Edit: Minh Nguyệt
Beta: Tiểu Tuyền
Mặc dù không phải là trực tiếp uống thuốc trừ sâu, nhưng 1605 là kịch độc, chỉ ngậm một ngụm cũng đủđộc chết người.
Lâm Lam cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân khó chịu, cô chỉ cầu nguyện ngàn vạn lần đừng đem gan, thận, thần kinh gì đó độc hỏng.
Cô nằm lâu liền cảm thấy khá hơn, liền muốn hoạt động một chút.
Căn phòng này vừa hẹp vừa tối, khi cô bước xuống suýt chút nữa bị ngã trật chân, nhìn tấm rèm cỏ che khiến cho căn phòng vừa tối vừa không thông thoáng, liền giật xuống.
Tiểu Vượng ở góc giường cho là cô lại muốn phát giận, sợ tới mức cố nép mình lại.
Lâm Lam đi bộ hai bước, lồng ngực buồn bực khó thở, muốn uống ngụm nước lại nhớ tới hũ đựng cùng chén đã bị nguyên chủ đập vỡ.
Cô muốn lên nhà chính rót nước, nhưng cả người không còn chút sức lực nào, đành phải ngồi xuống giường gạch.
Lúc này Nhị Vượng trở lại, nó đem một bao bọc bằng lá cây đặt lên giường, bên trong có mấy miếng cá cháy khét và hai con rùa.
Nhị Vượng cười hì hì, “Mẹ, cá đều bị Tam Vượng ăn hết, con không nỡ ăn nên đem về cho mẹ ăn.
Trong lòng Lâm Lam hiểu rõ, nhìn nó một cái, “Nhị Vượng, cha con không ở nhà, chúng ta sống không dễ dàng. Ăn nhiều ăn ít không có gì, nhưng con không được nói dối mẹ.”
Nhị Vượng cười nói: “Mẹ yên tâm, con chưa bao giờ nói dối mẹ.”
Lâm Lam bảo nó đi lấy cho cô chén nước.
Rất nhanh Nhị Vượng bưng nước trở về, nhỏ giọng nói: “Mẹ, không ổn rồi, ông bà nội trốn trong phòng khai hội đối phó mẹ đó.”
Lúc trước Lâm Lam chỉ nghe thấy nhà chính truyền đến tiếng nói mơ hồ, xen lẫn tiếng chửi mắng của mẹ chồng, suy đoán là họ đang bàn bạc xem muốn xử lí nguyên chủ thế nào.
Cô nhận lấy chén nước, phát hiện chén dinh dính, nhất thời có chút buồn nôn, chờ đưa đến khóe miệng liền ngửi thấy trong nước có mùi lạ, càng không muốn uống.
Trong nhà bếp không có nhiều dầu mỡ, dù không rửa sạch thì cái chén này cũng không nên bẩn như vậy.
Cô nhịn cảm giác buồn nôn xuống, uống một ngụm, nghĩ sau này mình làm chủ gia đình rồi, nhất định phải dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, tuyệt đối không thể để bẩn như vậy.
“Bà nội con có phải muốn đem mẹ đuổi về nhà ngoại hay không?”
Nhị Vượng kinh ngạc nói: “Mẹ, sao mẹ biết?”
Ở chỗ này cũng không thể nghe được bọn họ nói gì a.
Lâm Lam hừ một tiếng, “Đoán.”
Nhị Vượng nhìn cô, nghĩ rằng một khắc sau nhất định cô sẽ xắn tay áo lên quát tháo làm ầm ĩ, liền theo bản năng tránh sang một bên, miễn cho bị liên lụy.
Không nghĩ tới Lâm Lam lại đứng im, để chén xuống, nói: “Tam Vượng đâu?”
“Nó không muốn cắt cỏ, liền chạy đi bơi rồi, chờ nó về con sẽ thay mẹ dạy dỗ nó.” Nhị Vượng làm bộ dạng một anh hai gương mẫu.
