Chương 1026: Lại mất nữa rồi! 1
Tóm lại là nhân viên tạp vụ nhiều rồi cũng dễ xảy ra chuyện.
Quân khu là bộ phận đặc biệt nên có cảnh vệ tuần tra ngược lại còn đỡ, nhưng những nơi dễ xảy ra chuyện như trường đại học này lại thường đứng mũi chịu sào.
Rất nhiều xe đạp trong khuôn viên trường học bị trộm, ký túc xá bị cạy cửa, phí sinh hoạt, phiếu lương của học sinh đều bị trộm mắt, nhà ăn cũng bị trộm ghé thăm, thậm chí ngay cả khóa cửa của phòng hậu cần còn bị bẻ!
Mấy ngày gần đây công an ở đồn công an liên tiếp xuất hiện ở học viện mỹ thuật và trường đại học tỉnh, có vài tên trộm vặt bị bắt lại, có vài tên lại không bắt được.
Các bạn học cũng hơi thấp thỏm bất an, nhao nhao yêu cầu trường học nghĩ cách, tăng mức độ tuần tra lên.
Như vậy lại phải tuyển thêm nhiều nhân viên bảo vệ hơn.
Khoảng bốn giờ chiều ngày hôm ấy, Lâm Tô Diệp đặt bút vẽ xuống, đứng dậy hoạt động cánh tay, sau khi hết sức chăm chú vẽ tranh xong, cơ thể cũng cứng ngắc có hơi ê ẩm.
Cô cúi mắt nhìn bản vẽ trên giá tranh mà trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, quyển truyện tranh thứ hai trên cơ bản cũng đã hoàn thành rồi.
Cô sửa lại toàn bộ tranh vẽ một lượt rồi giao cho Hoàng Hiển Ninh nhờ anh ta giúp kiểm định.
Bọn họ đều đã quen với việc giao lại tác phẩm đã hoàn thành cho anh ta để xét duyệt lần cuối.
Lâm Tô Diệp: “Thầy Hoàng, bản thảo này cũng may nhờ có sự chỉ dẫn của thầy, tuy rằng không được bao nhiêu tiền nhuận bút nhưng tôi muốn mời thầy ký tên đồng tác giả, có được không?”
Quyển truyện tranh đầu tiên là cô một mình hoàn thành, nét vẽ hoạt bát đáng yêu nhưng cũng mang theo tính trẻ con, quyển thứ hai có Hoàng Hiển Ninh chỉ dẫn, hơn nữa kỹ thuật vẽ của cô cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều, mấy chỗ giữ lại ưu điểm đã tinh tế hơn quyển đầu tiên rất nhiều.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa được bao nhiêu tiền nhuận bút, nhưng cô cũng không qua loa một chút nào cả.
Bây giờ cuộc sống của cô không cần lo nghĩ, không thiếu tiền tiêu, truyện tranh thiếu nhi chỉ là vì sở thích của cô và Toa Toa, muốn tạo ra một thế giới truyện tranh đa sắc đa dạng cho các bạn nhỏ nên hiển nhiên phải cố hết lòng hết sức vẽ càng đẹp hơn rồi.
Hoàng Hiển Ninh cũng đánh giá tác phẩm lần này của cô khá cao, nói đây là một quyển truyện tranh có thể khiến anh ta cảm giác được sự thú vị của trẻ con, cảm thấy rung động như hồi bản thân còn thơ ấu, anh ta viết một câu này lên trên phần đề cử ở trang bìa trong, hơn nữa còn đề tên họ của người đề cử vào.
Anh ta cười bảo: “Chỉ dẫn chỉ là hứng thú, cứ ký tên như vậy đi.”
Đây là chuyện xưa thuộc về cô và con gái, ký tên tác giả có thêm một người rõ ràng rất dư thừa, anh ta không muốn phá hỏng loại cảm giác hòa hợp này.
Mấy người Chu Giai Giai và Trương Thiệu Đông cũng liên tiếp khen, thích quyển truyện tranh này đến không muốn rời tay.
Chu Giai Giai: “Tô Diệp, quyển lần này nhất định phải in ấn nhiều hơn đấy nhé, tôi muốn mua vài quyển tặng người ta!”
Tiểu Quân Mạo và Tiểu Vũ Hài bị giành giật ghê gớm quá, vừa có hàng là hết hàng luôn, vì rất nhiều người đều nhờ nhân viên tiêu thụ giữ lại một quyển nên đã trả tiền trước.
Loại xu thế này giống như xếp hàng ở hợp tác xã tiêu thụ mua mỡ heo và Warrior vậy, cứ có hàng là hết!
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Tác phẩm của các cậu cũng giao sớm nhé, đến lúc đó tôi cũng phải mua về sưu tầm.”
Bức Lăng Ba tiên tử đó của Trương Thiệu Đông thật sự khiến người kinh ngạc, chắc chắn thuộc hàng nổi bật trong số các tranh mỹ nữ cổ trang và tranh vẽ tiên nữ, nếu như in thành tranh tết nhất định có thể nổi toàn quốc.
Cô nhìn thời gian rồi tạm biệt các bạn học, kết quả khi đi lấy xe đạp lại phát hiện xe của mình… mất tiêu rồi!
Lâm Tô Diệp đứng ngây người ở đó, xe đạp của cô vẫn luôn dựng trong lán xe của lãnh đạo trường học, trước đây cho dù không khóa cũng sẽ không mất, gần đây trường học có rất nhiều nhân viên thời vụ, trị an không tốt đến vậy nên cô cũng bắt đầu khóa xe đạp lại.
Ai biết khóa rồi vẫn bị trộm!
Cô cũng không hoảng loạn, chỉ đành đi tới phòng bảo vệ báo cáo, kêu người ghi án lại.
Mấy bảo vệ cũng đang ở đó bận rộn, gần đây học sinh mất xe đạp cũng nhiều hơn trước.
Sinh viên của học viện mỹ thuật phải ra ngoài tả thực, xe đạp cũng không thể thiếu được, trên cơ bản đều bớt ăn bớt dùng để mua một chiếc.
Có sinh viên tới báo án tức quá chửi bậy: “Cháu đã khóa bánh xe đạp vào hẳn cột lán xe rồi, kết quả bánh xe đạp của cháu bị dỡ ra, để lại mỗi cái bánh ở đó! Con mẹ nó, thế có thiếu đạo đức không cơ chứ?”