . . . . . Bọn họ đều đến, em phải đi tìm bọn họ!”

Cậu bé vung chân ra chân khập khễnh vừa nhảy vừa đi, cậu muốn đi tìm mẹ cậu, cha cậu, các anh chị em của cậu!

Uông Hồng Đồ ở một bên không dám tin nhìn cậu, giận đến ánh mắt đều đỏ, cậu ta không nghĩ đến tiểu tử này lại lợi hại như vậy, cho dù bị ong vò vẽ chích, lại còn có thể ở vị trí đồng hạng nhất với cậu ta ! ! !

Sớm biết như vậy, cậu ta nên dùng thuốc mê!

Cậu ta cũng không cảm thấy là mình sai, ý niệm đầu tiên chính là mình quá lương thiện, lại nương tay.

Theo bản năng cậu ta muốn chặn Tam Vượng lại.

Tam Vượng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt ghen tỵ với đến vặn vẹo kia, hận tên này cản trở việc mình muốn đi đoàn tụ cùng người nhà, nhảy cẫng lên, hung hăng cho Uông Hồng Đồ một đấm.

Uông Hồng Đồ lập tức nhéo nắm lấy cổ Tam Vượng, lại bị thầy Chử và mấy người Phó Chính Nguyên ngăn lại.

“Không được đánh nhau!”

“Làm sao vậy?” Các trọng tài cũng vội vàng đến khuyên can.

Tam Vượng chỉ vào Uông Hồng Đồ, lại để lộ chân mình ra, “Lúc vào sân thi đấu, cậu ta thừa dịp nhiều người bỏ một con ong vò vẽ vào trong quần con!”

Uông Hồng Đồ bị cậu đánh cho mặt sưng lên, oán hận nói: “Mày đừng có ngậm máu phun người!”

Không có chứng cứ, này có nói phá trời cũng vô dụng.

Trong nháy mắt một nhà Lâm Lam đã xông lại, “Tam Vượng, chân con làm sao vậy?”

Bọn họ xông lên trước nhìn xem chân Tam Vượng.

Hàn Thanh Tùng lập tức quỳ một chân trên đất, đặt chân Tam Vượng ở trên đầu gối của mình rồi tiến hành xử lý khẩn cấp. Anh bóp chỗ sưng đỏ trên chân, dùng lực một chút, thoáng cái đã nặn được châm độc ra. Cũng may thân thể Tam Vượng mạnh khỏe, không phải là thể chất dị ứng, hơn nữa thời gian bị chích

Bình Luận (0)
Comment