Lâm Lam nhìn nó một cái, “Con lên nhà chính nghe lén xem bọn họ nói gì, trở lại đây nói cho mẹ.”
Nhị Vượng lập tức đi ra ngoài, Tiểu Vượng ở trong góc bò ra, “...... Đuổi về nhà họ Lâm, ở riêng.”
Lâm Lam tò mò nhìn, lúc này mới nhớ tới Tiểu Vượng mặc dù khiếm thị, nhưng thính lực tốt hơn người bình thường, chẳng qua sau này nguyên chủ càng ngày càng vặn vẹo, lấy nó ra trút giận, ghét bỏ nó, mới biến nó thành đứa trẻ tự kỷ.
Lúc này, nó giống như những đứa trẻ bình thường, chỉ là nói hơi chậm mà thôi.
Bởi vì mấy đứa trẻ khác đều gọi nó là thằng mù, thằng ngốc, nó càng không thích nói chuyện, lại không có người bảo vệ chăm sóc, nó đương nhiên càng ngày càng trở nên tự kỷ.
Lâm Lam hướng nó ngoắc ngoắc, Tiểu Vượng không phản ứng, cô đành gọi: “Tiểu Vượng, lại đây.”
Tiểu Vượng bò đến bên cạnh cô.
Lâm Lam ôn nhu nhỏ nhẹ dụ dỗ nó, “Con nghe thấy bọn họ nói gì? Nói cho mẹ nghe một chút.”
Tiểu vượng ban đầu chỉ có thể nói vài chữ, sau khi Lâm Lam hướng dẫn liền có thể từ từ nói một câu.
Thông qua mấy câu không đầy đủ của Tiểu Vượng, Lâm Lam cũng đoán được phần nào.
Một lát sau, Nhị Vượng trở lại báo cáo, cô càng xác định suy nghĩ của mình.
Quả nhiên, bà Hàn nói trước tiên muốn con trai về nhà bỏ vợ, bà cũng đã gửi thư cho Hàn Thanh Tùng. Ông Hàn lại không đồng ý, cảm thấy làm thông gia nhiều năm không thể tuyệt tình như vậy, rất mất mặt, sau đó ông ủng hộ ở riêng. Vợ chồng bác cả cũng đồng ý chuyện ở riêng, dù sao trong nhà hai người là lao động chính, luôn làm những việc mệt mỏi nhất. Nhưng vợ chồng bác hai lại không đồng ý, đoán chừng là vừa mơ tưởng đến tiền của Hàn Thanh Tùng, vừa muốn để vợ chồng bác cả làm việc, để bọn họ có thể sống thoải mái.
(
Ai không hiểu thì mình giải thích, ở riêng là 3 đôi vợ chồng này đều ở riêng, nên nếu ra ở riêng thì vợ chồng bác hai vừa phải tự kiếm tiền vừa phải tự làm việc. Hai bác này không muốn nên không đồng ý.)
“Ý của bà nội là, bà cầm tiền trợ cấp của cha, một xu cũng không đưa cho mẹ, còn muốn đem mẹ cùng mấy đứa chúng con đuổi đi. Nói ngoại trừ khẩu phần ăn ra sẽ không cho cái gì khác, sau này cũng phải tự mình kiếm cơm ăn.” Nhị Vượng tức giận nói: “Mẹ, mẹ nói xem sao bọn họ lại xấu như vậy, cầm tiền trợ cấp của cha không đưa cho mẹ, còn để chúng ta tự làm kiếm cơm ăn, bác cả bác hai đều ở nhà làm việc kìa, sao bọn họ không phải ra ngoài?”
Lâm Lam bảo nó bình tĩnh đừng nóng giận, “Mấy ngày nữa cha con trở lại rồi nói tiếp.”
Nhị Vượng kinh ngạc nhìn cô, mẹ lại không đi náo loạn? Bà nội đã nói muốn đuổi mẹ đi rồi, sao mẹ lại không đi đánh nhau với họ a?
