Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 56

Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

Hàn Thanh Tùng: “……!!!”

Ông nội cũng có thể nghe ra là Tam Vượng.

Đại Vượng huỵt một tiếng nhảy xuống đất, bất chấp đi giày đi chân trần vọt tới nhà chính, một tay đem bình rượu của Tam Vượng giật xuống, lại đem Tam Vượng trực tiếp xách xuống đất.

Tam Vượng còn đá đạp lung tung, “Điêu nhất đức, ông có cái tâm địa quỷ gì! A Khánh tẩu tôi, lưng dựa vào cây lớn hưởng bóng mát, thấy ông cũng không hoảng loạn ~~~”

Lăn lộn như vậy, mùi rượu kia liền bay ra, cả nhà ở thức dậy.

Lâm Lam nhanh chạy đi mặc quần áo cùng Hàn Thanh Tùng đi nhìn xem gian nhà phía đông.

Đại Vượng đem cả người lạnh lẽo Tam Vượng khóa lại trong ổ chăn, thằng nhóc còn vùng vẫy hát lên, những câu chuyện được nghe trên radio và Lưu Xuân Tân dạy, lời hát có đúng hay không, lúc này hoàn toàn học thuộc, quả thực sư phụ hài kịch bám vào người.

Nhị Vượng nghiên người hỏi Mạch Tuệ chuyện gì vậy.

Mạch Tuệ: “Còn có chuyện gì chứ? Còn tuổi nhỏ, mà mượn rượu tiêu sầu?”

Nhị Vượng: “Phỏng chừng không kiểm tra nên trong lòng uất ức, aizz, không ngờ Tam Vượng lại hiếu thắng như vậy, em hiểu lầm nó rồi.”

Lâm Lam: Bà nó chứ còn mượn rượu tiêu sầu! Ai tin nó hiếu thắng? Mẹ xem chính là thiếu đòn.

Hàn Thanh Tùng sờ sờ trán cùng thân thể Tam Vượng, Lâm Lam khẩn trương nói: “Có phát sốt hay không?”

Hàn Thanh Tùng bình tĩnh nói: “Không có việc gì.”

Nhị Vượng: “Con nấu chén canh gừng cho em ấy uống, đừng để bị cảm thật. Cũng không biết nó xuống giường lúc nào.”

Lâm Lam: “Con đi ngủ đi, mẹ đã dậy rồi để mẹ nấu.”

Hàn Thanh Tùng bảo cô lên giường ngủ, để anh nấu.

Lâm Lam làm sao có thể an tâm a, tất nhiên phải làm cái gì mới được, vốn dĩ trước khi ngủ nhìn Tam Vượng trầm mặc như vậy, cô còn có chút áy náy, lúc này càng áy náy thêm.

Hàn Thanh Tùng liền giúp cô đốt lửa, Lâm Lam thái gừng.

Hơn nửa đêm, trong nhà bắt đầu đốt lửa, người khác thấy còn tưởng rằng nhà Lâm Lam nửa đêm còn làm đồ ăn ngon gì đó.

Cái mũ bà vợ tham ăn này, tuyệt đối làm bằng sắt, cả đời cởi không được.

Lâm Lam bảo Đại Vượng nhìn kỹ, cho thằng bé uống nước ấm, đừng để ói ra.

Tam Vượng uống đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vào ổ chăn trong chốc lát cả người lại nóng hầm hập, khoa tay múa chân mà muốn đá lung tung, bị Đại Vượng đè lại.

Canh gừng nấu xong, Lâm Lam cho một thìa đường đỏ lớn vào bên trong, cho Tam Vượng giải rượu.

Thằng nhóc gấu này, tuổi còn nhỏ mà uống rượu say thành như vậy, cũng không biết có di chứng gì hay không.

Trúng độc cồn, nghiện cồn cái gì đó….. Lâm Lam não bổ một đống lớn.

Vừa ngọt vừa cay, rất đúng khẩu vị Tam Vượng, còn nghĩ rằng đang uống rượu đâu, chép chép miệng, “Rượu ngon, rượu ngon! Tiểu nhị, lại thêm ba chén!”

Lâm Lam: “………” anh Ba nhỏ, con xong đời, xem ngày mai mẹ xử con thế nào.

Tam Vượng không chịu vào ổ chăn, còn ở chỗ đó mượn rượu làm càn, vừa hát vừa nhảy.

Đại Vượng đánh hai bạt tay vô mông nó, lúc này Tam Vượng mới ngoan ngoãn vào ổ chăn.

Miệng lại không ngừng được.

Uống canh gừng xong nó không ói cũng không ngủ không tỉnh, chính là làm ầm ĩ, hát tuồng, hát khó nghe muốn chết!

Đem bài hát nghe được từ radio, thích nghe hay không thích nghe đều hát một lần.

Vui vẻ, chỉ vào Hàn Thanh Tùng kêu đại gian thần, chỉ vào Lâm Lam kêu ái phi, chỉ vào Đại Vượng kêu Võ Tòng, chỉ vào Nhị Vượng kêu gian phi, chỉ vào Mạch Tuệ kêu Võ Đại Lang……

Còn vỗ chính mình bộ ngực một bên duỗi chân: “Hồng hài nhi đâu, bắt tên đó kéo lên cho ta!”

Lộn xộn!

Nửa đêm về sáng lăn lộn hơn nửa ngày, cuối cùng Lâm Lam ngồi ở trong lồng ngực Hàn Thanh Tùng kiệt sức mà ngủ.

Ngày hôm sau cả nhà dậy muộn.

Hàn Thanh Tùng không dậy thổi còi tập thể dục buổi sáng, cả thôn đều tò mò, hôm nay tuyết lại không rơi, tại sao không tập thể dục buổi sáng đâu?

Tam Vượng lại là người thứ nhất tỉnh, trong phòng còn tối như mực, rèm cỏ cũng chưa đẩy ra, anh cả anh hai đều ngủ sai như chết.

Một mình nó lộn mình nhảy dựng lên, ai nha, sao đầu lại đau lại choáng như vậy?

Thằng bé nhìn nhìn anh cả, khẳng định buổi tối ngủ không yên đánh mình đây! Hừ, còn nói mình ngủ không yên.

Thằng bé chép chép miệng, sao lại vừa ngọt vừa cay thế? Chẳng lẽ thịt dê ăn tối ngày hôm qua nhai nhai lại ra vị ngọt?

