Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 52

Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

Chuyện của này Đại Vượng, không phải là bị đánh thì kết thúc, một loạt di chứng còn đi theo thằng bé lâu, nói thí dụ như lúc chờ vảy kết thịt mới mọc ra, cái chỗ kia ngứa ngáy khó nhịn.

Thật đúng là đứng ngồi không yên, gãi còn không dễ gãi, dù sao trừ con nít không nói vệ sinh, người nào có thể ngày ngày gãi mông?

Rất khó coi đúng không?

Hơn nữa thằng bé cậy mạnh như vậy thì càng không thể.

Quả thực là......Thật sự so với lúc ngồi xuống đau còn khó chịu hơn.

Đây chỉ là hành hạ thân thể thôi, còn có tâm linh nữa.

Mẹ của nó luôn có bộ dáng “Ai nha ông trời ơi, con tôi mắt mù phải làm sao bây giờ, cũng là lỗi của người làm mẹ là tôi đây, không có giáo dục tốt, vạn nhất sau này bị xử bắn thì phải làm sao”  đáng thương, thằng bé thật sự là không chịu được, giống như cầm kim châm nó vậy, không chịu được.

Hơn nữa nó cảm giác, cảm thấy người trong thôn thấy nó đều dùng một loại ánh mắt giống như đồng tình vừa giống tò mò lộ vẻ kỳ quái nhìn mình.

Thằng bé tất nhiên là càng thêm lạnh lùng mà chống đở, tuyệt đối sẽ không lộ ra một chút sơ hở nào.

Có thể nói lần này phạm lỗi thật tương đối lớn rồi, nó không sợ đánh, nhưng sợ một loạt tác dụng phụ sau khi bị đánh.

Đại Vượng âm thầm tỏ vẻ, sau này thật sự không thể tái phạm sống mái trong tay đạo tặc.

Nhưng mà việc Đại Vượng ăn roi, cũng không có mất mặt như thằng bé dự đoán, không ngờ rất nhiều người âm thầm tâng bốc thằng bé là nam tử hán.

Trong thôn có ít người dụng tâm kín đáo ước chừng biết chút gì, lặng lẽ tìm nhóc, muốn hỏi một chút làm sao mà lợi hại như vậy, đánh tú-lơ-khơ còn có thể thắng tiền, còn thắng năm đồng.

Cục đó chơi ở đâu? Chơi như thế nào? Bọn họ vừa vặn rất hiếu kỳ nha.

Đại Vượng tất nhiên sẽ không nói, một ánh mắt sắc như đao giết đi qua, “Trước tìm Hàn cục trưởng chịu ba mươi roi tôi nói cho anh biết.”

Ai dám a, ha hả.

Nhưng mà nếu Đại Vượng nói muốn lập công chuộc tội, tất nhiên cũng không phải là lời nói suông, Hàn Thanh Tùng sẽ không tùy tiện nói nhảm.

Buổi sáng chạy xong, ở ngoài cửa lớn vận động thả lỏng xong, Hàn Thanh Tùng ý bảo Nhị Vượng Tam Vượng về nhà, lại lệnh cho Đại Vượng đi cùng anh  xuống rừng cây nhỏ phía nam.

“Nói đi, còn có lời gì chưa nói.” Hàn Thanh Tùng đứng chắp tay, tròng mắt đen thâm trầm, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ sợ nhìn chằm chằm con trai mình cũng không có nửa điểm mềm mại.

Đại Vượng do dự một chút, nghĩ tới cái mông đau vừa tê dại còn ngứa, nghĩ tới đau khổ trong lòng, còn có mẹ nó nước mắt rưng rưng, nó quyết định hoàn toàn khai hết, vạch rõ giới hạn với quá khứ.

“Trong những người này, có mấy người..... rất khác lạ.” Thằng bé nói.

Hàn Thanh Tùng: “Làm sao khác lạ?”

“Bọn họ có tay nghề.” Thằng bé từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá nhỏ, khoa tay múa chân hạ xuống trên tay phải, không thấy, ý bảo Hàn Thanh Tùng tìm.

Hàn Thanh Tùng nhìn chằm chằm thằng bé, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, chỉ chỉ bộ ngực nó.

Đại Vượng: “.....Làm sao cha đoán được?” Người bình thường cũng sẽ tìm trong tay áo bên phải của mình.

Hàn Thanh Tùng: “Nghĩ muốn cha không tìm được, luyện thêm mười năm.”

Đại Vượng:...

“Còn gì nữa không?”

Đại vượng: “Ừ...... Mở khóa?”

Thằng bé từ trong túi quần lấy ra một cuộn dây kẽm, đem một đầu mở ra, “Như vậy.”

Hàn Thanh Tùng: “Học lúc nào?”

“Hai năm trước đi..... Đi theo chú Tư học, còn có Triệu Kiến Thiết......” Đại Vượng khai báo chi tiết.

Thằng bé từ nhỏ đã đi theo làm người hầu chú Tư, sau khi Hàn Thanh Hoa đi huyện thành đi học, nó lại càng thường đi, vừa mới bắt đầu là bị bà nội đuổi đưa đồ, sau lại là chính mình tự mình nghĩ đi.

Hơn nữa đi theo Hàn Thanh Hoa biết Triệu Kiến Thiết, lại không cẩn thận biết một đám nhân vật mới, những người đó phần lớn đều là lưu manh, nhưng bọn họ đều có chút tuyệt chiêu của mình, trong đó có hai người lợi hại.

Thằng bé hình dung một chút, “Có người biết cải trang, làm sao đều nhìn không ra bộ dạng trước cải trang là như thế nào. Có người ngón trỏ đặc biệt dài, tay đặc biệt nhanh, có thể kẹp miếng xà phòng từ trong nước sôi đi ra, lấy đồ từ trong túi quần, một chút cảm giác cũng không có. Có người mở khóa lợi hại, một cái dây kẽm bẻ một cái khóa hai ba giây là mở được. Còn có người biết xem tướng số, nói chuyện một lần vừa nói ra là chắc. Người kia đặc biệt lợi hại, ông ta nói tổ gia lợi hại hơn. Nếu con muốn so với mọi người lợi hại hơn thì sẽ mang con đi gặp tổ gia.”

“Con cảm thấy bọn họ rất lợi hại phải không?” Hàn Thanh Tùng hỏi.

“Ừ, nhưng mà có một hai người lợi hại, những khác không được.” Khi còn bé cậu cảm thấy bọn họ rất lợi hại, nhưng sau khi cậu học xong, phát hiện mình học còn nhanh hơn bọn họ.

“Cảm giác của con đối với người kia là gì?” Hàn Thanh Tùng cân nhắc một chút từ ngữ, “Muốn lợi hại như vậy?”

Đại Vượng nói chi tiết: “Từng nghĩ tới, cảm thấy nếu con cũng lợi hại như vậy...” Khi đó cha không ở nhà, bà nội thiên vị, mẹ cả ngày náo chết náo sống, trong nhà lộn xộn, cậu chỉ hận cả ngày không được ở bên ngoài.

Đặc biệt hâm mộ những người đó ở bên ngoài, thậm chí nghĩ muốn cho người dẫn cậu rời đi thôi, đi tìm tổ gia gia gì đó.

Nhưng mà những người đó nói hiện tại không được, về phần tại sao không được, khi đó cậu không hiểu.

Lớn một chút cậu biết, đúng là không được, hiện tại nơi nơi nghiêm trị rồi, bản lãnh những người đó không thể lộ ra ngoài, nếu không cũng sẽ bị coi làm kẻ xấu bắt lại, bị phạt hoặc là bắn chết. Nghe nói trước kia đội ngũ của bọn họ lớn vô cùng, đáng tiếc người đứng đầu đều bị xử bắn chết rồi, phần lớn bị phân phát lao động cải tạo.

Hiện tại liền xin cơm cũng không có đâu, đều là nhân dân công xã, ai cũng không cho xin cơm.

Cho nên tên ăn mày trước kia cũng bị mất.

“Hiện tại thì sao? Còn muốn không?” Hàn Thanh Tùng hỏi thằng bé.

Đại Vượng suy nghĩ một chút, “Không còn  .. Nghĩ như vậy nữa.” Mặc dù bọn họ lợi hại, nhưng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thật giống như không có gì lợi hại.

