Chương 105: Sợ hãi
Mỗi ngày Toa Toa đều cần ngủ trưa, lúc này ăn xong cơm ngồi trong lòng ấm áp của cha đã bắt đầu gà gật, trên xe lắc lư là trực tiếp ngủ luôn.
Lúc này cô bé ngủ cũng rất ngon.
Gia đình Liên Thắng Lợi vốn ở trong một căn nhà một tầng, sau này Ủy ban cách mạng xây một tòa nhà gia đình chia nhà cho những người có công tác tiên tiến, vợ chồng bọn họ cũng chuyển vào trong ở.
Chủ yếu là vì cha mẹ chồng nhà họ Liên chướng mắt Lâm Uyển Lệ, cả ngày mâu thuẫn, chia ra ở cũng bớt lo hơn.
Nhà bọn họ ở cuối hành lang gần phòng cung cấp nước, vị trí không tính là tốt nhưng cách biệt với những nhà khác.
Đây là Liên Thắng Lợi cố ý thể hiện phong cách để được bình chọn ưu tú, còn Lâm Uyển Lệ thì lại có ý muốn ở đây yên tĩnh, không có phụ nữ khác cả ngày thò đầu vào nghe ngóng chuyện nhà bọn họ.
Dù sao chuyện cô ta không thể sinh nở đã có bao nhiêu người ở sau lưng xuyên tạc rồi.
Lúc này mọi người đều đã đi làm, trong tòa nhà lặng yên, đặc biệt là cuối hành lang hoàn toàn không có người đi tới.
Tiếng cãi nhau ở nhà Liên Thắng Lợi vô cùng rõ ràng.
Tiết Minh Dực vốn giơ tay định gõ cửa lại nghe thấy người phụ nữ trong nhà chửi mắng một cách hung dữ và gay gắt: “Liên Thắng Lợi, anh không biết xấu hổ, anh dựa vào nhà tôi để thăng chức mà bây giờ lại ghét bỏ tôi, anh nói xem, có phải anh còn nhớ thương Lâm Tô Diệp hay không?”
Hình như Liên Thắng Lợi cũng nổi điên luôn rồi, tức giận thở hổn hển đáp: “Đúng, tôi còn nhớ thương cô ấy đấy. Cô ấy vừa đẹp vừa dịu dàng, mềm mại thơm tho, từ lần đầu tiên xem mắt tôi đã thích cô ấy rồi, tôi dẫn cô ấy tới huyện ăn cơm, mua khăn mặt, xem phim, tôi…”
Lâm Uyển Lệ: “Đồ không biết xấu hổ, tôi liều với anh!”
Hai vợ chồng trong nhà chí chóe đánh nhau.
Hôm qua Lâm Uyển Lệ theo dõi Liên Thắng Lợi, nhìn thấy anh ta và một người phụ nữ đi sóng vai đã không nhịn được mà tới làm loạn, kết quả người phụ nữ đó là vợ một bạn học cũ của Liên Thắng Lợi, bạn học cũ sinh bệnh mới tới nhờ anh ta giúp đỡ.
Hai vợ chồng người ta đều làm sáng tỏ và xin lỗi cô ta, rõ ràng là cô ta cố tình gây sự khiến Liên Thắng Lợi cảm thấy mất mặt, vung ống tay áo bỏ đi cũng không thèm để ý đến cô ta nữa.
Cô ta vốn muốn trở về nhận lỗi xin lỗi anh ta, nhưng ai ngờ Liên Thắng Lợi lại không về nhà mà đi tới đơn vị.
Lâm Uyển Lệ muốn viết thư xin lỗi anh ta, trong lúc vô tình lại bới ra một chồng thư tình từ trong kẹp công văn công việc của Liên Thắng Lợi!
Thư tình viết lãng mạn đến mức buồn nôn, nhìn vào khiến cô ta nổi nóng.
Gì mà em là nước sông dịu dàng, anh là núi lớn kiên cường, em chảy xung quanh lưu luyến anh…
Ngoại trừ thư tình lại còn có thư từ qua lại giữa anh ta và mấy người phụ nữ nữa, ngoài mặt chỉ nói chuyện văn học, thi ca, nhưng thật ra đều là đang phát tình!
Lâm Uyển Lệ nhìn mà đôi mắt muốn nhỏ máu, chỉ hận không thể cầm kéo thiến Liên Thắng Lợi ngay.
Cô ta sờ được chỗ Liên Thắng Lợi giấu đồ, đặc biệt tìm trong đống sách vở công việc và học hành của anh ta, những quyển sách đó trước đây cô ta chưa bao giờ từng động vào.
Cô ta tìm được một chiếc khăn sa màu đỏ trong tuyển tập Mao Trạch Đông, được gấp ngay ngắn kẹp ở bên trong.
Đó là vật đính ước mà năm đó anh ta tặng Lâm Tô Diệp, sau này hối hôn Lâm Tô Diệp đã trả về.
Anh ta còn không biết xấu hổ viết một bức thư tình của Diệp Tử lên trên.
Cho dù cô ta biết nhân tình của Liên Thắng Lợi không phải Lâm Tô Diệp nhưng nhìn thấy chiếc khăn sa màu đỏ viết thư tình đó là cô ta lại ghen tỵ phát điên lên được.
Lúc đầu rõ ràng là cô ta thắng, tại sao sau tám năm lại là mình thất bại thảm hại, thua hoàn toàn?
Cô ta không thể so được với Lâm Uyển Tinh cũng thôi đi, đến ngay cả Lâm Tô Diệp cô ta cũng không so được?
Buổi tối đợi Liên Thắng Lợi trở về, cô ta không đầu không đuôi hỏi có phải anh ta lén yêu đương vụng trộm với người khác không, Liên Thắng Lợi nói cô ta thần kinh: “Tôi là cán bộ chính phủ, sao tôi có thể phạm vào vấn đề tác phong được?”
Lâm Uyển Lệ lại nói thư nặc danh, chắc chắn có người biết hành động của anh ta nên mới báo cáo.
Trên mặt Liên Thắng Lợi lóe lên một tia kinh hoàng, sau đó nói đây là vu cáo với giọng run rẩy sợ hãi, muốn gửi tới đồn công an kiểm tra, xem ai dám bịa đặt.
Vì người ở cùng tầng trong tòa nhà đều là đồng nghiệp và các anh em trong đơn vị, người tới người lui nên bọn họ không dám quá lớn tiếng, Lâm Uyển Lệ cũng không dám quá to mồm cãi vã.