Hắn lầm bầm một tiếng, mắc tiểu quá, chạy nhanh đi mặc quần áo xuống đất đi tiểu, kết quả phát hiện gian phía tây vẫn treo mành cỏ, cả nhà đều chưa dậy.

Hàn cục trưởng ngủ nướng, mặt trời mọc từ hướng tây sao.

Thật là quái lạ.

Tam Vượng rón ra rón rén mà đi đến cửa gian phòng phía tây, ngó vào kẹt cửa xem xét, phát hiện mẹ nó nằm trong ngực cha nó, đang ngủ ngon lành.

Sau đó lại nhìn Hàn Thanh Tùng, kết quả đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

Bởi vì treo mành cỏ, trong phòng đen tuyền, cặp mắt kia của Hàn Thanh Tùng đặc biệt đen đến đáng sợ, làm nó sợ tới giật mình, bỏ chạy làm bộ như cái gì cũng không phát hiện.

Miệng ngon qua! Thằng bé chạy nhanh đi lấy phích nước nóng đổ nước, nước trong phích đã lạnh, liền ừng ực ừng ực uống hết.

“A, thật ngọt!”

Thằng bé ngồi trước bàn trong chốc lát, cảm thấy không kỳ lạ, nó không phải người thích suy nghĩ, ngồi một ngày một năm, cũng không thể tự hỏi được chút nhân sinh.

Nó đành phải trở về phòng, nhìn chằm chằm anh Cả trong chốc lát, đang suy nghĩ muốn đánh trộm anh cả hai đấm để báo thù.

Nó ở trên đầu Đại Vượng khoa tay múa chân, Đại Vượng trở mình tránh đi, “Mấy giờ?”

Tam Vượng: “Không biết a, em đều dậy, mọi người quá lười đi.”

Nếu nó đã tỉnh ngủ, vậy ít nhất cũng đã sáng.

Nhị Vượng kéo chăn cao che đầu:”Em đừng nói chuyện.”

Tam Vượng mê mang, bị sao vậy?

Thằng bé ôm đầu mình, đau đầu: “Aiz, tối hôm qua các anh chị là ai gào như quỷ khóc sói tru, ồn ào đến em cả đêm không ngủ được, thật đau đầu!”

Mạch Tuệ: “…..Tam Vượng, em câm miệng lại cho chị.”

Tam Vượng: “……Aizz, kiểm tra đếm ngược, chính là không có địa vị.”

Thằng bé một lần nữa trở lại nhà chính, ngồi xuống, tự hỏi nhân sinh.

Đột nhiên nó nhớ tới cái gì.

………

Tối hôm qua lúc nửa đêm, nó tỉnh.

Buổi tối ăn thịt dê đến cả người đều nóng lên, hơn nữa nó và anh cả ngủ cùng một cái ổ chăn, người anh cả nóng hôi hổi, nó càng nóng.

Trước đây lúc nó nóng sẽ trực tiếp đạp chăn, chờ anh cả bị đông lạnh sẽ dậy vớt chăn lên đắp.

Lúc ấy nó không đạp chăn, bởi vì nó thực khát, cho nên quyết định dậy uống nước thấm cổ.

Nó nhẹ nhàng mà chui ra ổ chăn, tuy rằng bên ngoài ổ chăn lạnh lẽo, nhưng trên người nó nóng không sợ lạnh, khoác áo bông để cái mông lộ ra ngoài liền đi xuống đất.

Nó dẫm lên tất bông của mình đến gian chính uống nước, phích nước nóng và lu trà đều đặt ở trên bàn cơm ai uống nước có thể rót.

Trong phòng đen kịch, nó không thấy rõ, chỉ có thể sờ soạn.

Ngày thường động tay động chân, hôm nay bởi vì kiểm tra đếm ngược không tốt nên nó chú ý một chút, thử thử lu trà không có nước cũng không muốn đổ nước ấm.

Phích nước nóng quá nặng, không thể uống, nó tình nguyện uống ít nước lạnh.

Nó liền đi sờ gáo múc nước ở trên lu nước muốn lấy ít nước lạnh uống, kết quả trước sờ được một cái chai, lập tức liền biết đó là bình rượu trong nhà.

Nó nhất thời tò mò, vặn ra uống một ngụm.

Oa~~ Thật cay!!! Đầu đều bốc khí nóng!

Nuốt xuống sau, dạ dày bốc lên một luồng khí nóng, tức khắc khiến cả người đều nóng hầm hập.

Nó cảm thấy thật vui vẻ!

Vì thế, nó lại uống một hớp lớn!

A —— thật cay thật cay!!! Thật sảng!!!

Trách không được ông bí thư chi bộ thích uống rượu như vậy, còn uống ngon……

Đến chỗ này, uống tiếp sẽ thế nào? Nó không có chút ấn tượng nào.

“Mẹ ơi!”

Nghĩ đến đây Tam Vượng giật mình nhảy xuống đứng thẳng, quay đầu nhìn bình rượu, bình thường Lâm lam đều đặt ở trên mặt đất trước tủ cơm.

Lúc này bình rượu đã hết

Tam Vượng tức khắc sợ tới múc hồn phi phách tán, xong rồi xong rồi, chính mình muốn biến thành siêu cấp ngu ngốc.

Thằng bé chụp đầu mình, đau đầu, xoay quanh trên mặt đất, nỗ lực mà nhớ lại bài học, thơ từ mà thầy giáo giảng, kết quả trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra.

“A ——” nó kêu lên.

Cả nhà lại bị nó doạ tỉnh, “Làm gì vậy? Tam Vượng!”

Tam Vượng nắm lỗ tai chính mình, cực kỳ bi thương, “Xong đời, xong đời, con thật sự biến thành ngu ngốc rồi, thật sự biến thành ngu rồi!”

Cả nhà lần lượt đứng dậy, Hàn Thanh Tùng xuống đất sờ sờ đầu của nó, nóng hầm hập, nhưng mà không sốt, liền không thèm nhìn.

Lâm Lam nhìn thằng bé không sinh bệnh, nhẹ nhàng thở ra, nhưng không muốn phản ứng nó, miễn cho nó được một tấc lại muốn tiến một thước.

Lúc Đại Vượng nhìn nó ánh mắt lạnh buốt, Nhị Vượng Mạch Tuệ hai mắt quầng thâm, hận không thể hành hung nó một trận.