Chủ yếu là cha mình trở lại, mẹ cả ngày theo dõi mình sợ mình trốn học làm cái khác, hơn nữa cậu mỗi ngày đi học, cũng thật không có thời gian suy nghĩ đi làm.

“Vậy con cảm thấy bọn họ là chính hay là tà?” Hàn Thanh Tùng nhìn nó.

Đại Vượng tựa hồ có chút khó khăn, “Bọn họ hiện tại.... Không có hại người.”

“Trước kia thì sao? Sau này thế nào? Có tính toán hại người hay không?” tiếng nói của Hàn Thanh Tùng lãnh đạm mà vững vàng, nhưng lại cho Đại Vượng một loại cảm giác rất an tâm.

Đại Vượng: “Bọn họ nói muốn nhìn tình thế, hiện tại chính sách không được, đợi...... Chính là thiên hạ của bọn họ.”

“Bọn họ biết thân phận của con không?”

“Biết.”

“Hiện tại biết tình huống của con không?”

“Biết.”

“Cho con làm việc đặc biệt gì?”

“Vậy thì...... Không có.”

“Cái người đặc biệt kia, ở nơi nào?”

Đại Vượng lắc đầu: “Ông ta rất thần bí, mọi người gọi ông ấy là Tam đầu, nhưng không ai biết nhà ông ta ở đâu.”

Hàn Thanh Tùng suy đoán Tam đầu này là một Đầu Mục, còn tổ gia gia kia là Đầu Mục lớn nhất, bọn họ rất thần bí, mà những người khác đều không phải là người của tổ chức, không được trọng dụng, cũng không còn cái lực phá hoại gì.

Mà tổ gia gia cùng Tam đầu, đoán chừng chính là Hắc bang trước kia hoạt động trong dân gian, ở quá trình dựng nước đã bị thanh toán, nhưng không biết làm sao thành cá lọt lưới.

Khi đó dân gian rất nhiều tổ chức sinh động, Hồng bang Thanh bang cái gì, nơi nấu cơm chung, a Bảo, thổ phỉ vân vân.

Địa phương thì tổ chức khuếch trương vô cùng nổi danh, dùng bắt cóc tống tiền cướp đường mà sống, thủ hạ có vài nhóm người. Sau lại có thời điểm đả kích thổ hào thân sĩ kẻ xấu vô đức mở rộng cầm đầu bị đánh gục, những người dưới tay, một phần bị bắn chết, một phần phạt cải tạo, tầng đáy thì trực tiếp giải tán về quê làm nông.

Nếu như là đám người kia tro tàn lại cháy, núp ở dân gian tiếp tục thu nạp tín đồ, Hàn Thanh Tùng tất nhiên sẽ không nương tay. Cho dù che dấu thần bí, dùng mức độ khống chế hộ tịch hiện tại, thật đúng là không có chuyện lục soát không ra được người.

“Được rồi, chuyện này không nên nói cho mẹ con biết, cũng không được nói với người khác.”

Đại Vượng đáp ứng.

“Nếu như bọn họ liên lạc với con, phải báo cáo. Bắt đầu từ bây giờ, con không nên chủ động đến gần bọn họ.”

Đại Vượng gật đầu, “Vâng.”

Hàn Thanh Tùng đương nhiên sẽ không nói cho thằng bé biết quá nhiều, đem tình huống của Đại Vượng nắm giữ rõ ràng sau liền bảo thằng bé về nhà, đi học cho tốt, không cho trốn học.

Trải qua chuyện lần này, Đại Vượng ngược lại thay đổi không ít, mặc dù mặt ngoài thoạt nhìn không có gì, mỗi ngày vẫn luyện tập đi học, nhưng khí chất hai đầu lông mày đang từ từ phát sinh thay đổi.

Vốn là kiệt ngạo khó thuần phục, từ từ biến thành chững chạc.

Hàn Thanh Tùng lại không buông lỏng, dĩ nhiên cũng không có trực tiếp đi vào huyện bắt người, dù sao mấy tên lưu manh có danh tiếng không khó bắt, mấu chốt là Tam đầu kia quá thần bí.

Bọn họ trước từ công xã Sơn Thủy bắt đầu nghiêm tra đánh bạc, bất kể người của đại đội bất kể là xã viên hay là cán bộ, chỉ cần đánh bạc, nếu như bị tra được đều phải được xử phạt.

Hơn nữa, báo cáo có thưởng!

Trong lúc nhất thời rất nhiều đại đội đều nhấc lên lặng lẽ báo cáo hành vi đánh bạc.

Rất nhiều đại đội không có đội tuyên truyền riêng như ở thôn Sơn nhai, lúc nông nhàn, rảnh rỗi thật sự là khó chịu, không có tiền cũng muốn tốn chút lương thực hoặc là cái gì đi đánh bạc cho đã nghiền.

Hơn nữa có những người trước đây đã ham mê đánh bạc, thói quen khó sửa, coi như là làm ra cống hiến cho sự nghiệp thăng chức Hàn cục trưởng.

Rất nhanh ở đại đội bắt vài người, những đại độ khác cũng bắt mấy người, có ít người để cho đội sản xuất nhức đầu. Trong ngày thường làm việc bọn họ không tích cực, thích kéo dài công việc, chọn ba lấy bốn, ngại mệt ngại bẩn, lúc này bị bắt, đội sản xuất là đội thứ nhất vỗ tay khen ngợi.

Còn có là trong nhà không nhịn được, vợ con lặng lẽ báo cáo.

Vốn là trong nhà rất khó khăn, quanh năm suốt tháng chia được lương thực, nhà mình ăn còn phải tiết kiệm đây này, lại còn cầm đi đánh bạc!

Dù sao bắt lại chính là dạy dỗ một trận, không đánh cũng sẽ không bắn chết.

Cho nên trừ người trong cuộc, chuyện bắt bài bạc này, thật ra tất cả đều vui vẻ.

Cho nên bầu không khí của Sơn Thủy công xã lại được thanh lọc sạch sẽ.

....................................

Mùa đông năm nay phá lệ lạnh hơn một chút, giữa đầu tháng mười lại rơi xuống một trận tuyết nhỏ, chờ cuối tháng mười cũng đã là trời đông giá rét.Mấy đứa trẻ con còn ồn ào trên đường nay đã mai danh ẩn tích, bọn nhỏ như biến mất, như con mèo núp ở trong nhà tránh đông.

Trong trường học đã nổi bếp lò, củi là mấy đội sản xuất thay phiên nộp, chủ yếu là mấy cái tâm ngô, vật này đốt bếp lò vừa lúc, giống như than, kháng đốt giữ ấm.

Bọn nhỏ đi học cũng sẽ không đông lạnh tay chân nữa.

Hơn nữa trẻ con trong phòng học nhiều, mọi người nhiệt khí mười phần, cũng ấm áp một chút.

Đại Vượng hiện tại đi học so sánh với trước kia có tiến bộ, không nghĩ trốn học nữa, không hề ngồi là ngủ nữa, cũng có thể mở mắt nhìn tấm bảng đen tai nghe thầy giáo giảng bài, hơn nữa bài tập cũng tự mình làm, sẽ không buộc bạn học khác và Nhị Vượng làm cho mình.

Làm bà mẹ Lâm Lam đặc biệt vui mừng.

Tam Vượng lại nói thầm với cô, “Mẹ, anh cả của con đã quen ngồi.”

Trước kia trên mông có gai ngồi không yên, lúc này trải qua đau đớn, đau buốt, đau nhức, đau ngứa sau, rốt cục ngồi yên.

Lâm Lam điểmcái ót hắn một cái,”Anh cả của con ngồi được, sau này chuyên môn đối phó con.”

Thằng nhóc này ngồi còn không yên hơn cả Đại Vượng, thật sự là cái mông mang gai, thuộc tuổi khỉ.

Tam Vượng: “......” Chẳng lẽ con không phải là con ruột của mẹ sao?

“Nhanh lên đi, đại đội muốn giết heo kìa!” Đại Vượng la ở bên ngoài.

Vừa nghe nói muốn giết heo, Mạch Tuệ Nhị Vượng còn ở trên giường gạch trong nhà đọc thực đơn nghe máy thu thanh cũng bận rộn xuống dưới, mang cái túi Lâm Lam thiết kế Hàn Thanh Tùng may.