“Mẹ, bọn họ muốn đuổi chúng ta đi a!”
Lâm Lam: “Mẹ biết, mẹ sẽ không để cho bọn họ được như ý.”
Ở riêng? Có thể.Nhưng nghĩ muốn cầm tiền của tam phòng rồi đuổi người của tam phòng đi?
Đừng mơ!
Nhị Vượng có chút không hiểu, nhìn chằm chằm vào Lâm Lam.
Lâm Lam sờ sờ Tiểu Vượng, cười cười, khen nó, “Tiểu Vượng thật giỏi! Nói gần giống anh hai này.”
Mẹ khen nó?
Giống như khen chị và các anh, mẹ khen nó!
Tiểu Vượng ngẩng đầu mở to mắt nhìn cô, cố gắng muốn nhìn rõ bộ dáng của mẹ.
Nhìn bộ dạng kích động muốn ngất đi của đứa nhỏ này, Lâm Lam lại vội vàng xoa đầu nó, nó tựa hồ rất thích được xoa đầu, cái đầu hướng tay cô cọ cọ như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời.
Lâm Lam không khỏi tưởng tượng đến mèo, làm cô sợ tới mức vội rụt tay về.
Tiểu Vượng cảm giác mẹ ghét bỏ nó, ánh sáng trong đôi mắt ảm đạm đi, cả người co rúm lại.
Trái tim của Lâm Lam không khỏi có chút nhói đau, lại không đành lòng, cười cười, cầm lấy khuôn mặt nhỏ bé của nó chuyển hướng cửa sổ, ý bảo nó nghe lén.
Tiểu Vượng cho là mẹ muốn chơi trò chơi với nó, vui mừng đến nỗi mắt sáng rực như hai ngọn lửa nhỏ.
Nó từ từ bò xuống giường, mặc dù thị lực không tốt, nhưng nó đã rất quen thuộc nơi này rồi.Nó trèo lên một băng ghế nhỏ cạnh cửa sổ, nghe lén.
Nhị Vượng trợn mắt há mồm, mẹ bị sao vậy?
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nó cũng không muốn bị bỏ lại phía sau, liền chạy đi nghe lén.
Mẹ vừa rồi khen thằng ngốc, lại không khen nó, nó không thể bị rơi lại ở phía sau được.
Lâm Lam ôm Tiểu Vượng nghe một lát, nghe đến nỗi kiểu con gái phật hệ* như cô cũng phải tức giận. Bà Hàn cũng thật quá đáng, nguyên chủ ồn ào chủ động tìm chết là không đúng, nhưng bà mẹ chồng này cũng không tốt hơn chút nào. Nếu như không phải bà ta là trưởng bối, muốn trẻ nhỏ trong nhà tôn trọng, đoán chừng bà ta với nguyên chủ không phân cao thấp, kẻ tám lạng người nửa cân.
*
con gái phật hệ: chỉ kiểu con gái có thái độ sống thế nào cũng được, không tranh giành, không quan tâm thắng thua, nói thẳng ra là lười suy nghĩ, thế nào cũng được, đây là một cách sống thường có ở người trẻ.Không cần nói, tiền mà Hàn Thanh Tùng kiếm được, bà ta chỉ đưa cho con trai út và con gái út xài, rõ ràng là con nhà nông, lại giống như thiếu gia tiểu thư nhà giàu, không phải đến tiệm ăn thì chính là mua cái này cái nọ. Nhưng mấy đứa trẻ trong nhà dù không đi học, cũng phải đi cắt cỏ, phải ra đồng làm việc kiếm tiền, cả người vừa đen vừa gầy, cô không thích trẻ con cũng không làm tới mức này.
Nguyên chủ dù không tốt, chẳng lẽ lại không thương con mình? Đương nhiên muốn tiền cải thiện cuộc sống cho con mình.