Chỉ có Tiểu Vượng vẻ mặt khó hiểu: “Anh Ba nhỏ, sao anh lại bị ngu? Em đem thuốc của em cho anh uống sẽ khỏe liền.”

Lâm Lam: “Con trai nhỏ, đừng đụng anh con, đôi mắt con không tốt, không phải đầu không tốt. Anh Ba nhỏ của con là não mắc lao.”

Cô một kích động liền nói phương ngôn nơi khác.

Tiểu Vượng: “Não mắc lao là cái gì?”

Lâm Lam vội cười nói: “Nghe được trên radio, nói đầu óc hồ đồ, muốn ăn đòn đó.”

Tiểu Vượng đồng tình mà nhìn Tam Vượng liếc mắt một cái, “Mẹ, đầu Anh Ba nhỏ đều hồ đồ, mẹ đừng đánh anh, thật đáng thương.”

Lâm Lam gật đầu, “Tốt.”

Tiểu Vượng lập tức vui vẻ mà kéo tay Tam Vượng, giọng điệu như dụ dỗ trẻ con, “Anh Ba nhỏ đi, em đưa anh đi chơi, anh chậm một chút, đừng vấp ngạch cửa té ngã.”

Tam Vượng: “……..”

Thằng bé hít hít mũi, “Anh muốn đi đọc sách.” Nó phải nhìn xem có phải chính mình có thật sự quên hết hay không, có phải thật sự uống rượu liền bị ngu ngốc hay không.

Vì thế cả nhà nhìn Tam Vượng cuối năm bắt đầu dụng công học tập.

Lâm Lam cố ý kiểm tra thằng bé, nhìn bộ dáng nó thấp thỏm bất an cũng không nói rõ, chịu khó học bài như vậy cũng không tệ.

Mà Tam Vượng thì sao, nó càng lo lắng chính mình biến ngu khờ, càng xem kỹ bài học, nó phát hiện ánh mắt người nhà nhìn nó càng thương hại ôn nhu!

Đến nỗi mượn rượu tiêu sầu cái gì, gặp quỷ đi thôi, nó cũng không có chuyện sầu gì.

Thằng bé là sợ bị đánh!

Cho nên diễn kịch nó phải diễn nguyên bộ a.

Thật ra Hàn Thanh Tùng không đánh thằng bé, nhưng lại ghi nhớ 3 roi cho nó, tăng thêm lúc trước dậy trễ tập thể dục tổng cộng 5 roi.

Trong lòng Tam Vượng liền cân nhắc, hẳn là cha mẹ thấy mình còn nhỏ sẽ không đánh mình, chỉ hù dọa nó nên nhớ kỹ thôi.

Đương nhiên, thời điểm sau này bị đánh, nó rốt cuộc biết, cha nó ra tay đủ ác. Anh cả đau thật a!!

Nhưng mà chuyện Tam Vượng hơn phân nửa đêm hát tuồng, trong thôn có không ít người biết, quỷ khóc sói gào kia thật khó nghe a.

…..

Mấy ngày 26, 27, 28 này, đại đội xay đậu hủ, miến, tiếp tục giết heo chia thịt, trong thôn vô cùng náo nhiệt.

Lâm Lam mang theo Nhị Vượng ở nhà lên men hấp màn thầu ăn Tết, đồ ăn được chia đều là Đại Vượng, Mạch Tuệ và Tam Vượng đi nhận. Tính sổ có Mạch Tuệ, khiêng đồ vật có Đại Vượng, chẹn họng người ta có Tam Vượng, thiếu một đứa cũng không được.

Đám người Hàn Thanh Tùng cũng được nghỉ ở trong cục, có tổ chức đại hội khen thưởng ở trong huyện nên đi trước, đương nhiên Hàn Thanh Tùng là hướng về phía khen thưởng của anh mà đi.

Mở đầu là Tôn Trác Văn và Hoàng Vĩ Trung ra mặt, anh dẫn người đi kiểm kê khen thưởng của Cục mình, tổng cộng bao nhiêu bình thường là không thể thiếu, sau đó về trong Cục bọn còn phải chia đều.

Khen thưởng bình thường đều là ăn, mặc, dùng, tem phiếu, cũng có tiền mặt.

Lấy được khen thưởng về luận công chia thưởng xuống, Hàn Thanh Tùng tất nhiên nhiều nhất: 100 cân bột, 20 cân dầu phộng, 5 cân dầu mè, 20 cân than đá, 10 cân hạt dưa,1 cái chân sau của heo, một ít bát cá đông lạnh, 5 cân đường trắng, hai cái phích nước nóng, hai cái bồn tráng men, hai cái ca tráng men, mặt khác còn có táo đỏ, quả táo, lê, điểm tâm, quả khô tự làm. Phiếu vải năm trượng, phiếu bông năm cân, còn có 100 đồng tiền.

Nghe nói đây là phần Cách ủy hội huyện được Cục công an xã Sơn Thủy khen thưởng, không chỉ bao năm qua không có tiền lệ, không nói đến cán bộ Cách ủy hội hiện tại, còn không có đồ thưởng phong phú như vậy.

Hàn Thanh Tùng đúng là đứng đầu!

Bọn họ yên tâm thoải mái, cũng không cảm thấy như thế nào.

Hơn nữa tính của Hàn Thanh Tùng, đồ không nên lấy một chút cũng không clấy, đồ là của anh thì tuyệt đối không hàm hồ, một phần cũng không bỏ sót.

Dù sao một xe này có thể khiến vợ anh vui một năm!

Công xã cũng có phúc lợi cuối năm, bột, dầu, trứng, đường các loại, mặc dù không thể so với huyện, nhưng cũng không tệ.

Phúc lợi đáng chú ý nhất là phiếu mua đồ giá trị cao, một năm có một tờ thôi, năm nay thay phiên đến cán bộ công xã, năm sau sẽ tưởng thưởng nhân viên tiên tiến, năm trước là phiếu xe đạp, năm nay là phiếu máy may.

Loại khen thưởng này có thể trực tiếp đi xã mua bán huyện trả phiếu nhận hàng, không giống như nhóm công nhân viên chức, một tháng được phát hai ba tờ, mua cái đồng hồ cần một tờ, muốn kết hôn tích góp phiếu công nghiệp tích góp đến muốn chết.

Cho nên tất cả mọi người đều muốn.

Năm nay cán bộ thay phiên đưa tờ phiếu kia cho Hàn Thanh Tùng.

Hàn cục trưởng tỏ vẻ muốn!