Tiểu Vượng cũng đem kèn harmonica cất vào bao kèn của mình, chạy đi đặt lên bàn, còn mình ngoan ngoãn đeo lên  cái mũ da.

Tam Vượng nghe thực đơn nghe đến miệng đầy nước miếng liền xoa một chút khóe miệngmình, nắm tay em trai, “Chúng ta đi trước.”

Lâm Lam vội nói: “Đừng làm cho Tiểu Vượng nhìn thấy giết heo, em sợ đó.”

Bọn nhỏ chính là như vậy, càng sợ càng phải nhìn, trở lại lại thấy ác mộng.

Tỷ như tiểu tử Tam Vượng này, nhìn một lần giết gà, bị làm cho sợ đến thấy ác mộng ba ngày, luôn là mộng mơ thấy con gà kia đã bị cắt đứt yết hầu, còn giương cánh bay đây.

Trẻ con trong thôn đều như vậy, Lâm Lam cũng không có đặc biệt câu thúc của bọn trẻ không để cho đi, nhưng mà Tiểu Vượng đặc thù một chút, cô tất nhiên muốn chú ý hơn.

Mạch Tuệ nói: “Mẹ, con che mắt cho Tiểu Vượng.”

Lâm Lam làm cho bọn họ đi trước, cô thu dọn xong, cầm chậu, đến lúc đó chia chút máu heo trở lại.

Không chỉ là bọn nhỏ, cả thôn mong đợi chia thịt heo cả nửa năm rồi.

Bởi vì giết heo, ngay cả trường học đều cho nghỉ, Hàn thanh Bình cũng sợ mình đi trể chỉ còn lại vị trí không tốt.

Thời điểm lúc này nhóm xã viên đều có hạn ngạch chia lương thực, trong nhà không có dư bao nhiêu lương thực, cho nên heo và gia súc cũng là đội sản xuất nuôi tập thể.

Một đội sản xuất ít nhất nuôi mười mấy đầu, nhiều nuôi hai ba mươi đầu. Trừ theo nhiệm vụ nộp lên cho tổ giết mổ, còn dư lại xã viên tự chia, một năm chia mấy lần thịt heo, một lần là lúc gặt lúa mạch, cuối tháng mười một lần, mấy ngày gần tết lại chia một lần.

Thịt heo tất nhiên cũng dựa theo bốn người lao động chia sáu phần.

Chịu trách nhiệm giết heo chia thịt chính là mấy người đàn ông cố định trong thôn, trước khi vào đội sản xuất nhà bọn họ là đồ tể bán thịt heo, sau lại lao động tập thể bọn họ thì không thể tự mình giết heo nhưng cũng chịu trách nhiệm làm nghề này.

Đổng Hòe Hoa nhìn thấy mấy người Lâm Lam, lập tức bỏ chạy tới đây, dậm chân một cái, “Ngày hôm nay thật lạnh, còn không đến tháng chạp đâu, đã muốn đông lạnh rụng lỗ tai rồi.”

Lâm Lam chỉ chỉ đầu mình, “Chị làm sao không mang cái mũ?”

Đổng Hòe Hoa: “Chỉ tốn một ít thời gian, mang mũ cái gì a.”

Cô nhìn thấy mẹ Tú Vân  thì vẫy vẫy tay, “Tú Vân đâu?”

“Chị dâu con bé cùng đứa nhỏ cảm mạo rồi, đặt ở nhà cho uống canh gừng đây.” Mẹ Tú Vân che phủ kín mít, đi tới trước mặt Lâm Lam, lại nhìn bọn trẻ một chút, cười nói: “Đại Vượng không có chuyện gì đi.”

Hôm trước Đại Vượng bị đánh, mặc dù phần lớn mọi người không biết chuyện, nhưng nhìn thằng bé mỗi ngày bước đi khập khễnh, cũng biết là có vấn đề.

Mẹ Tú Vân đưa chai rượu thuốc nhà mình điều chế, người nông dân làm việc thường xuyên sẽ có va chạm, nhà mình có rượu thuốc quanh năm đều chuẩn bị.

Trên mặt Đại Vượng ngại ngùng, nhưng vẫn là cảm tạ mẹ Tú Vân hỏi thăm, “Bác cả, con đã khỏe rồi.”

Mẹ Tú Vân vui vẻ nói: “Khỏe là tốt rồi, sau này chớ có chọc cha mẹ con tức giận.” Đối với bà mà nói, trẻ con bị đánh chính là chọc cho cha mẹ không vui, phạm lỗi hay không tính sao.

“Tới, tới!” Mọi người kích động hô.

Theo mấy tiếng heo kêu thảm thiết, con heo mập chân bị trói lại đã bị khiên lên băng ghế.

Hai người đàn ông nắm  chân sau, một người đàn ông ấn cơ thể, người cầm đao lôi lỗ tai, ở dưới cổ cắt một đao đi xuống, tiếng động con heo kia liền yếu đi.

Theo dao găm rút ra, một dòng máu đỏ tươi liền trào ra, ào ào rơi vào chậu lớn phía dưới.

Sau đó chính là con tiếp theo...... Một đội sản xuất giết bốn năm đầu heo.

“Giết heo giết heo!” Người lớn trẻ con đều kinh hô.

Trẻ nhỏ bị làm cho sợ đến sắc mặt tái nhợt, có không dám nhìn liền che ánh mắt lại hiếu kỳ nhìn từ trong khe ngón tay.

Đại Vượng nhìn chăm chú, Nhị Vượng khẽ nhíu mày, có chút không đành lòng, Tam Vượng mặt đen bị dọa trắng bệch nhưng vẫn nhớ che mắt Tiểu Vượng lại.

Kết quả Tiểu Vượng đã úp mặt vào trong ngực chị, ngược lại bị Tam Vượng vô ý thức bấm bả vai đau nhức.

Nhị Vượng nhìn Đại Vượng một cái, thấy hai mắt anh cả sáng lên, một chút cũng không thấy sợ, “Anh cả, anh không sợ?”

Đại Vượng vẻ mặt hưng phấn: “Sợ a.”

Mạch Tuệ: “Heo bị giết rồi, thật đáng thương a.”

Đại Vượng liếc nhìn con bé một cái, “Em không ăn sao?”

Mạch Tuệ: “Dĩ nhiên......thêm nấm hầm cách thủy ăn rất ngon!”

Con bé còn một bên vừa sợ vừa hưng phấn, đoán chừng trước mắt đã thấy thịt lợn nấu cách thủy với nấm.

Lâm Lam cũng không dám trực tiếp nhìn, dù sao trong nháy mắt giết heo, người lớn trẻ đều ngừng thở, chờ giết chết xong, mới thở phào nhẹ nhỏm.

Nhưng ngay sau đó người lớn sắc mặt như thường nói chuyện với nhau, thương lượng ăn làm sao.

“Con heo này thật là mập, heo năm nay lớn hơn năm trước.”

Tam Vượng đắc ý nói: “Đúng vậy, năm nay chúng ta gặt bao nhiêu cỏ heo đó.”

Mẹ Tú Vân cười nói: “Năm nay mẹ con buôn bán lời chút công điểm, thịt heo nhà con được chia nhiều rồi.”

Tam Vượng lại bắt đầu chảy nước miếng ước mơ làm sao ăn, thịt kho tàu, mỳ thịt lợn chưng nấm, thịt ba chỉ xào, thịt luộc, cải trắng miếng thịt...... Nghĩ đến thằng bé nước miếng chảy ròng. Những món này là thực đơn của Nhị Vượng đọc, thằng bé căn bản chưa từng thấy!

Lâm Lam đứng cùng mẹ Tú Vân và Đổng Hòe Hoa nói chuyện, Hàn Thanh Tùng được chia một ít nấm, chốc lát cô cho mỗi người một ít, lấy về chưng ở trong thịt ăn rất thơm.

Hai người cũng không từ chối, đều nói vậy cũng tốt.

Chia thịt không giống chia lương thực, nếu như dựa theo danh sách chia, người xếp sau sẽ không vui lòng, bởi vì xếp sau có thể sẽ không có phần thịt ngon rồi, cho nên bắt thăm.

