Chương 1030: Lại mất nữa rồi! 5
Sau đó cô uy hiếp một người bám riết mình ở lớp bên cạnh kia, nói còn tìm cô nhờ vả quan hệ thì cô sẽ báo cảnh sát, không nhận giúp ai hết, Trịnh Hiểu Lan cũng không còn nhờ vả nữa.
Cô nghĩ ngợi: “Cô ta không đến mức vì chuyện này mà trộm xe đạp của tôi chứ?”
Còn nữa, cô ta khiêng nổi không?
Cô cũng cảm thấy loại chuyện vì tìm người giúp không thành nên trộm xe đạp của người ta này rất nực cười, như vậy không những không làm nên chuyện mà ngược lại còn tăng thêm phiền toái.
Trịnh Hiểu Lan trông cũng không ngu đến mức đó.
Chu Giai Giai: “Hôm nay cô ta có đi học đó.”
Trương Thiệu Đông: “Vậy cô ta có đồng lõa không nhỉ?”
Chu Giai Giai: “Ngày nào mọi người cũng đi chung, ai có quan hệ tốt với ai nhìn cái là biết, điều tra bọn họ một chút là được.”
Hoàng Hiển Ninh: “Cứ giao lại chuyện này cho tôi, bạn học Lâm đạp xe đạp của tôi về trước đi.”
Bọn họ vì không muốn mất xe đạp nên đều để xe ở trong ký túc xá.
Lâm Tô Diệp nói không cần, cô tới đại học tỉnh tìm thầy Cố là được.
Đại Đệ: “Thím hai, hay là chúng ta nói với cô út đi.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Chút chuyện nhỏ thôi mà, xe đạp mất thì thôi, không cần làm phiền cô út.”
Buổi chiều sau khi tan học, Lâm Tô Diệp tới trường đại học tỉnh tìm Cố Mạnh Chiêu.
Cố Mạnh Chiêu vừa mới tan lớp, lúc nhìn thấy Lâm Tô Diệp cũng không nhịn được mà sững sờ, vẻ mặt này sao lại giống y như đúc với hôm mất xe đạp đó vậy, ừm, còn nặng nề hơn một phần ấy chứ.
Anh ta hỏi dò: “Chị dâu, chị không đạp xe sao?”
Lâm Tô Diệp ho khan một tiếng: “Không biết bị tên nào nhìn trúng, xe đạp lại bị trộm mất rồi.”
Cố Mạnh Chiêu cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng anh ta vội vàng thu lại nụ cười ngay: “Chị dâu, xin lỗi, em rất đồng cảm với chị.”
Anh ta thật sự vừa đồng cảm vừa tức vì xe đạp bị trộm mất, nhưng vẫn có hơi không nhịn được mà muốn cười.
Lâm Tô Diệp thấy tuy anh ta đã cố gắng nhịn cười nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên, mới bảo: “Không sao, em cứ cười thoải mái đi, đến chính chị còn không nhịn được cười đây này. Em không biết đâu, người đó còn dỡ cả hàng rào ra khênh xe đạp của chị đi luôn mà.”
Cố Mạnh Chiêu nghiêm mặt nói: “Rõ ràng việc này là cố tình nhằm vào chị rồi, đã báo cảnh sát chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Báo rồi, cái xe trước đó còn chưa tìm được kia kìa, gần đây xe đạp bị mất nhiều quá, cũng không biết bên chỗ bán xe lậu có nhiều xe đến phát phiền hay không, sao lại không bắt được bọn họ chứ.”
Cố Mạnh Chiêu: “Sẽ tìm được thôi, chị đừng lo, gần đây cục công an tỉnh đang chấp hành nhiệm vụ thanh trừng mà.”
Anh ta nói với Lâm Tô Diệp rằng mình đọc được trên báo biết huyện bên ngoài xuất hiện vài vụ án nghiêm trọng tài xế xe tải bị cướp giữa đường quốc lộ, cục công an tỉnh vô cùng coi trọng, ngoại trừ phòng chuyên án đặc biệt điều tra ra thì còn phải tiến hành hành động thanh trừng phạm vi toàn tỉnh nữa.
Cục công an tỉnh gần đây mới phát một lệnh mới, cho đội đặc công tỉnh liên hợp với cục công an thành phố và cục công an các huyện, cùng toàn bộ công an ở đồn cảnh sát các địa phương tiến hành thanh trừng toàn thành phố một lần, đặc biệt nhắm vào mấy án phạm tội mang tính chất nghiêm trọng như nhóm cướp đường, đột nhập vào nhà cướp của, cưỡng gian, dọa dẫm bắt chẹt…
Ngoài ra, Dương Thành thân là thành phố thuộc tỉnh lị phải chấp hành nghiêm khắc hơn, đầu cơ trục lợi mang tính chất nghiêm trọng và án trộm cướp cũng nằm trong diện thanh trừng.
Mà những phần tử phạm tội này hơn nửa đều là thanh niên thất nghiệp trong xã hội.
Dựa theo phỏng đoán cá nhân của Cố Mạnh Chiêu, chỉ nói riêng Dương Thành phải có đến sáu, bảy chục nghìn thanh niên đang đợi việc, mấy thanh niên này có thanh niên trí thức về thành phố, vài người thì lại là thất nghiệp mới tăng thêm ở thành phố.
Đợi qua hai năm nữa thanh niên trí thức về thành phố càng lúc càng nhiều lên, đến khi ấy sợ là Dương Thành phải có đến hơn hai trăm nghìn người.
Nhiều người thất nghiệp như vậy nếu không thể sắp xếp công việc ổn thỏa sẽ gây ra tai họa ngầm cực lớn, chắc chắn sẽ tạo thành mối đe dọa.
Mấy thanh niên này không có công việc chính thức, phần lớn đều đang đợi được sắp xếp hoặc nghĩ cách làm giàu, nhưng cũng có một vài người ham ăn lười làm, nói như rồng leo mà làm thì như mèo mửa, không đợi được công việc tốt, bản thân cũng không muốn chịu khổ chịu mệt nên kết nhóm với nhau gây chuyện thị phi.
Bọn họ kết thành băng nhóm, thậm chí người trưởng thành còn cầm cả dao thái, gậy sắt, ván gỗ làm vũ khí, còn thành lập băng nhóm tội phạm như nhóm Tiểu Đao, bang Thạch Đầu gì đó, người nào cũng hung thần ác sát tìm cớ gây sự, tụ tập rượu chè bê tha, nhân lúc đêm tối cướp của, bắt chẹt thương nhân, cưỡng gian nữ giới, người dân bình thường nhìn thấy bọn họ là sợ.