Vợ anh mỗi ngày sầu lo việc thêu thùa may vá, có máy may, tất cả đều không phải vấn đề, rốt cuộc không ai dám chê cười tay nghề vợ anh không được.

Bởi vì phong tục ăn Tết là không động kim chỉ, miễn cho đâm long nhãn ảnh hưởng nước mưa năm sau, Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam thương lượng, chờ qua mùng hai tháng hai năm sau rồng ngẩng đầu lại đi mua là được rồi.

Dù sao trong khoảng thời gian này trong nhà cũng không có làm quần áo.

Lâm Lam tất nhiên đồng ý, bảo đi đại đội giúp chia đồ, còn phải cùng đàn ông trong nhà đi tế tổ, đều rất bận.

Ngày 29 là họp chợ, thời gian đặt mua hàng Tết cuối cùng. Bận việc một năm cũng chỉ vì mấy ngày ăn Tết thể diện, tế tổ, thăm người thân đều có mặt mũi, nghèo giàu đều phải chuẩn bị một phen.

Kẹo phải mua một chút, đi thăm người thân để dùng dỗ trẻ con. Còn có pháo không mua được nhiều, mua mười mấy cái để nghe tiếng vang, cho có mùi tết.

Các loại phiếu tích góp, có thể mua đều mua hết, miễn cho quá thời hạn.

Trẻ con đều thích đi họp chợ hôm nay, bởi vì có thể được một hai đồng mua chút đồ ăn vặt đã ghiền.

Lâm Lam cũng cho trẻ con trong nhà đi, kết quả trừ Tam Vượng ra mấy đứa khác đều không hiếu kỳ.

Dù sao cũng đã đi chợ huyện rồi, đồ ăn vặt trên chợ này còn không ngon bằng nhà mình làm, có gì hay mà xem?

Ngày rất lạnh, còn không bằng ở nhà giúp mẹ quét dọn cuối năm đâu.

Lúc Lâm Lam mang theo Nhị Vượng ở nhà chưng bánh trái, Hàn Thanh Bình tự mình tới đưa câu đối cho cô. Trừ khi nhà có tang sự, mỗi nhà đều phải dán câu đối, dán cửa sổ, còn có cửa lớn dán giấy màu sắc rực rỡ, đặc biệt vui mừng.

Đây đều là nghi thức chuẩn bị ăn Tết, thiếu liền không gọi ăn Tết sẽ bị người chê cười. Ở nông thôn tụ thôn mà cư, người bình thường chịu không nổi người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, tất nhiên không thể qua loa đại khái.

Thanh niên tri thức trong thôn điều kiện tốt đều xin nghỉ về thành phố ăn Tết, điều kiện không cho phép liền ở lại nơi này.

Hàn Thanh Bình mang theo một câu đối thanh niên tri thức tự dùng bút lông viết, nhóm xã viên chỉ cần trả tiền vốn bút mực giấy hồng là được.

Lâm Lam lau khô tay tiếp nhận câu đối, nhìn nhìn, vui mừng nói: “Cảm ơn thầy giáo, chúng tôi đang muốn đi xin đây.” Cô cầm tiền đưa cho Hàn Thanh Bình, lại đem cái khay đan bằng tre đựng một ít đậu phộng và trứng gà cho anh ta.

Hàn Thanh Bình vội chối từ, “Đại đội có cho bột và trứng gà.”

“Đây là chúng tôi cho, thầy giáo dạy dỗ bọn trẻ, cái này là lời cám ơn.” Đặc biệt Tam Vượng và Đại Vượng, không thiếu làm Hàn Thanh Bình nhọc lòng.

Hàn Thanh Bình hỏi một chút chuyện Tam Vượng uống say hát tuồng, thật đúng là nổi danh toàn thôn, rốt cuộc hơn nửa đêm quỷ khóc sói gào, khó nghe như vậy, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy.

Thật là…………

Lâm Lam ngượng ngùng nói: “Làm thầy giáo phải nhọc lòng. Mấy ngày nay thằng bé sợ cha đánh, mỗi ngày đều tập viết chữ.”

Cô đem vở Tam Vượng viết chữ tới cho Hàn Thanh Bình xem, tuy rằng không đạt yêu cầu, nhưng từng trang thoạt nhìn có tiến bộ.

Đây làdo Mạch Tuệ và Nhị Vượng nghĩ cách cho nó, bắt nó lúc viết chữ dùng một tờ giấy lót dưới vở, miễn cho đều bị cọ đen.

Hàn Thanh Bình xem thấy có vài phần vui mừng, hơi hơi gật đầu, “Trẻ nhỏ dễ dạy, biết thẹn rồi dũng cảm, không tệ!”

Anh ta nghe Lâm Lam một mực nói Tam Vượng đứa bé này phá phách thế nào thế nào, trong lòng còn cười, không nói cái khác, những đứa trẻ này nghịch ngợm là do mẹ. Cũng may mẹ sửa tốt, con cũng cải tà quy chính theo mẹ, chuyện tốt.

Lâm Lam tất nhiên không biết tâm tư của anh ta, chờ Hàn Thanh Bình đi rồi, cô còn phải tống cổ Đại Vượng đạp xe đi đưa đồ cuối năm cho thân thích.

Cho mẹ cô một cái phích nước nóng và một tách trà, ông bà cụ còn không có phích nước nóng, uống miếng nước ấm đều không tiện, mặt khác cũng đưa ít đồ ăn. Lúc đưa cho bà cũng thuận tiện đưa tặng một phần cho Dương Hàm, cảm ơn anh ta giúp mình cũng nhiều.

Trong nhà bà Lâm có làm bánh mật, bánh bao nhân đậu, bảo Đại Vượng lấy về một ít, mặt khác còn có dây cá mè lớn.

Dương gia cũng trả lễ, đưa đồ ngang nhà Lâm Lam, cũng không chiếm lợi.

Lâm Lam cho chị ba một cái ca tráng men một cái hộp cơm cùng ít thức ăn, để lúc cô đi ra ngoài “làm việc” có thể mang cơm ăn.

Thôn Lâm Mai có rừng sơn tra, cũng trồng nhiều hoa, được cho lại một sọt sơn tra và đậu phộng nhỏ. Cô còn cho Lâm Lam một cái khăn quàng cổ lông cừu, lông cừu là lúc cô đi một chuyến trong thành phố đổi với một bà lão, chính mình dệt lên, mầu mận chín, thực hợp với làn da của Lâm Lam.