Dĩ nhiên cũng không phải mỗi người đều lên một lượt đi bắt, mà là đem tên viết xong, đặt ở một trong thùng, do ông giết heo bắt tên người. Bởi vì ai cũng nhìn thấy, hơn nữa lão giết heo lại không biết chữ, cho nên không tồn tại gian lận.

Hơn nữa, còn có cán bộ giám đốc đây.

Mẹ Tú Vân vận may tốt, thứ nhất, bà nhường Lâm Lam đi trước.

Lâm Lam đẩy bà một cái, “Chị mau đi đi.”

Mẹ Tú Vân đi thịt trước.

Lâm Lam vận may cũng không kém, qua vài người thì đến phiên, thịt heo là dựa theo nhân khẩu gia đình phân chia, Hàn Thanh Tùng không có, nhưng Lâm Lam bỏ tiền, cho nên lấy phần của bảy người.

Có nhà có người hết ăn lại nằm, công điểm ít nhân khẩu ít, chỉ có thể chia một cân thậm chí nửa cân.

Nhà Lâm Lam 7 người, công điểm hiện tại lại nhiều, có khả năng được chia mười cân rưỡi.

Ở trong thông này chỉ sợ không phải là nhiều nhất, nhưng cũng là mấy người đứng đầu.

Đàn ông không ở nhà, phụ nữ dẫn một đám trẻ con, gia đình bình thường tình huống như thế, công điểm lương thực cũng không đủ, thịt cũng chỉ có thể theo như nhân khẩu chiếu cố thêm một chút, còn có thể chọc cho những xã viên khác bất mãn.

Dù sao bảo bọn họ chính mình kiếm tiền, căn bản kiếm tiền không ra một miếng thịt, ăn chẳng khác nào là của người khác chia ra.

Nhưng Lâm Lam không giống, cô nhưng là đội trưởng đội tuyên truyền, cầm công điểm nhiều nhất, trong ngày thường đi ra ngoài biểu diễn còn chia lương thực, các loại thịt, hiện tại thịt này tất nhiên yên tâm thoải mái chia.

Cho dù có người ta nói chua, nhưng sự thực đứng không vững, chỉ có thể ghen ghét thầm.

Lâm Lam cười nói: “Không cần đều cho nhà tôi chỗ mỡ, cũng chừa chút cho người khác, cho tôi 6 cân thịt ba chỉ, 4 cân cho xương sườn, đầu heo hoặc là vị trí khác.”

Chịu trách nhiệm chia thịt lão thịt heo sửng sốt, còn chưa từng có người nào như vậy đâu, người khác cướp hô muốn thịt mỡ không muốn thịt nạt, chớ nói chi là xương sườn vân vân.

Đội sản xuất bên kia còn đang ngó chừng đâu, thấy Lâm Lam giác ngộ cao như vậy, liền nói: “Nếu lấy xương, vậy thì một cân thịt đổi lại hai cân xương.”

Như vậy Lâm Lam muốn 6 cân thịt ba chỉ, 6 cân xương, 1 cân rưỡi lòng heo đầu heo tai heo, đầu lưỡi cộng thêm hai cái móng heo, còn một ít huyết heo.

Bởi vì mỡ heo có thể làm dầu, có thể từ từ trộn lẫn món ăn, rất thơm, cho nên xã viên đều thích và muốn.

Mà tai heo, xương sườn cùng với huyết, cũng có thể ăn, nhiều lắm là một bữa sẽ hết, cho nên bọn họ đều không muốn.

Trừ Lâm Lam không nhà ai là muốn chia thịt đi về nấu cách thủy, đều muốn xào hết đặt trong bình, mỗi lần xào rau cho một muôi.

Lần này chia thịt, dùng để ăn lúc Tết đấy.

Nhìn bọn họ cầm nhiều thịt heo như vậy, có chút xã viên ghen tỵ ánh mắt đều đỏ, “Nhìn người ta một chút, cũng là một người vợ dẫn theo nhiều trẻ con, sao có thể chia nhiều như vậy chứ?”

“Ai bảo ông không có bản lãnh?”Người phụ nữ liếc ông ta một cái, “Không nhìn xem Hàn cục trưởng người ta thương vợ bao nhiêu!”

Hàn Kim Ngọc cũng theo Bà Hàn đi chia thịt heo, hai người sợ chị dâu cả bọn họ tới lấy thịt sẽ giấu riêng, cho nên mỗi lần chia đồ vật cũng muốn tới canh chừng.

Nhìn Lâm Lam mang theo đám trẻ con cầm nhiều như vậy, thật sự là con ngươi cũng muốn trừng rớt ra ngoài.

Hàn Kim Ngọc nuốt nước bọt ực một cái, “Mẹ, mẹ nhìn cô ta kìa.”

Bà Hàn cũng thờ phì phì.

Hôm nay Dư mụ tử cùng bà đồng bệnh tương liên, đều bị hai vợ chồng Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam làm giận đến chết đi sống lại, “Còn không phải sao, không đem bà mẹ chồng là bà để vào mắt a.”

Bà Hàn hừ hừ mà lau nước mắt, con mẹ nó, cái ngày gì, lạnh chết người, nhiều thịt như vậy không cho bà mẹ chồng này ăn, cũng không sợ ăn no chết.

Lâm Lam dẫn con về nhà cất thịt, lúc gần đi còn cùng Đổng Hòe Hoa mấy người nói một tiếng, lại không chào hỏi Bà Hàn.

Hai người nhìn nhau chán ghét, tận lực nhìn ít.

Bà Hàn vẫn dùng mắt khoét cô đó, đợi đến lúc Lâm Lam quay đầu đi qua gọi bà, bà rõ ràng nhắm mắt làm ra một bộ không để ý tới khinh thường Lâm Lam, nào biết đâu rằng, Lâm Lam chẳng thèm nhìn mà đi thẳng.

Bà Hàn: “.... Đồ đàn bà ác độc chanh chua!”

......

Lâm Lam và bọn nhỏ đem thịt mang về nhà, đi lấy nấm,chọn hai cây lớn, bảo Mạch Tuệ đưa cho Đổng Hòe Hoa cùng mẹ Tú Vân.

Cô thì dẫn Nhị Vượng đem thịt xử lý.

Hơn mười cân thịt và xương như vậy, là không thể nào thoáng cái ăn hết, trong nhà không có tủ lạnh, lại không thể ăn quá lâu.

Cũng may mùa đông thịt cũng không dễ hư như vậy.

Rất nhanh Mạch Tuệ trở lại, còn mang mấy trái hồng và một ít bông, “Mẹ, chủ nhiệm cho cây hồng, nhà chị Tú Vân cho bông.”

Lâm Lam bảo bọn nhỏ để một bên, kêu bọn nhỏ chia hồng ăn, bởi vì số lượng có hạn, hai người ăn một trái.

Mạch Tuệ trước tiên bóc một miếng cầm lấy cho Lâm Lam hút một ngụm, Lâm Lam gật đầu: “Thật ngọt!”

Cây hồng đều chín cây hết, quả lúc này màu đỏ, chọc thủng vỏ trực tiếp hút chất lỏng bên trong, ngọt không chát, ăn vô cùng ngon.

Nhị Vượng và Tiểu Vượng ăn, hai anh em đều ăn nhã nhặn, vừa ăn còn vừa đem khăn lau khóe miệng.

Đại Vượng nhìn Tam Vượng ăn đến khuôn mặt vàng tươi, lộ ra một bộ dạng ghét bỏ, “Không ăn.”

Tam Vượng ở trong chum nước chiếu mặt mình, hô to một tiếng: “Không tốt!”

Mọi người bị thằng bé làm giật mình, vội hỏi sao thế.

Tam Vượng chỉ vào mình, “Mọi người nhìn, ai đem phân vẽ lên mặt em thế?”

......

Cả phòng yên tĩnh, tất cả đều trợn mắt nhìn nó.

Mạch Tuệ liền cảm thấy quả hồng không có ngọt như vậy rồi, “Tam Vượng!” Cô bé để hồng xuống muốn  đánh nó.

Tam Vượng nhảy về phía trước rồi nhảy đi ra ngoài, “Không đánh được ~~”

Lâm Lam cũng ồn ào: “Dùng sức đánh, thay cả nhà đánh thêm hai cái, cho chừa tật nói nhảm!”