Cô lập tức có một kế hoạch, kề vào tai Tiểu Vượng nói nhỏ. “Nhớ kỹ chưa?”
Tiểu Vượng gật đầu, “Mẹ, nhớ, chắc chắn.”
Lâm Lam ôm nó xuống, “Chờ bọn họ đi hết liền hành động.” Cô thuận tay nhặt một khúc gỗ ở chân tường lên.
Tiểu Vượng thấy thế bị làm cho sợ đến mức lập tức trốn vào trong góc, cho là mẹ lại muốn đánh nó.
Lâm Lam vội nói: “Tiểu Vượng, mẹ lấy cái này cho con làm gậy dò đường, con cầm lấy, đi ra ngoài không sợ bị đụng.”
Thị lực Tiểu Vượng không tốt, cả ngày buồn bực ở trong phòng cũng không phải chuyện tốt, cô cũng không thể ở bên nó 24/7, nhất định phải dạy nó cách đi lại.
Đến khi có tiền, cô sẽ mang Tiểu Vượng đi kiểm tra mắt, chữa trị sớm chắc có thể tốt hơn một chút.
Tiểu Vượng lúc này mới cười lên, “Mẹ, được.” Nó nắm gậy gỗ quờ quạng đi ra ngoài.
Lâm Lam lại gọi Nhị Vượng trở lại, dặn dò mấy câu.
Nhị Vượng do dự: “Mẹ, nó được treo ở gần lò sưởi trên đầu giường bà nội rồi, lấy đi không phải sẽ bị phát hiện sao?”
Lâm Lam nói: “Sau này ra ở riêng, con muốn ở cùng mẹ? Hay muốn ở cùng bà nội?”
Nhị Vượng lập tức lắc đầu, “Dĩ nhiên con đi theo mẹ, anh cả nhất định sẽ ở cùng bà nội, nhưng con không như vậy.”
Lâm Lam nói: “Anh trai con cũng sẽ đi theo mẹ, anh con chính là nam tử hán, ra ở riêng chắc chắn sẽ đi theo để bảo vệ mẹ và các con. Con đi đi.”
Chờ tất cả các cửa của nhà chính mở, lúc đàn ông ra ngoài phụ nữ ở nhà nấu cơm, Nhị Vượng cùng Tiểu Vượng dựa theo Lâm Lam phân phó lẻn lên nhà chính.
Chị dâu hai cùng với bà Hàn ra vườn rau, chị dâu cả ở lại nấu cơm, trong nhà nhiều trẻ con, chỉ cần để ý không để bọn chúng ngã dập đầu thì không việc gì, cũng không quản nhiều.
Rất nhanh, Nhị Vượng cầm theo một món đồ trở lại, đưa cho Lâm Lam, “Mẹ!”
Đây là giấy kết hôn của Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng, rất giống giấy khen của học sinh tiểu học, bên trên có dán ảnh chụp của hai người.
Nguyên chủ trông trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt có một chút ngượng ngùng lại một chút mạnh dạn, Hàn Thanh Tùng ở bên cạnh mặc một thân quân trang, tư thế ngồi cao ngất, tướng mạo anh tuấn, coi như là xứng đôi.
Chẳng qua là trên người Lâm Lam trong hình có mấy lỗ thủng nhỏ, giống như là bị kim châm.
Giấy kết hôn của cô tự cô cầm là được rồi, bà Hàn lại nhất quyết lấy giấy kết hôn của con trai treo lên tường, nói là treo lên giống như tranh, đẹp mắt.
Giống như học theo Dung ma ma vậy.
Lâm Lam đem giấy kết hôn cuộn lại, cười nói: “Nhị Vượng, mẹ đảm bảo với mấy đứa, sau này ra ở riêng mẹ sẽ để cho các con mỗi ngày đều trôi qua thật tốt, cho các con có áo mặc, có kẹo, có thịt ăn, còn được đi học!”