Nguyên bản Lâm Lam suy nghĩ sẽ nói với Hàn Thanh Tùng đưa lễ vật cho nhà cũ, nhưng anh không mở miệng, cô coi như không biết. Nếu như thân thích quan hệ không tệ, từ lễ tiết cô sẽ đưa một phần, loại này ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, ngày ngày ở nhà mắng cô, cô mới không đến đâu!

Mà từ lúc Hàn Thanh Tùng ở riêng về sau, việc trong nhà đều giao cho cô, trong nhà có tiền, đồ đều là cô phân phối, chưa bao giờ nhúng tay. Cô đưa ai không cho ai, anh cũng không hỏi, nếu cô không nói, anh căn bản không biết.

Cho nên nhiều thứ tốt như vậy, vận chưa đưa cho bà Hàn.

Bên kia Hàn Kim Ngọc mỗi ngày để ở giao lộ ngóng đầu ngóng cổ mà nhìn a, đang nghĩ anh ba dù sao cũng đem một nửa thịt cá bột dầu cho nhà cũ.

Nào biết đâu rằng, cô ta mong sao mong trăng, người ta căn bản không đưa!

Cái này giận a!

Cô ta ở nhà mắng, lúc này Chị dâu cả không biết vì cái gì, không cố nén giận như trước kia, cô ta mắng Lâm Lam Chị dâu cả liền châm chọc cô ta, “Đều là bởi vì cô người ta mới không đến đưa đồ, nếu không đã sớm đưa tới.”

Không thiếu một trận đánh nhau vì Lâm Lam, hai bên: Chị dâu cả, Hàn Kim Ngọc.

Đánh nhau ăn Tết khó coi, không chỉ mất mặt vì chuyện xấu trong nhà, còn va chạm tổ tông, rốt cuộc ăn Tết phải cúng gia đường.

Đây là chuyện quan trọng nhất trong ngày Tết!

Trẻ con đều phải ăn kiêng, huống chi là người lớn? Ông Hàn nổi giận, Hàn Kim Ngọc mới ngừng nghỉ.

Lâm Lam không biết bởi vì cô mà nhà cũ đánh nhau cãi nhau, cô đang chỉ huy bọn nhỏ giúp đỡ, Mạch Tuệ nhóm lửa hầm thịt, Nhị Vượng băm nhân bánh, cô làm bột.

Trước hết cô hầm thịt xong, buổi chiều chủ yếu là làm vằn thắn, chờ buổi tối lại làm mấy món xào nhỏ, 7 giờ đúng liền có thể ăn cơm tất niên.

Phong tục địa phương, bữa cơm sáu bảy giờ này là phong phú nhất năm, người một nhà ngồi cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, thời gian ăn tương đối dài.

Lúc sau lại đi nhà cũ chúc Tết, trẻ con chịu không nổi liền đi ngủ, người lớn đón giao thừa.

Đón giao thừa chủ yếu là thêm hương tiền cúng gia phả, đêm dài, cho nên phải đợi.

Tuy rằng nhà cũ cái này không được cái kia không được, nhưng ở nông thôn là nơi tụ tộc mà cư, tộc pháp thường xuyên lớn hơn chính pháp, chỉ cần không ai cố ý làm chuyện sai trái, cơ bản cũng không ai quản. Hàn Vĩnh Phương làm cán bộ bá đạo, lại duy trì phong tục này, rốt cuộc chính ông cũng phải tế tổ cúng từ đường, cũng sẽ không giống chút cán bộ vì đưa ra công trạng phá mê tín phong kiến, buộc cả thôn sớm xin chỉ thị làm hội báo muộn, ăn Tết cũng muốn cung M chủ tịch, không được cung gia đường.

Chờ lúc nửa đêm còn muốn đón năm mới, đốt pháo, nấu sủi cảo. Sủi cảo đều phải chuẩn bị từ chiều, lúc nửa đêm trực tiếp cho vào nồi.

Nhìn Lâm Lam đem cục bột đặt trên thớt, Tam Vượng thực kích động, đứa thứ nhất nhảy ra muốn hỗ trợ.

Lâm Lam tàn nhẫn mà cự tuyệt, “Con đừng động.”

Thằng bé chỉ đến chơi bột, còn không có ích bằng Tiểu Vượng đâu.

Đại Vượng cũng không thích là việc nhà, đặc biệt là việc nặn bột này, nó có một loại kháng cự vô hình, là không nghĩ làm.

Thằng bé tình nguyện làm việc cũng không muốn làm việc nhà.

Nếu một người cần nấu cơm? Tùy tiện làm ít đồ ăn, nấu cơm là không có khả năng nấu cơm, cùng lắm thì bị đói.

Lâm Lam cũng không ép nó, dù sao việc nấu cơm này, thích làm thì nấu ăn ngon, không thích nấu ra sẽ có dộc.

Có Nhị Vượng và Mạch Tuệ hỗ trợ, cũng đủ.

Cô là Đại Vượng dẫn Tam Vượng đi dán câu đối, hồ nhão đã được cô quét tốt lên cửa ra vào, song cửa sổ, bọn họ chỉ cần dán là được.

Song cửa sổ là mấy bà lão trong thôn cắt đưa cô, Lâm Lam từ chối không được liền lấy về, cửa sổ mang cánh cửa đều dán, thoạt nhìn đặc biệt vui mừng.

Lúc sau con trai theo đám đàn ông đi viếng mồ mả tế tổ, thêm đất mới, chờ trở về Lâm Lam đã bọc sủi cảo sắp xong.

Sủi cảo đậu hủ có trẻ con không thích ăn, ngại đậu hủ tanh, đặc biệt là Đại Vượng và Tam Vượng, vừa nghe nói ăn đậu hủ liền đầy mặt ghét bỏ.

Nhưng làm phong tục, đây là sủi cảo phúc khí cần bọc.

Vì là trẻ con cũng thích ăn, Lâm Lam cố ý ngâm trước đậu hủ trong nước sôi, sau đó cắt nhỏ, lại băm lẫn rau chân vịt, miến, còn đem thịt vụn ba rọi rán ra mỡ, lại bỏ nhân vào xào, xào như vậy xong nhân sẽ thơm lại không có mùi tanh của đậu.

Tiểu Vượng và Mạch Tuệ mỗi đứa ăn một bát nhân nhỏ, thơm không dừng được.