Trẻ con náo loạn thành đoàn, Lâm Lam thì đem thịt ba chỉ cắt thành khối lập phương, đến lúc đó muốn ăn lấy ra chế biến là được.

Xương chia hai cây lớn ra ngoài, lại bỏ vào thêm hai miếng thịt ba chỉ, dùng lá ngô bao xong, dùng một hồ lô nhỏ đựng nấm, cùng nhau đặt ở trong sọt, rổ.

“Đại Vượng, con đi đưa qua cho nhà bà ngoại đi.”

Kể từ khi Lâm Lam và chị Ba giải hòa sau, bắt đầu bình thường về nhà mẹ đẻ, không hề ganh đua so sánh, bà Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nông nhàn sau này, mấy nhà cũng chịu khó đi lại với nhau.

Bà Lâm có lúc bảo cháu trai đi tặng chút đồ cho cô, Lâm Lam có cái gì cũng bảo Đại Vượng đi đưa, để cho bọn nhỏ đi lại nhiều sẽ thân cận một chút.

Bởi vì lúc trước nguyên chủ thiên vị cháu đối với con trai mình không tốt lắm, Đại Vượng có ý kiến rất lớn. Sau lại Lâm Lam đổi tốt, lúc xây nhà mới cậu cả với ông ngoại giúp không ít, lại cho lương thực, nên Đại Vượng dần dần cũng thay đổi cái nhìn.

Lâm Lam bảo thằng bé tặng đồ, thằng bé không cự tuyệt, dĩ nhiên, bà ngoại bảo nó cầm đồ trở lại nó càng không nhún nhường.

Đại Vượng cầm sọt, rổ đi, Tam Vượng hô: “Anh cả, em đi với anh.”

Đại Vượng nhìn khuôn mặt dính đầy màu vàng của nó.... Lãnh đạm cự tuyệt: “Không cần.”

Sau khi Đại Vượng đi, Tam Vượng ở chỗ này thở dài thở ngắn, “Xong, con mất đi tín nhiệm của anh cả đối với con rồi.”

Lâm Lam sờ sờ đầu của thằng bé “Ngốc, anh cả của con sợ con lạnh thôi.”

Tiểu Vượng: “Cái gì là tín nhiệm?”

Nhị Vượng: “Chính là anh cả làm chuyện xấu mang theo Anh ba nhỏ của em, Anh ba nhỏ bán đứng anh cả, đây chính là tín nhiệm cùng phản bội.”

Tiểu Vượng gật đầu: “Em hiểu rồi. Gà mái cho chúng ta đẻ trứng ăn, chúng ta giết nó ăn thịt, đây chính là tín nhiệm cùng phản bội.”

Mọi người: “....” Có thể giống nhau sao? Má ơi, không dám ăn gà nữa làm sao bây giờ? So sánh cái này thì còn ác hơn Tam Vượng.

Lâm Lam cũng ngẩn ra, Tiểu Vượng luôn nhạy cảm hơn so với người khác, tình cảm của thằng bé đặc biệt nhẵn nhụi, hơn nữa giàu có lòng đồng tình.

Mặc dù cô không có kinh nghiệm giáo dục trẻ nhỏ, nhưng theo bản năng mà hướng dẫn xuống, tránh cho thằng bé dễ dàng tạo thành cái loại khí chất nghệ thuật gia bi quan và uất ức.

Cô cười ngồi xổm xuống, chà xát lòng bàn tay, nóng hầm hập sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé béo múp míp của Tiểu Vượng, “Con trai nhỏ, tín nhiệm và phản bội, chủ yếu là nhằm vào tình cảm.”

Tiểu Vượng có chút cái hiểu cái không, “Cái gì là tình cảm?”

Thằng bé bắt đầu tiến vào giai đoạn tràn đầy tò mò.

Trước kia luôn là buồn bực, một người ngốc ở đó nghe, nghĩ, hiện tại thằng bé rất khát vọng biết nhiều thứ hơn.

Lâm Lam suy nghĩ một chút, “Nói như thế này,con là con mẹ, mẹ yêu con, mẹ là mẹ con, con yêu mẹ, đây chính là tình cảm. Búa đánh con, mẹ ghét Búa, trừng phạt Búa, mẹ Búa hận mẹ, đây cũng là tình cảm. Mẹ có đồ ăn ngon đưa cho con, con có chuyện gì không vui nói cho mẹ nghe, đây chính là tín nhiệm. Chúng ta có tình yêu  tình cảm, nếu như mẹ nói cho con bí mật của mẹ, con lại xoay người lặng lẽ nói cho mẹ Búa, đó chính là phản bội mẹ.”

Tiểu Vượng lập tức lắc đầu: “Con sẽ không phản bội mẹ đâu!”

Lâm Lam cười híp mắt, ” Con trai ngoan.Mẹ biết rõ, ví dụ thôi. Nhưng nếu như mẹ đem bí mật của Lưu Xuân Phương nói cho người khác biết, vậy thì không gọi phản bội, bởi vì chúng ta không có tình cảm, cũng không có tín nhiệm.”

Tiểu Vượng gật đầu, “Con hiểu rồi. Cám ơn mẹ!”

Lâm Lam sờ sờ khuôn mặtcủa hắn: “Mặt khác, gà vịt ngan ngỗng heo dê bò, với tư cách là gia súc chúng ta chăn nuôi, chính là vì chúng đẻ trứng, cung cấp thịt, giúp chúng ta làm việc đấy. Giống như hoamầu của chúng ta, chăm sóc chúng tốt, sau đó tới thời điểm thu hoạch lấp đầy bụng. Trứng gà thịt gà cũng giống như vậy, chúng ta nuôi nấng chúng tốt, là có thể ăn trứng, ăn thịt, chỉ cần là dùng để ăn no bụng mà không phải giết gà lung tung, vậy thì không phải là phản bội.”

Lâm Lam cũng không hiểu hằng ngày cô nói  những thứ này cùng Tiểu Vượng trong tâm linh nho nhỏ của thằng bé đưa đến tác dụng gì, cho đến nhiều năm sau này, nhà nghệ thuật nổi tiếng Hàn tiên sinh nói đến nguồn gốc sáng tác của ông, ông nói “Tất cả đều là công lao mẹ của tôi, bà là một người phụ nữ bình thường và vĩ đại, mặc dù bà không cóđi học một ngày nào, nhưng tự học thành tài, bác học hiểu biết, dạy cho tôi rất nhiều đạo lý nhân sinh.”

Lúc này Tiểu Vượng đang tiêu hóa hai từ tín nhiệm cùng phản bộ rất thần kỳ này, để cho thằng bé có một loại cảm giác huyền diệu và không cách nào biểu đạt.

Đây là điều trước kia bé lĩnh hội không tới.

Cho nên bé lại lâm vào trong suy tư.

Lâm Lam đã thói quen thằng bé ngẩn người một lát, để cho bọn nhỏ đừng quấy rầy bé, để thằng bé tự suy nghĩ.

Chờ đem thịt xử lý xong, Lâm Lam lại bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Huyết heo nhất định phải ăn hết, chưng một nồi miến nấu huyết heo và nấm, lỗ tai đầu lưỡi móng heo rửa sạch xong bỏ vào nấu, chờ nấu chín lấy ra bày đặt từ từ ăn.

Nếu chưng một lần, thì không thể lãng phí củi, đem nhà mình ướp tốt hột vịt muối cũng bỏ vào nấu, giữ lại làm dưa muối ăn.

Nửa giờ sau đem bốn cái bánh mì hỗn hợp, nướng đến cứng vàng, cháy thơm, bọn nhỏ vui lòng ăn.

Lúc chuẩn bị xong, Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng từ bên ngoài đồng thời trở về, ở trên đường gặp phải.

Hàn Thanh Tùng đem một bao đồ lớn đưa cho Lâm Lam, “Đưa cho em.”

Lâm Lam xem một chút, một bọc thật to, “Cái gì a?”

Lỗ mũi Tam Vượng rất tốt, “Mùi vị gì a!”

Lâm Lam ngửi ngửi, hóa ra là mùi thuốc bắc, “Anh mua cho em thuốc bắc, mua ở đâu?”

