Chương 1028: Lại mất nữa rồi! 3
Đợt trước án trộm cắp ở trường học tăng vọt lên, phía bên bảo vệ đã tăng cường quản lý kiểm tra ở cổng, không cho phép người không có phận sự tùy tiện ra vào trường học.
Nhưng mấy tên lưu manh đó muốn trộm đồ, leo tường vào cũng đơn giản thôi, dù sao bây giờ tường vây của trường học cũng không cao, vài năm trước khi còn vận động đã bị phá hoại nghiêm trọng, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn sửa lại.
Buổi trưa bọn họ tới nhà ăn ăn cơm, mấy người Hoàng Hiển Ninh biết Lâm Tô Diệp mất liên tiếp hai cái xe đạp cũng rất bất ngờ.
Chiếc đầu tiên còn không tiện nói gì nhưng chiếc thứ hai vẫn trộm của mỗi mình cô, thế này rõ ràng là nhắm vào cô rồi còn gì.
Lâm Tô Diệp: “Đã báo cảnh sát rồi, đồn công an nói sẽ cố hết sức.”
Thật sự quá đáng quá mà, chỉ trộm có mình cô là sao!
Hoàng Hiển Ninh: “Chuyện này có hơi kỳ lạ!”
Đại Đệ làm việc xong cũng bưng hộp cơm tới tìm bọn họ ăn chung, nghe thấy Lâm Tô Diệp mất liên tiếp hai chiếc xe đạp, cô bé cũng rất kinh ngạc: “Thím hai, người này nhắm vào thím rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Thím cũng không đắc tội với ai mà.”
Chu Giai Giai: “Mấy ngày trước không phải có rất nhiều người tới tìm cô nhờ vả quan hệ hay sao?”
Lâm Tô Diệp: “Bọn họ? Không thể chứ?”
Cho dù bình thường cô khiêm tốn nhưng rất nhiều người đều biết chồng cô là lãnh đạo ở quân khu, nên có không ít người tìm cô nhờ vả quan hệ.
Có người nhờ vả quan hệ tìm tới tận bên quân khu, kêu đám người Ngô Mỹ Ma và Thái Tú Phương giúp tiến cử, nhưng cô đều trực tiếp từ chối, nói mình còn không có công việc chính thức đây này, làm sao còn có thể giúp người khác được?
Cô cũng bày tỏ thái độ thẳng thắn với đám người quen như Thái Tú Phương, mình thật sự không có loại bản lĩnh đó, kêu mọi người không cần thiết phải ôm việc tìm cô.
Bên quân khu vì kỷ luật ngược lại cũng không còn ai tới tìm cô nữa, nhưng bên học viện mỹ thuật này lại luôn có người muốn thử.
Có sinh viên không quen biết gì tìm học sinh cùng lớp nhờ giới thiệu giúp, muốn nhờ Lâm Tô Diệp tìm cho một công việc tạm thời. Bọn họ cảm thấy nếu cô đã có thể sắp xếp cho cháu gái và em dâu mình vậy sao không thể sắp xếp cho người thân của bọn họ? Bọn họ cũng không kêu cô làm không công mà có thể cho lợi ích, cho dù là tặng quà quý giá hay là cho tiền thì bọn họ cũng vui lòng.
Mua một công việc ở thành phố cũng khoảng năm trăm đồng, hai năm trước là bốn trăm, hai năm này phải đến sáu trăm, bảy trăm, bọn họ chỉ kêu cô giúp sắp xếp một công việc tạm thời vậy bốn trăm là đủ rồi.
Loại này Lâm Tô Diệp càng từ chối thẳng thừng hơn, cô không hề nghi ngờ một chút nào nếu như mình dám đồng ý giúp một người thôi vậy sau này mấy chuyện này có thể bị đổ lên đầu Tiết Minh Dực.
Công việc thời vụ của Lưu Diễm Lệ và Đại Đệ là do nhà trường cần, cô cũng hiểu người ta, đích thân Lý Quế Trân lại phỏng vấn mới được tuyển vào, còn những người khác cô vừa không quen cũng không hiểu biết gì, làm sao tiến cử được đây? Còn nữa, bây giờ công việc tạm thời ở học viện mỹ thuật cũng có con đường tuyển nhân viên chính quy, nào có cần cô giới thiệu nữa?
Trương Thiệu Đông: “Trịnh Hiểu Lan vẫn luôn tìm cô, bây giờ còn tìm không?”
Lâm Tô Diệp: “Mấy ngày trước lớp bên cạnh có người giở trò xấu, nói trong nhà anh ta khó khăn thế này thế nọ, cứ đòi tôi phải giúp đỡ, tôi nói thẳng còn tìm tôi nhờ chuyện này nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát, Trịnh Hiểu Lan chắc cũng nghe thấy nên không tìm tới nữa.”
Trịnh Hiểu Lan là sinh viên Công Nông Binh cùng lớp bọn họ, nhập học vào năm bảy mươi sáu.
Sinh viên Công Nông Binh vào học viện mỹ thuật trên cơ bản đều là người có một chút nền tảng mỹ thuật ở địa phương hoặc đơn vị cũ qua đây học bổ túc, thường vào học khoảng hai đến ba năm có thành tựu là về đơn vị cũ tiếp tục làm việc.
Nếu ở đơn vị tốt đều sẽ được tuyển về, còn nếu là ở công xã nông thôn hoặc là một vài đơn vị có đãi ngộ rất kém, bọn họ đều sẽ nghĩ đủ mọi cách nhờ vả quan hệ tới đơn vị khác.
Ngoại trừ đi tới đơn vị tốt hơn thì ở lại học viện mỹ thuật vẽ tranh nhiệm vụ cũng là một con đường ra, nhưng phải có một giáo viên uy quyền giống như Hoàng Hiển Ninh bằng lòng dẫn dắt đã.