Lúc Lâm Lam bọc xong sủi cảo, Hàn Thanh Tùng dẫn mấy đứa Đại Vượng trở về.

Lâm Lam thừa dịp anh rửa mặt đi qua hỏi thử một chút, “Ăn Tết, phải về nhà cũ ăn cơm tất niên hả?”

Hàn Thanh Tùng không chút do dự nói: “Em không phải đã nói sao, nếu cha mẹ cho người gọi, liền trở về, không có người gọi, liền không quay về.”

Lần trước lão thái thái đi nông trường nhìn Hàn Thanh Hoa, muốn Hàn Thanh Tùng giúp cậu ta về ăn Tết. Hàn Thanh Tùng nói nông trường có quy định, năm thứ nhất không thể về nhà, về nhà cũng là bắt đầu từ năm thứ hai

Bà Hàn thực không vui, nếu còn giận, phỏng chừng sẽ không gọi bọn họ đi ăn cơm tất niên.

Hàn Thanh Tùng cảm thấy chính mình không ở nhà nhiều năm như vậy, trong nhà vẫn có thể ăn Tết, không phải không có anh không được, có đi hay không không sao cả. Đặc biệt bà cụ nhìn thấy bọn họ liền giận, suy nghĩ vì sức khỏe các cụ, anh sẽ không chủ động đi làm người ta ngột ngạt.

Ai lo phận nấy cũng tốt.

Nghe anh nói như vậy, Lâm Lam liền an tâm rồi.

Dù sao anh là con trai, cô cũng sợ anh ngoài miệng không nói trong lòng còn nhớ thương bên kia, nếu cô làm không đúng, anh sẽ có khúc mắc.

Hiện tại xem ra là hắn thật sự không sao cả, trong lòng cô rất vui mừng, thừa dịp anh khom lưng vớt nước hôn trộm tai hắn một cái.

Hàn Thanh Tùng duỗi tay bắt cô, cô lại cười né tránh.

Một lát sau, Anh cả Hàn tiến vào từ bên ngoài, dáng vẻ vui mừng, “Ba, em dâu, đi, mang theo con, cha mẹ gọi nhà em đi ăn cơm tất niên.” Anh ta thật sự thực vui vẻ, “Chị dâu cả làm một bàn đồ ăn ngon, cũng bọc sủi cảo. Cả nhà chúng ta thật vất vả ở cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng đi a, cha mẹ gọi đó.”

Lâm Lam có chút buồn bực, để cho anh cả Hàn đến gọi, chính thức như vậy? Chẳng lẽ là thật?

Cô cười nói: “Anh cả, anh xem chúng em đông con như vậy…” Cùng đi ăn, bà Hàn không đau lòng a.

Anh cả Hàn nói: “Đông con như vậy còn không phải là người nhà họ Hàn chúng ta sao, còn không phải là một bữa cơm à? Năm mới nhiều người náo nhiệt, nhân số hưng vượng, bà cụ vui mừng thêm thôi.”

Lâm Lam lại không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng mà nếu nói trước với Hàn Thanh Tùng, nhà cũ tới gọi đi ngay, cô cũng sẽ không mất hứng.

“Chúng em bọc ít sủi cảo, mang sang một ít đi. Còn có mấy món thịt xào cũng bưng qua ăn cùng nhau.”

Nếu bà cụ gọi bọn họ đi qua ăn tất niên, xem như là lễ tiết đúng, lễ tiết của cô tự nhiên sẽ không thua kém.

Buổi sáng cô đã đem mấy món ăn cùng nấu, nghĩ buổi chiều có nồi sủi cảo, gần buổi tối thì xào vài món cũng được.

Vào lúc này đi qua ăn tất niên, vậy thì mang mấy món ăn theo.

Dĩ nhiên không cần mang hết, cô cũng không định đi ăn no, chẳng qua là đi cho có, về nhà đoán chừng phải ăn bữa nữa.

Một bát khoai tây nướng thịt, ba dây cá hầm, một bát gà đống, một bát thịt lợn đông nhỏ, cô nghĩ chị dâu cả khẳng định làm món miến cải trắng, liền không mang của nhà mình, lại lấy một bát canh rong biển.

Gà đống là một loại thức ăn địa phương nấu vào năm mới, đem gà trống lớn nấu canh, sau đó xé thịt gà thành miếng nhỏ đặt ở trong bát canh, cộng thêm muối, rau thơm vào đồ ăn, chờ lạnh sau ngưng kết lại như keo, lành lạnh lại tươi ngon, người lớn trẻ con đều thích ăn.

Còn có da heo đông lạnh, móng heo đông lạnh không ít, nấu một bát, cũng có thể làm món ăn ăn.

Anh cả Hàn nhìn cô hào phóng lấy ra nhiều món ăn mặn như vậy, có chút ngượng ngùng, dù sao bà cụ ở nhà nói ba nói bốn, oán trách Lâm Lam nắm giữ đồ nhà chú ba không muốn đem đồ cho bà ăn, bây giờ nhìn Lâm Lam người ta hào phóng nè.

Ngược lại nhà mình chuẩn bị quá khó coi.

Hàn Thanh Tùng vững vàng mà bưng một cái bát sủi cảo dẫn bọn nhỏ đuổi kịp, Mạch Tuệ ở phía trước soi đường, Đại Vượng giúp người lớn bưng thức ăn.

Vừa vào cửa anh cả Hàn liền vui vẻ mà kêu: “Cha mẹ, cả nhà chú Ba lại đây, còn chuẩn bị ít đồ ăn nè.”

Bà Hàn và con gái chuẩn bị muốn Hàn Thanh Tùng hỗ trợ giới thiệu đối tượng, cho nên mới nhả ra là cả nhà thằng Ba qua đây ăn Tết.

Nếu không nói, dựa theo tính tình keo kiệt kia của bà, ước gì thằng ba không được đi theo tế tổ!

Dĩ nhiên cũng chính là suy nghĩ một chút thôi, tế tổ là chuyện của đàn ông, bà không xen vào được.

Hàn Thanh Tùng hỏi thăm cha mẹ trước, Lâm Lam đi theo hỏi, bọn nhỏ lập tức lớn tiếng hỏi ông bà ăn Tết tốt, sau đó đem đồ ăn đặt ở bên trên giao chị dâu cả.

Đồ ăn trong nhà vẫn luôn là cô chuẩn bị.