Phương thuốc Từ đại phu cho cô vẫn chưa bắt được thuốc đâu, cô lại không muốn uống cũng không quá quan tâm, không ngờ Hàn Thanh Tùng lại nhớ.

Hàn Thanh Tùng nói: “Nhờ chiến hữu ở tỉnh thành mua giúp.”

Lâm Lam nhìn anh còn cầm lấy một hộp sắt màu tro, không biết chứa cái gì, muốn nhận lấy, Hàn Thanh Tùng liền tự mình cầm vào trong.

Cô cũng không hỏi.

Lâm Lam lại bắt đầu tận dụng mọi lúc giáo dục trẻ con, “Xem cha các con, có chiến hữu có bạn bè, đây chính là quan hệ nhân mạch. Đây là bạn tốt, cũng không phải là hồ bằng cẩu hữu. Quân tử chi giao đạm như nước, không phải là mặt ngoài thân mật như thế nào, cũng không phải là cả ngày ở chung một chỗ lăn lộn, mà là trong lòng nhớ, định kỳ liên lạc, hằng ngày mọi người đều làm việc. Chờ người nào có việc rồi, thì giúp đỡ cho nhau.”

Cô còn nhìn Đại Vượng một cái, thằng bé liền quay đầu hướng ra ngoài, cũng không biết nghe lọt hay không.

Nhị Vượng nghe say sưa, những đứa trẻ khác cũng có nghe lọt, cũng có hỉ hả không xem ra gì.

Hàn Thanh Tùng rửa tay,  nói với Lâm Lam: “Quá trưa có người tới đưa thùng tắm, em nhìn xem để chỗ nào được?”

Lâm Lam vui mừng nói: “Làm xong rồi? Để tại Tây gian đi, chỗ khác không còn chỗ.”

Hàn Thanh Tùng: “Đầu mùa xuân sẽ làm thêm phòng phụ nhỏ.”

Phòng phụ thấp bé hơn nhà chính, phí vật liệu cũng ít.

Lâm Lam nói được

Lúc này cả nhà đều mùi thịt, bọn nhỏ không kịp nói chuyện, đều thèm thuồng.

Đại Vượng đem sọt, rổ để trước mặt cô, “Bà ngoại cho.”

Lâm Lam xem một chút, bên trong có mấy quả lựu, một bầu hồ lô táo đỏ, còn có một con cá to bằng cánh tay, cô cười nói: “Vừa lúc ăn thịt chán, tới ăn quả ướp lạnh.”

Hàn Thanh Tùng đem ấm sứ đun nước mùa hè ra, “Dùng cái này nấu thuốc?”

Lâm Lam nhìn một chút, hẳn là được, dù sao không thể dùng nồi gang cùng cái hũ, “Được, ngày mai rồi nói sau.”

Hôm nay ăn thịt đó, nấu trong cùng một nồi, mùi vị sẽ kỳ quái.

Hôm nay cô đã bị Tam Vượng Tiểu Vượng đánh nhị liên kích, không muốn bị tam liên kích liên tục.

Hàn Thanh Tùng: “Từ đại phu nói lúc này uống là tốt nhất.”

Lúc ấy đại phu nói mỗi lần kinh nguyệt hết có thể bắt đầu nấu thuốc uống, ăn liền năm ngày, ba tháng như vậy sẽ thấy hiệu quả.

Lâm Lam cho anh một nụ cười trấn an, “Đừng lo, thuốc hay hơn nữa cũng không kém ngày hôm nay.”

Bị coi thành trẻ con mà dụ dỗ Hàn Thanh Tùng:............

Buổi trưa bữa cơm này ăn được người một nhà vui sướng.

Thịt sạch và thơm nồng nặc, miến cũng hút no nước thịt thơm ngào ngạt, nấm chẳng những tăng thêm mùi thịt còn đỡ ngán, quả thực là hoàng kim hợp tác.

Mọi người ăn được miệng béo ngậy, Tam Vượng ưa thích nhất dùng bánh bột ngô chấm vào canh thịt, ăn đến khuôn mặt dính đầy bánh.

Mọi người suy nghĩ vì mình ăn được nhiều hơn, tận lực không nhìn thằng bé.

Lâm Lam nhặt thâm mấy miếng thịt đặt ở trong chén Tam Vượng, “, Anh ba nhỏ, đây là phần thưởng của con.”

Tam Vượng: “...” Ngó ngó Đại Vượng, nó cười gắp một nửa cho Đại Vượng, “Anh cả, em và anh cùng chia xẻ.”

Đại Vượng liếc nó một cái, không có lên tiếng, không chút khách khí mà đem thịt ăn, đây cũng là cành mận gai đánh mông đổi lấy!

Mạch Tuệ và Nhị Vượng nhịn không được mà mừng, hai người bọn họ là sinh đôi, tâm hữu linh tê, liếc mắt nhìn nhau cũng biết đối phương nghĩ gì, vốn so sánh người khác nhiều không ít việc vui.

Đột nhiên, Tiểu Vượng bưng chén, phát ra một tiếng vịnh ngâm: “A —— thịt a...... Thật là thơm! Cuộc sống a...... Thật đẹp!” chỉ có mấy chữ, lại còn tự thành điệu, rất giống ca kịch vịnh ngâm trong máy thu thanh.

Trên bàn cơm một mảnh yên tĩnh, đều nhìn Tiểu Vượng, phát hiện thằng bé càng ngày càng thần kỳ, giống như một bông hoa tỏi non đột nhiên lớn thành một cây hoa lan.

Tiểu Vượng thấy tất cả mọi người nhìn mình, nhất thời có chút ngượng ngùng, gương mặt từ từ đỏ, đẩy đẩy mắt kiếng cúi đầu lặng yên gặm thịt.

“Ha ha ha ha......”

Tam Vượng khoa trương vỗ bàn cười to, thiếu chút nữa đem bát của mình lật úp.

Tiểu Vượng bỉu môi, ủy khuất đất nhìn anh, không rõ Anh ba nhỏ tại sao cười thành như vậy.

Lâm Lam lập tức trợn mắt nhìn Tam Vượng một cái.

Tam Vượng giơ ngón tay cái lên, “Anh Tiểu Vượng, em là cái này! Sau này anh gọi em là anh!”

Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ cũng rối rít dựng thẳng ngón tay cái, “Anh Tiểu Vượng!”

Đại Vượng: “Trẻ con.”

“Gâu Gâu!” Dưới bàn Vượng Vượng cũng tham gia náo nhiệt.

Hàn Thanh Tùng nhìn lướt qua, khí nóng bay lên, bọn nhỏ cười đến đặc biệt vui mừng, Lâm Lam ngồi đối diện anh cũng cười nhã nhặn lịch sự, như vậy… Rất tốt, ít nhất anh sẽ không hối hận chuyển nghề trở lại.

Lúc này Lâm Lam ở đối diện bay đá lông nheo với anh, một ít chút cảm khái trong lòng anh lập tức đã bị nhu tình cuốn lấy, cũng nhìn cô.

Bọn nhỏ ở hai bên liền phát hiện cha mẹ đang mờ ám, rối rít nháy mắt tỏ vẻ các ngươi mau nhìn hai người bọn họ!!

Nhà bọn họ ăn cơm là một cái bàn vuông, Hàn Thanh Tùng vốn là chủ nhà, hẳn nên ngồi chủ vị, nhưng mà bọn hắn không có quy định như nhà người ta. Hàn Thanh Tùng ngồi phía ngoài cùng dựa vào vị trí cửa phòng, nơi đó gió rét, anh ngồi nơi đó chắn gió cho người nhà.

Lâm Lam mang theo Tiểu Vượng ngồi đối diện với anh, sau đó phía đông chính là Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng, phía tây chính là Tam Vượng cùng Đại Vượng.

Bọn họ ngồi phía ngoài chắn gió cho em trai em gái.

Lúc này Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng ở trên bàn cơm mặt mày đưa tình, bọn nhỏ liền vây xem.

Gương mặt Lâm Lam nóng lên, lập tức ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt Hàn Thanh Tùng vốn là không có gì, tình ý chỉ từ trong đôi mắt chảy xuống, còn phải phân hướng về phía người nào.

Tầm mắt anh vừa chuyển, thời điểm nhìn về phía Đại Vượng Tam Vượng cũng đã lộ ra xem kỹ, đem Tam Vượng vừa muốn há mồm cười ha ha dọa nghẹn.

“Trong miệng có cơm không cho nói.” Hàn Thanh Tùng không cấm việc khi ăn không nói, chỉ cần Tam Vượng đừng sặc thành khùng là được.

......

Ăn cơm xong, bọn họ nhanh chóng đem bàn cơm dọn dẹp, Hàn Thanh Tùng hỗ trợ rửa chén, Đại Vượng và Nhị Vượng bận rộn đánh cờ, ở trong trường học bọn họ học xong chơi cờ tướng.

Tam Vượng vây xem cố gắng lên, Mạch Tuệ mang theo Tiểu Vượng dò máy thu thanh nghe ca khúc cùng Bình sách.

Hàn Thanh Tùng rửa qua chén đĩa rửa tay, đi phía ngoài chỗ chắn gió dùng gạch dựng một nồi và bếp đơn giản, đem ấm sứ nấu thuốc.

Một lát sau, giọng của Hàn Thanh Vân truyền đến, “Anh Ba, chậu gỗ lớn mà anh đặt đã tới.”

Lâm Lam nghe thấy liền đi nhanh ra ngoài nhìn, phía ngoài có một sư phụ già nhanh nhẹn dắt xe lừa, trên xe là thùng tắm lớn mà Hàn Thanh Tùng đã đặt.

Bởi vì điều kiện có hạn, thùng tắm tất nhiên không thể như đồ hiên đại, thoạt nhìn càng giống một cái chậu gỗ cao.

Nhưng Lâm Lam xem ra có chút quá lớn, hai người lớn đều có thể ngồi. Thật không cần thiết lớn như vậy, chiếm diện tích, lại đắt, cô cảm thấy lớn bằng một nửa là có thể.

Thử nghĩ xem nhất định là chồng mình không hiểu cái này nên suy nghĩ không chu đáo, đặt sai rồi, nhưng nếu đã mua về, cô cũng không thể nói cái gì, còn phải khen Hàn Thanh Tùng mua tốt, hợp tâm ý của cô.

Lúc cô nói như vậy, trong đôi mắt Hàn Thanh Tùng đều mang nụ cười.

Hàn Thanh Vân cùng sư phụ già đem chậu gỗ lớn lấy xuống, Hàn Thanh Tùng khiên cho sư phụ già, mời ông ấy vào trong nhà uống chén nước nóng.

Vào nhà, Hàn Thanh Tùng đem chậu gỗ tựa vào trên tường, như vậy không chiếm diện tích,lúc dùng thì đặt ở trên đất trống là được.

Bọn nhỏ thấy có khách đến rối rít, đem bàn cờ mang đi trên giường gạch, đem bàn vuông nhường lại.

Mạch Tuệ giúp rót nước cho khách.

Lâm Lam nói: “Không phải là có canh thịt ư, vẫn còn nóng lắm, mang cho sư phụ già tớimột chén lớn.”

Sư phụ già kích động lên, “Không cần, không cần, uống miếng nước là được, ăn cơm thì không cần.”

Làm hàng đưa cho người ta, còn có thể uống canh thịt, đây cũng là lần đầu tiện.

Mạch Tuệ vẫn múc cho ông, cho chút muối ăn cùng hành thái vào rồi mang ra.

Sư phụ già luôn miệng nói cám ơn, con gái cục trưởng, đặt trước ở trước kia chính là thiên kim tiểu thư, còn bưng canh cho mình, thật không nhận nổi.

Mạch Tuệ nhìn một cụ già lại cung kính với mình, thì rất là tò mò.

Uống xong canh thịt, sư phụ già liền cáo từ, Lâm Lam cầm hai hào tiền cho ông “Phiền toái sư phụ đi một chuyến.”

Sư phụ già bận rộn từ chối, “Hàn cục trưởng đã thanh toán tiền thùng gỗ, tôi chỉ chở hàng tới.”

Lâm Lam bảo ông cứ nhận lấy, người dùng tay nghề để kiếm tiền rất cực khổ, hiện tại bọn họ cũng không phải làm việc cho bản thân, nên trong nhà đều rất gian khổ.

Sư phụ già thiên ân vạn tạ nhận tiền rồi cáo từ.

Hàn Thanh Vân nhìn bọn Đại Vượng đánh cờ, liền chỉ cho mấy chiêu, khiến bọn nhỏ kháng nghị, “Chú, chú đừng chỉ bậy nữa.”

Hàn Thanh Vân nhức đầu, “Chú không phải là sợ các con thua sao. Ha ha.”

Tam Vượng: “Một mình chú lấy tay trái đấm tay phải xem, ai thắng?”

Hàn Thanh Vân: “Tay trái sức lực lớn, khẳng định tay trái thắng”, vừa nói vừa cười lên, đi gian phía tây tìm Hàn Thanh Tùng nói chuyện.

“Chị dâu,chị mua chậu gỗ lớn như vậy, để giặt quần áo hả?”

Lâm Lam: “Đây là thùng tắm, tắm.”

Hàn Thanh Vân há miệng, nhìn về phía Hàn Thanh Tùng: “Anh Ba, tắm hả?”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, “Mọi người mùa đông không tắm sao?”

Hàn Thanh Vân gật đầu lại lắc đầu, “Dĩ nhiên tắm a, dùng lò nấu rượu nấu nước, dùng bồn rửa quá, đâu có dùng cái thùng lớn như vậy? Cái này cả nhà đều cùng tắm sao?”

Hàn Thanh Tùng khom lưng khoa tay múa chân hạ xuống, “Ừ, một ổ mấy thằng nhóc ngồi chung là có thể cùng tắm.”

Hàn Thanh Vân: làm sao cảm thấy là lạ ở chỗ nào thế? Sao lại thành một ổ rồi.

Hàn Thanh Tùng nhìn cậu ta một cái, “Hôm nay không có chuyện gì sao?”

Hàn Thanh Vân lập tức nhỏ giọng hồi báo: “Còn không phải là phần công với La Hải Thành, anh ta quản huyện thành em quản mấy cái đại đội.”

Lúc nông nhàn, có chút đầu gấu rảnh rỗi không hãm được dục vọng đánh bạc, phải không ngừng đả kích mới được.

Hàn Thanh Tùng: “Chú đi đi.”

Hàn Thanh Vân: đây là coi như đồ thừa vứt bỏ mình. Cậu ta cùng Lâm Lam khoát khoát tay: “Chị dâu, em đi đây.”

Lâm Lam cười cười, “Chú cực khổ a.”

Hàn Thanh Vân khoát khoát tay, “Vì nhân dân phục vụ!”

Lâm Lam đi thăm thùng tắm mới nhà mình, xem một chút làm sao loay hoay, đến lúc đó để ở đâu thích hợp hơn, cô cười nói: “Đốt một nồi nước, để cho bọn nhỏ tắm một cái, chà sạch sẽ cho bọn nhóc!”

Hàn Thanh Tùng: “Hai ta cũng có thể.”

Lâm Lam: “......” Em không nghe thấy, tạm biệt.

Lúc này trấn trên không có nhà tắm nhỏ, mặc dù trong huyện có, cũng không thể cứ đi nhà tắm, rất bất tiện.

Vẫn là nhà mình tốt nhất.

Thuốc kia Hàn Thanh Tùng nấu hai lần mới đem bã thuốc vứt bỏ, một chén lớn nồng đậm, anh còn tìm ra mấy cục đường phèn.

Lâm Lam uống có chút cố sức, nhưng mà Hàn Thanh Tùng ở một bên coi chừng dùm, Tiểu Vượng còn nắm đường phèn chuẩn bị đút, Tam Vượng chuẩn bị chê cười cô......

Lâm Lam chỉ có thể kìm nén bực bội rót vào.

Thật khó uống!!

Trời lạnh cũng không còn chuyện gì, trừ đến nhà thăm viếng nhau thì thiêu thùa may vá, trời tối nghỉ sớm, cũng ăn xong sớm cơm tối ( còn có người gia nông nhàn ngày ăn hai bữa) lên kháng ngủ sớm.

Nhà Lâm Lam cũng không ngoại lệ, ăn xong cơm tối cô đốt một nồi nước, bảo bọn nhỏ tắm.