Ông Hàn rất vui vẻ, nhìn từng đứa hỏi một chút, nói các cháu đều cao hơn, lớn lên tốt, học tập cũng tốt.

Đặc biệt là Tiểu Vượng, trong lòng ông nói thầm đứa bé xinh đẹp này là con nhà ai, nhìn một hồi lâu mới nhận ra.

Ông Hàn đầu tiên rất là cảm khái, lúc không ở riêng, Tiểu Vượng vừa bẩn vừa gầy như một con khỉ nhỏ, còn ngây ngốc, cả ngày trốn ở trong góc phòng không khóc chính là run run.

Trong nhà căn bản không có ai quản nó.

Tuy rằng là cháu mình, nhưng cháu mình có vài đứa, ông Hàn cũng không lưu ý quá.

Khi đó trong nhà có rất ít người đi quan tâm Tiểu Vượng, rốt cuộc mẹ ruột bé đều ghét bỏ bé, cả ngày nhốt bé trong phòng, làm bé đi tiểu ở trong phòng, thối hoắc, người khác đều trốn đều không kịp, ai còn thương nó?

Lúc này nhìn xem, cao lớn một đoạn, trắng nõn sạch sẽ, mang kính mắt lịch sự văn nhã giống như trẻ con trong thành phố.

Thật tuấn tú!

Nếu như gặp ở bên ngoài, ông Hàn cũng không dám nhận.

Ông càng thêm cảm khái, xem ra ở riêng cũng không phải chuyện xấu, ít nhất vợ thằng ba sửa lại tật xấu sinh hoạt tốt hơn.

Ông không khỏi lại nghĩ đến con dâu cả, gần nhất vợ thằng cả cũng làm ầm ĩ. Ông đương nhiên biết có ý tứ gì, đơn giản là thấy nhà thằng ba ở riêng sống thoải mái, cũng muốn ở riêng.

Nhưng bà vợ nắm lấy không đồng ý, nói ở riêng rồi không ai lo cho hai ông bà già.

Lâm Lam thấy ánh mắt ông Hàn nhìn kỹ, trong chốc lát nhìn nhìn mình, trong chốc lát nhìn Tiểu Vượng, không khỏi có chút lẩm bẩm.

Đây là muốn làm gì hả?

Ông Hàn lại không nói cái gì, ngồi chỗ đó nói chuyện với Hàn Thanh Tùng và mấy đứa con trai.

Đơn giản chính là tế tổ, việc làm ruộng năm trước, công điểm, chia lương  thực vân vân, cùng với phân chia công điểm năm sau, an bài việc nông như thế nào, làm anh em đồng lòng, giúp đỡ lẫn nhau.

Đây cũng là hy vọng của người làm cha đối với mấy đứa con.

Bà Hàn nhìn thức ăn bọn họ bưng tới, trong lòng thoải mái một chút, lại vẫn liếc Lâm Lam một cái, âm dương quái khí: “Vợ thằng ba, về sau thường xuyên về nhà đi lại, đừng làm cho người ta nói mẹ chồng này không cho cô vào cửa. Cả ngày cùng người ngoài mắt đi mày lại, để cho người ta được lợi.”

Bà muốn cho con trai biết là không phải bà không cho vào cửa, là Lâm Lam chính mình cùng người ngoài thân cận bất hòa với mẹ chồng.

Hàn Kim Ngọc cũng thò qua tới, “Đúng vậy, chính mình và người nhà không thân cận, sao lại thận cận với Tú Vân và những người đó? Bọn họ mới không phải thật lòng tốt với chị, là nhìn anh ba của tôi mang đồ trở về, ham đồ vật của chị thôi.”

Hàn Thanh Tùng quay đầu lại đây, muốn nói cái gì, Lâm Lam cho anh một ánh mắt, bảo anh không cần lo lắng, anh liền không nói.

Mấy đứa nhỏ nghe bà nói mẹ mình như vậy, vốn đang nói chuyện phiếm cũng không nói, sôi nổi dựa gần vào bên người Lâm Lam đứng.

Tam Vượng cúi đầu nhìn nhìn, lập tức nâng chân mình, khoa trương nói: “Mọi người nhìn xem, chị Tú Vân làm giày cho con đẹp không? Giày cả nhà bọn con đều là mẹ chị ấy và chị ấy làm đó, vừa đẹp vừa ám áp! Ha ha.”

Thằng bé vừa nói như vậy, mấy đứa bé lập tức lấy Đại Vượng làm người đứng đầu, Mạch Tuệ Nhị Vượng Tam Vượng và Tiểu Vượng đều giơ chân phải lên, lộ ra giày bông ngay ngắn của bọn họ cho cả nhà nhìn.

Con trai là vải nhung màu đen, Mạch Tuệ là màu xanh lục, đứa nhỏ lớn thì mỏng chút, Mạch Tuệ và Tiểu Vượng rắn chắc giữ ấm một chút.

“Anh cả, anh giơ chân lên a, nếu không mắt bà nội không tốt, nhìn không thấy. Ánh đèn nhà bọn họ lại không sáng sủa như nhà ta.” Tam Vượng gọi anh cả, còn bê bắp chân của Đại Vượng lên, “Mọi người nhìn xem.”

Đại Vượng: “…..”

Cái mũi bà Hàn đều phải bị giận lệch, đây là khoe với mình hay thị uy đây, oán trách chính mình không làm giày cho bọn chúng hả?

Hàn Kim Ngọc cũng nhìn giày trên chân Lâm Lam rất là ghen ghét, chính mình hiện tại còn chưa có giày bông mới để đi.

Mấy đứa bé Cao Lương Cốc Mễ đều thò đầu qua nhìn, sôi nổi tỏ vẻ hâm mộ, thật sự rất đẹp a.

Đặc biệt là Tiểu Phú, cùng chị dâu thứ ồn ào mình không có giày bông, không muốn đi giày vải.

Chị dâu thứ cảm thấy không mặt mũi, cho rằng Lâm Lam rõ ràng mang con về thị uy, cô ta không nỡ đánh con mình, liền mắng mấy đứa con gái Cốc Mễ, “Con gái phải ổn trọng chút, xấu đẹp cho ai xem? Tuổi còn nhỏ thì đừng học đám phụ nữ không đứng đắn.”

Cô ta không dám trực diện mắng Tú Vân là giày rách.

Chị dâu cả nhìn cô ta một cái, cười như không cười, “Thím hai bọn nhỏ quá đa tâm, trẻ con mặc quần áo mới, vốn dĩ đã rất vui. Chị lớn tuổi như vậy, nếu là mặc được bộ quần áo mới đều muốn khoe khoang đó, đáng tiếc ngần ấy năm cũng không vớt được cái nào.”

Cô lại hỏi khăn quàng cổ trên vai Lâm Lam, “Thật là đẹp.”

Lâm Lam sờ sờ, cũng không nhiều lời.

Tròng mắt Hàn Kim Ngọc đều phải trừng ra, vừa nhìn đã biết là lông cừu, bẹp miệng nói: “Anh ba thật bất công, mua khăn quàng cổ lông cừu cũng không mua cho mẹ và em một cái.”

Mạch Tuệ lập tức cãi lại, “Đây là dì ba con dệt!”

Hàn Kim Ngọc tức giận đến sắc mặt đều thay đổi.

Con trai anh cả Hàn Hảo Điền đi vào từ bên ngoài, nhìn không khí trong phòng không đúng, liền cười nói: “Sao lại đứng ở ngoài không vào nhà a? Quá lạnh.”

Cậu lại kêu một tiếng thím ba, mời Lâm Lam đi vào nhà, lại đón Đại Vượng qua một bên nói chuyện, Đại Phú nhà anh hai Hàn cũng thò qua.

Tuy rằng Đại Vượng nhỏ hơn bọn họ, nhưng bởi vì ổn trọng nói ít, cũng không nói xấu ai, hơn nữa ra tay tàn nhẫn nói chuyện giữ lời, trẻ con trong thôn đều sợ thằng bé, ngược lại càng giống người lớn hôn Đại Phú.

Cho nên Hảo Điền và Đại Phú cùng ở dưới một mái nhà, lại không có chuyện để nói bằng Đại Vượng.

Hảo Điền là trưởng tôn nhà cả, cũng đi theo xuống ruộng, ở nhà có địa vị như đàn ông.

Người già thường tương đối coi trọng cháu trai cả, ông Hàn cũng vậy, tự mình mang theo Hảo Điền xuống ruộng làm việc, cầm tay mà dạy, rốt cuộc tế tổ gì đó đều phải dựa trưởng tử trưởng tôn, ông chết cũng trông cậy vào Hảo Điền đó.

Bà hàn chung quy còn nhớ thương chính sự, lôi kéo Hàn Thanh Tùng vào nhà, “Ba à, mấy hôm nay hai mẹ con mình còn không nói chuyện với nhau, mau lên kháng.”

Bà đẩy mạnh Hàn Thanh Tùng vào đông gian. Làm ông Hàn và mấy đứa bé cũng chạy nhanh qua kháng phía nam.

Hàn Kim Ngọc không đợi người khác lên kháng, chính mình bò lên trước đi chiếm một chỗ tốt.

Hàn Thanh Tùng để hai anh lên ngồi, còn anh đứng trước kháng.

Bà Hàn nhìn thấy đám đàn ông đều vào phòng, bà liền đi đến bệ bếp nhìn đồ ăn.

Bà thấy chị dâu cả đem thịt hầm cải trắng, tức khắc không vui, thấp giọng trách mắng: “Vợ thằng cả, cô làm cơm nhiều năm như vậy, sao còn không hiểu chuyện thế? Chỉ có ít thịt xào với một bát rau là được, hầm thịt thì có thể thấy gì?”

Chị dâu cả nói: “Nhiều người ăn cơm như vậy, thịt kia cũng không đủ, không bằng hầm cùng nhau, người lớn trẻ con đều ăn, dù chỉ uống miếng canh cũng được.”

“Sao cô lại nói nhiều như vậy? Liền khoe khang cô có miệng biết tranh luận phải không?” Bà Hàn lập tức nổi giận, dựng lông mày trừng chị dâu cả.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, chị dâu cả giống như bị người đánh một cái tát, mặt sưng đến đỏ bừng, nhéo góc áo gắt gao cuối cùng cũng chưa nói cái gì.

Bà hàn chắc chắn cô không dám nói gì, chị dâu cả sĩ diện, làm trò trước mặt chị em dâu và trẻ con, nếu bêu xấu, thì rất mất mặt.

Huống chi hôm nay còn ăn Tết, cô ta càng không dám tranh luận, chính mình mắng cô ta hai câu, liền đủ cô ta không có mặt mũi!

Bà Hàn cầm đũa nhanh chóng lật lật, đem thịt lựa vào một cái bát khác, “Thịt, trứng gà, thằng ba mang đến đều mang lên kháng, đàn bà mang trẻ con ngồi ở kháng bắc ăn cải trắng, bên trong nhiều canh thịt như vậy, thật là khao các người. Màn thầu chỉ có hai cái thôi, đặt ở kháng phía nam, mấy người thì ăn bánh bột ngô và khoai lang khô.”

Đại Vượng và Hảo Điền, Đại Phú ở ngoài hiên cửa nói chuyện, nghe thấy bà mắng chửi người, ban đầu cho rằng mắn Lâm Lam, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy không phải cũng liền mặc kệ.

Bà Hàn vất vả tập trung được ba con dâu và các cháu gái, liền lấy tư thái đại gia trưởng tới dạy bảo các cô, “Đàn ông làm việc tốn sức, phải ăn ngon. Nhiệm vụ đàn bà chính là hầu hạ chồng và anh em tốt, làm cho bọn họ ở nhà thoải mái dễ chịu, đặc biệt là cô ——”

Bà liếc Lâm Lam, “Lúc này thằng ba đi làm, cô phải dậy sớm nấu cơm cho nó, nó trở về lấy nước rửa chân…..”

Đại Vượng nghe thấy bà nội đang dạy dỗ mẹ mình liền không cùng Hảo Điền nói chuyện, xoay người vào phòng.

Không đợi Đại Vượng lên tiếng, Tiểu Vượng liền ồn ào, “Mẹ rửa chân cho cháu…..”

Tam Vượng liền chọc thằng bé “Em là con trai ruột, đương nhiên rửa cho em. Cha chỉ rửa chân cho em và mẹ, trước nay chưa từng rửa chân cho anh, kỳ thật chân anh một chút cũng không thối…… Không tin mọi người ngửi!”

Bà Hàn đang dạy bảo lập tức liền mắc kẹt, cứng họng mà trừng mắt Lâm lam, cảm giác ót muốn bốc khói.
Bình Luận (0)
Comment