Mạch Tuệ là con gái, thích sạch sẻ, Lâm Lam để cho cô bé tắm trước, chà xát sạch sẽ, thay sạch sẻ áo lót bọc áo bông lên kháng. Mùa đông lạnh, vì tiết kiệm củi, hiện tại Mạch Tuệ cùng đám bé trai ngủ một kháng, ở giữa dùng kháng tủ tách ra.

Cô lại đem mấy đứa con trai cũng gọi lại đây, Nhị Vượng Đại Vượng có thể tự mình tắm, Tam Vượng cùng Tiểu Vượng muốn cô giúp.

Hàn Thanh Tùng muốn thay cô, Tam Vượng hô to: “Cha, cha đừng động thủ!”

Cái bàn tay tắm chà lưng vô địch kia, không biết sẽ đau bao nhiêu nữa!

Lâm Lam hài hước vỗ thằng bé một cái tát, “Mẹ càng dùng sức nhiều hơn, tranh thủ ngâm một chút.”

Ngâm như vậy, tro trên người đều rơi xuống.

Tiểu Vượng ngồi ở trong chậu là đứa trẻ ngoan, nước nóng nhuộm dần da thịt trắng noãn hồng hồng, không có cách nào đeo mắt kính, bé con ngồi yên ở bên trong ngâm nga nhạc thiếu nhi, thỉnh thoảng bị Tam Vượng hất nước vào mặt, ngẩn ra một chút sau đó lại tiếp tục ngâm nga.

Lâm Lam sờ sờ Tiểu Vượng, vui mừng nói: “Trên người rốt cục có chút thịt.”

Tam Vượng làm ra bộ dạng dọa người, “Có thể ăn không ~~~ a ô ——” thằng nhóc ở trên bả vai Tiểu Vượng cắn một ngụm.

Mặc dù làm bộ làm dáng, nhưng không nhẹ không nặng lại đem bả vai của Tiểu Vượng gặm ra hai dấu răng.

Lâm Lam: “Tam Vượng!”

Tam Vượng: “Hắc hắc, cần người ta thì gọi là Anh ba nhỏ, ghét người ta thì hét lên Tam Vượng, ai...... phụ nữ a!”

Lâm Lam: “......”Con biết mấy người phụ nữ?” Không cho phép học Lưu Xuân Tân!”

Cô vội vàng tắm cho Tiểu Vượng, Hàn Thanh Tùng ở một bên lấy khăn dài lau khô, sau đó đem Tiểu Vượng trơn bóng nhét vào ổ chăn nóng hầm hập.

Lúc này Lâm Lam mới cầm một dây mướp khô dùng sức cọ rửa cho Tam Vượng, đất sình cuồn cuộn.

Tam Vượng hiếu động, trời lạnh cũng đổ đầy mồ hôi, bình thường mặc dù cũng rửa lau một chút, nhưng căn bản không dùng được.

Nhìn một mảnh dài tro bùn Lâm Lam: “....”

Cảm giác đặc biệt thành tựu là chuyện gì xảy ra.

Tam Vượng vừa đau lại thoải mái, ở đó hừ hừ, “Mẹ chà cho Tiểu Vượng thì nhẹ nhàng, chà cho con thì mạnh như cạo lông heo, con là nhặt được!”

Nhị Vượng cũng đi vào chuẩn bị rửa, nhìn Tam Vượng như vậy, liền sợ hãi kêu: “Mẹ, con muốn đổi nước!”

Tam Vượng liếc anh mình một cái: “Anh Hai, anh ngày ngày chạy bộ còn bẩn hơn, ai cũng đừng chê ai.”

Lâm Lam nói: “Đợi lát nữa, trước tắm một lần, sau đó đổi lại nước rửa.”

Không thể lãng phí nước, củi trong nhà cũng rất quý, nhà bọn họ vốn hao củi, lần này lại dùng không ít đây. Đến lúc đó chia phần cũng không đủ đốt, còn phải nghĩ biện pháp khác.

Lâm Lam ý bảo Nhị Vượng: “Cởi quần áo xong mau ngồi vào, phía ngoài lạnh lắm.”

Nhị Vượng có chút ngại ngùng “Mẹ, con tự mình tắm.”

Lâm Lam: “Vậy để cha chà lưng nhé?”

Hàn Thanh Tùng vẻ mặt ghét bỏ: “Để hai đứa tự chà cho nhau.”

Nhị Vượng: “...” Con còn không muốn cha chà đâu, cha chà cho rách da!

Cuối cùng Nhị Vượng và Đại Vượng tắm cùng nhau, không ngoài Tam Vượng phỏng đoán, ngày ngày chạy bộ xuất mồ hôi, cho dù lau, vậy cũng chẳng qua là phủi một chút mà thôi.

Sau khi ngâm, quả thực là hiệu quả lớn.

Thời điểm Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng hỗ trợ rót nước, cô cười nói: “Bên trong không bỏ gì hết, chỉ cần trực tiếp mang đi tưới rau, rau chân vịt rau hẹ của chúng ta sẽ tươi tốt lắm đấy.”

Hai tay Tiểu Vượng quơ quơ, “Cao lớn giống như cha.”

Tam Vượng cười ha ha: “Em nói cha ăn bùn lớn lên hả”

Lâm Lam là thật muốn nắm thằng nhóc này ra ngoài, nó bị nhiễm Lưu Xuân Tân miệng càng ngày càng gợi đòn, sau này lớn lên sợ rằng còn khó quản hơn cả Đại Vượng.

Chờ bọn nhỏ đều tắm rửa sạch sẻ lên kháng riêng của mình, Tiểu Vượng đã sớm vù vù ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận nhuận, nhìn làm cho lòng người mềm.

Trẻ con chỉ cần ngủ thiếp đi, bất kể thế nào loay hoay thì nhóc cũng sẽ không tỉnh. Lâm Lam xức chút vaseline cho thằng bé, trên miệng bôi chút hương mỡ, tránh cho muỗi đốt

Đợi cô bận việc xong, Hàn Thanh Tùng đã đổ nước một lần nữa, “Còn có nửa nồi, không cần đốt nữa sao.”

Lâm Lam: “Em tắm xong thì anh tắm là được, nấu một nồi nữa làm gì?”

Hàn Thanh Tùng: “Anh ở công xã tắm qua, không bẩn.”

“Vậy cũng phải ngâm, em nói với anh, mùa đông tắm nước nóng rất thoải mái đây.”

Lâm Lam cỡi quần áo sạch vội vàng ngồi vào trong nước, cô dùng cùi chỏ thử nước ấm bên trong, bốn mươi mốt bốn mươi hai độ, đi vào cảm thấy nóng, nhưng rất thoải mái.

“A.... Thật là thoải mái.” Cô than nhẹ một tiếng, sau đó thấy Hàn Thanh Tùng cũng cởi quần áo ra.

“Anh, anh không phải là không tắm sao?”

Hàn Thanh Tùng: “Ngâm nước nóng thoải mái.” Chân dài bước vào thùng gỗ, hai cánh tay vòng một cái đem cô mò vào trong ngực.

Lâm Lam:.. Không trách được thùng này làm lớn.

Nhưng mà dựa vào anh thì càng nóng hơn.

Rốt cục tắm xong, nước cũng muốn nguội!

Lên kháng chui vào chăn thổi đèn, bàn tay to ở ngang hông cô vuốt ve.

Lâm Lam: “... Không có cái kia đâu.” Có thể ngủ.

“Mua mới rồi.”

Lâm Lam: “.... Lúc nào mua?”

“Mua cùng với thuốc.” Anh từ trong tủ kháng lấy ra một hộp sắt cho cô xem, “Có đủ hay không.”

Một cái hộp thật to, cảm giác giống như đại phu để kim tiêm trong cái hộp nhôm.

Cả người Lâm Lam cũng muốn thiêu cháy rồi, “Anh..Người ta không chê cười hả?” Từ xa xôi bắt chiến hữu từ tỉnh thành mua...... khẳng định bị chê cười.

Hàn Thanh Tùng: “Bọn họ không dám.”

Còn bọn họ? Rốt cuộc có bao nhiêu người biết hả? Lâm Lam cảm giác không xong, chỉ mong đời này đừng gặp mặt mới được.
Bình Luận (0)
Comment